Phùng tam thúc tuyệt đối là buổi chiều mới chết.
Thời điểm Nghê Diệp Tâm rời khỏi Phùng gia còn nhìn thấy Phùng tam thúc lấm lét tìm kiếm gì đó.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Phùng Thiên có bằng chứng không có gϊếŧ người. Nhưng mà Đại phu nhân lại chỉ chứng hắn. Lời nói này thật mâu thuẫn.
Lão quản gia đột nhiên sắc mặt biến trắng.
“Có thể là…… chẳng lẽ là hồn Nhị thiếu gia đã trở lại? Là Nhị thiếu gia gϊếŧ tam gia hay sao?”
Sắc mặt Phùng Thiên càng kém.
“Đừng nói bậy, không có khả năng.”
“Thực xin lỗi Đại thiếu gia, là ta nhất thời suy nghĩ miên man. Nhị thiếu gia cùng Tam gia cũng không thù không oan sao trở về gϊếŧ người …… Ai da…… Việc này……”
Đại phu nhân vẫn chưa tỉnh lại, mọi người đành phải rời khỏi phòng.
Mộ Dung Trường Tình cau mày nhìn Nghê Diệp Tâm vài lần.
“Ngươi nhìn ra cái gì? Sao không nói lời nào.”
“Thời điểm một người không nói lời nào chính là đang tự hỏi, đang suy nghĩ sự việc.”
Mộ Dung Trường Tình lại liếc mắt nhìn một cái.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp:
“Tựa như Phùng Thiên vừa rồi.”
“Vậy ngươi suy nghĩ cái gì?”
“Điểm đáng ngờ. Có quá nhiều điểm không bình thường, rất đáng ngờ. Đại hiệp không phát hiện sao?”
“……”
Mộ Dung đại hiệp cảm thấy Nghê đại nhân đang làm nhục hắn.
“Nghê đại nhân!”
Một bộ khoái vội vã chạy tới, vội vàng nói:
“Nghê đại nhân, trên mặt đất dưới lưng thi thể phát hiện một cái Xà Văn Đồ Đằng!”
“Xà Văn Đồ Đằng?”
Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc, lập tức liền đi theo bộ khoái về chỗ phòng phát hiện thi thể Phùng tam thúc.
Thi thể Phùng tam thúc đã bị di chuyển. Khi Ngỗ tác đã kết thúc nghiệm thi, nhóm bộ khoái muốn đem thi thể mang về nha môn, cho nên mới di động thi thể.
Di chuyển thi thể, vật phía dưới liền lộ ra. Không ai ngờ đến ở phía dưới thi thể có một cái Xà Văn Đồ Đằng.
Xà Văn Đồ Đằng đã bị máu làm đỏ một mảnh. Có thể nhìn ra được khắc thực vội vàng, nét khắc nặng nhẹ không đồng đều, thoạt nhìn có chút loạn, hoa văn cũng đã bị tỉnh lược bớt, nhưng có thể nhìn ra.
Cái Xà Văn Đồ Đằng này giống cái ở rương gỗ chứa xác khô, không có sừng, càng không có móng. Chính là Xà Văn thực bình thường.
Nghê Diệp Tâm ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn Xà Văn Đồ Đằng, còn đưa tay sờ soạng một chút. Quả nhiên thực thô ráp, sờ lên thực sắc bén.
Mộ Dung Trường Tình thực ghét bỏ Nghê Diệp Tâm sờ soạng tay vào vũng máu. Đặc biệt trên mặt đất có lẽ không chỉ có máu, mà còn có hỗn hợp nội tạng như bùn nhão……
Trong phòng có hai bộ khoái và một Ngỗ tác. Vẻ mặt ba người đều biến sắc. Phỏng chừng Ngỗ tác đã nói cùng mọi người thứ như bùn nhão trong miệng Phùng tam thúc là cái gì. Trên mặt mọi người biểu tình đều thực kỳ quái, đều là vẻ mặt muốn phun ói.
Nghê Diệp Tâm xem qua đồ đằng, đứng lên vẫy vẫy tay.
“Các ngươi đem thi thể mang đi trước, cẩn thận kiểm tra một chút thứ trong miệng thi thể.”
“Đã biết, đại nhân.”
Bộ khoái gật đầu nhận lệnh.
Đã hơn nửa đêm, Phùng gia đèn đuốc sáng trưng, ai cũng không tâm tư đi ngủ.
Trong nha môn tổng cộng chỉ hai bộ khoái. Họ đã đem thi thể chở đi, người Phùng gia phải chờ trong chốc lát bộ khoái trở lại đây tìm bọn họ tra hỏi.
Trì Long cùng Triệu Doãn cũng hỗ trợ tra hỏi hạ nhân trong nhà.
Nghê Diệp Tâm liền ngồi xổm ở hiện trường tràn đầy vết máu, cũng không biết đang làm cái gì.
Mộ Dung Trường Tình không thích mùi vị kia, nên đi ra ngoài dạo qua một vòng.
Qua nửa canh giờ, phát hiện phòng Nghê Diệp Tâm tối đen, vừa thấy đã biết chưa trở về. Hắn nhịn không được liền đi trở lại, quả nhiên nhìn thấy Nghê Diệp Tâm còn ngồi xổm nhìn đồ đằng đầy máu trong phòng, tư thế cũng chưa thay đổi.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, đi vào nói:
“Ngươi còn muốn tự hỏi bao lâu?”
Nghê Diệp Tâm rầm rì trong miệng.
