Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 43: Mở đầu của kết thúc



Tác giả: Tiểu Vũ

Chương 43: Mở đầu của kết thúc

"Anh, bà ấy là người theo dõi anh đó. Em đã nhờ người điều tra rồi, anh có biết là vì sao không?" Ôm ôm dính dính một hồi thì Liễu Minh buông Trần Nhạc ra, bắt đầu nói chuyện chính.

"Thì ra là bà ta, hôm qua bà ta đã tìm đến tôi và muốn tôi chuyển nhượng lại căn nhà của mẹ. Bà ta theo dõi tôi rất có thể là vì việc này!" Trần Nhạc vuốt cằm nói.

"Anh đồng ý sao?"

"Đồng ý."

"Tại sao? Đó không phải là..." Không để cậu nói hết, Trần Nhạc đã cắt ngang: "Đấy là ý nguyện của mẹ tôi!"

"Cái gì?" Liễu Minh giật mình, cậu trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em nghĩ bà ta đang âm mưu gì đó, có nhiều điểm rất đáng nghi!"

"Phải. Ngày hôm qua khi gặp mặt, bà ta đã thể hiện ra rất nhiều sự thương cảm cùng nhớ nhung. Bà ta còn chạm vào mặt tôi và bảo "giống"."

Nghe đến đó, Liễu Minh đột nhiên nhớ ra, cậu từng nghe Lưu Thương Hòa nhắc về một người phụ nữ, nhắc rất nhiều, rất nhiều. Lần cuối cùng khi cậu nói chuyện với bà ta, bà ta đã nói rằng bà cần đi tìm một người, là một người rất quan trọng với bà, và sau đó thì bà ta biến mất. Như vậy, việc Lưu Thương Hòa bỏ đi có phải là do mẹ của anh ấy* hay không?

*anh ấy ở đây là Trần Nhạc.

"Nhạc, giống ở đây có phải là vì khuôn mặt của anh rất giống cô không?"

Trần Nhạc gật gù: "Có thể đấy! Mười năm trước mẹ cậu bỏ đi, mười năm trước cũng là lúc mẹ tôi bị phản bội. Nhìn như không liên quan gì với nhau, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì lại có rất nhiều nét tương đồng." Chốt lại, hắn bình tĩnh nói: "Chúng ta nên tìm hiểu về sự thật đằng sau nó."

Liễu Minh hôn hôn đỉnh đầu Trần Nhạc, hỏi: "Anh muốn tìm hiểu như thế nào?"

"Ba ngày sau là đám cưới của ông ta và Lưu Thương Hòa, tôi nghĩ chúng ta cần mượn cơ hội này để đến một chuyến!" Trần Nhạc thấp giọng đáp.

"Vậy em sẽ đi với thân phận gì nhỉ?" Liễu Minh cuốn lấy một loạn tóc của Trần Nhạc, mân mê ở trong tay khẽ cười hỏi.

Trần Nhạc lạnh lùng liếc cậu một cái: "Nghiêm túc chút đi!"

Liễu Minh xoay người đè Trần Nhạc xuống thảm, ánh mặt đong đầy ý cười nhìn hắn: "Trả lời em nào!"

Trần Nhạc nghiêng đầu đi không nhìn Liễu Minh, mái tóc hắn trải tán loạn trên mặt thảm, hai gò má hiện lên một rạng mây hồng, môi xinh mím chặt tỏ vẻ không muốn trả lời.

Liễu Minh bật cười, một bên cậu nắm lấy hai tay Trần Nhạc đè ở trên đỉnh đầu, một bên khác thì nắm cằm của hắn xoay lại, sau đó hôn xuống một cách mạnh mẽ, hung hăng trừng phạt đôi môi chẳng chịu nghe lời kia.

"Ưʍ... Đừng cắn!" Trần Nhạc than nhẹ, đôi mắt đào hoa giờ đây chỉ còn lại một tầng hơi nước mờ mịt.

Liễu Minh dai cắn vành tai mềm mịn của hắn, sau đó ghé vào tai hắn thấp giọng lặp lại: "Ngoan, trả lời em nào."

Không nghe thấy Trần Nhạc trả lời, Liễu Minh lại tiếp tục hôn đi xuống, cậu dừng lại bên cổ hắn rồi khẽ cắn lấy hầu kết đang nhô ra. Cảm giác được thân thể bên dưới đang run lên, Liễu Minh cười càng đắc ý.

Đột nhiên một tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ khóe môi của Trần Nhạc, hắn mang theo một đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn về phía Liễu Minh, run run giọng nói: "Bạ... bạn, trai--"

Liễu Minh lập tức buông bàn tay đang kiềm chế Trần Nhạc ra, hôn một cái lên vầng trán của hắn trấn an. Không hề áy náy chút nào mà nói: "Xin lỗi."

Trần Nhạc đẩy mạnh Liễu Minh ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo đang xộc xệch, lạnh lùng bảo: "Cút!"

Liễu Minh nhắm mắt làm ngơ, lần nữa sáp lại ôm lấy Trần Nhạc vào lòng.

Trần Nhạc đã sớm quen với cái sự mặt dày của Liễu Minh rồi, nên cũng đành thuận theo dựa vào lòng cậu, nhỏ giọng nói: "Minh, tôi đói bụng."

.

Gia Hân đang dọn dẹp để chuẩn bị mở quán thì thấy Liễu Minh tới, cô ngạc nhiên hỏi: "Ông chủ, sao hôm nay anh lại tới quán vậy?"

"Dẫn bà chủ của mấy đứa tới chơi." Liễu Minh làm như không để ý lắm đáp, nhưng rõ ràng là đang khoe mẽ.

Gia Hân bĩu môi, đến lúc này mới chú ý đến cái người mà Liễu Minh dắt tới, cô trợn tròn mắt, hô