“Ai u…… Kỳ thật ta vừa rồi muốn đứng lên. Nhưng mà... chân ta thật sự đã tê rần, một chút cũng không động đậy được, đứng dậy không nổi……”
Mộ Dung Trường Tình nheo mắt, đôi tay ôm ngực, nghiêng đầu đánh giá đôi chân của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm ngồi xổm nơi này cũng nửa canh giờ, chỉ với một tư thế như vậy. Mộ Dung Trường Tình thấy bội phục, cũng không biết Nghê đại nhân làm như thế nào chịu đựng.
Mộ Dung Trường Tình nâng chân lên, dùng mũi chân đá đá chân Nghê Diệp Tâm.
“Ui....”
Nghê Diệp Tâm hít một ngụm khí lạnh, trên đùi tê cứng bị chạm vào liền có cảm giác bị kim đâm. Cảm giác khó có thể nói nên lời, thật sự là tra tấn chết người.
Nghê Diệp Tâm kêu to lên.
“Đại hiệp, cầu xin đừng động chân!”
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, khó có được cảm giác thực sung sướиɠ, lại nhấc chân đá đá một chút.
Nghê Diệp Tâm quả thực kêu khổ không ngừng.
“Mộ Dung đại hiệp không cảm thấy hành động hiện tại của mình thực ấu trĩ sao? Phải nên lại đây kéo ta lên chứ.”
Mộ Dung Trường Tình nghe xong lời này, hoàn toàn không tức giận, ngược lại nhướng mày nói:
“Nghê đại nhân, miệng quả nhiên thực cứng.”
Nghê Diệp Tâm xem hắn còn muốn đá, lập tức kêu to.
“Đại hiệp cũng chưa hôn miệng ta, sao biết miệng ta mềm hay cứng. Có phải thời điểm ta ngủ say đã đánh lén ta hay không?”
“……”
Mộ Dung đại hiệp không thể nói gì, đành phải đưa tay kéo kẻ dẻo mồm lên.
Hai chân Nghê Diệp Tâm tê cứng không thể đi, đã bị Mộ Dung Trường Tình khiêng ra ngoài, tựa như mang bao gạo……
Đầu Nghê Diệp Tâm cúi xuống, nhịn không được nói:
“May mắn giữa trưa ta không ăn cái gì, bằng không lúc này phải phun ra.”
“Ít nói nhảm đi.”
Nghê Diệp Tâm lập tức ngặm miệng không nói, chỉ sợ Mộ Dung Trường Tình đột nhiên đem mình ném xuống đất. Vậy thì tuyệt đối sẽ bị đầu u mắt hoa.
Mộ Dung Trường Tình cũng không đi cửa chính, trực tiếp bay qua tường. Sau mấy cái lên xuống, đi nhanh như bay.
Bụng Nghê Diệp Tâm đè ở trên vai Mộ Dung Trường Tình, cảm giác quay cuồng tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc. Quả thực không muốn mở mắt nhìn, vừa mở mắt liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Mộ Dung đại hiệp còn cố tình nhảy nhót lung tung, làm bao tử Nghê Diệp Tâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu được muốn nôn mửa.
Nghê Diệp Tâm cảm giác bị quăng hơn phân nửa cái mạng, hữu khí vô lực. Bỗng nhiên rũ mắt liền thấy được một mảnh vạt áo của Mộ Dung đại hiệp.
Bởi vì đầu Nghê Diệp Tâm cúi xuống, cho nên đã phát hiện, tay mình tay tựa như…… vừa đủ chạm vào mông Mộ Dung đại hiệp.
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền có tinh thần, phát hiện mông Mộ Dung đại hiệp cũng đầy đặn, còn đặc biệt săn chắt.
Liếc mắt thấy sắp đến phòng khách, Nghê Diệp Tâm đột nhiên gan dạ, có dũng khí, vươn tay trái không có bị thương chụp lên mông Mộ Dung Trường Tình.
“Bộp”
Một tiếng vang cực kỳ nhỏ, cũng vô cùng ngắn ngủi.
Nhưng mà Nghê Diệp Tâm thật giống như đυ.ng phải một cái cơ quan bí mật.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên đứng lại. Tuy rằng giờ khắc này Nghê Diệp Tâm nhìn không tới biểu tình của Mộ Dung Trường Tình nhưng có thể tưởng tượng ra được. Mặt Mộ Dung đại hiệp giờ phút này chắc chắn rất rất đen.
Ngay sau đó....
“Phịch”
Nghê Diệp Tâm tựa như cái bao cát bị ném xuống đất, rơi chổng vó lên trời, như người đang chạy nhanh mà bị trượt vỏ chuối.
Nghê Diệp Tâm không kịp nói gì, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe lên. Người không còn, đã bay đi mất.
Nghê Diệp Tâm mở miệng còn muốn gọi hắn, bất quá không ra lời.
Đã bỏ lỡ thời cơ.
Vừa rồi giống như…… Có lẽ…… Đại khái…… nhìn thấy tai Mộ Dung đại hiệp có điểm hồng……?
Nghê Diệp Tâm tức khắc chóng mặt nhức đầu. Chẳng lẽ nói Mộ Dung đại hiệp không nổi điên. Hay là thật ra vì xấu hổ mà giận dỗi bỏ đi?
Đùi Nghê Diệp Tâm còn có chút tê liệt, bò dậy không được, đành nằm ngửa ở trong sân. Một mình ngây ngốc liền bắt đầu cười, cười có chút..... có chút....... quái dị.
Cười trong chốc lát, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân. Ngay sau đó liền nghe được giọng gọi to của Trì Long.
“Nghê đại nhân!”
Nghê Diệp Tâm bị giọng hắn làm hoảng sợ.
“Có chuyện gì?”
Trì Long cùng Triệu Doãn chạy tới, hai người chạy đến trước mặt Nghê Diệp Tâm, đều nhẹ nhàng thở ra.
Nghê Diệp Tâm nhướng mày nói:
“Ta chỉ là…… đang ngắm trăng.”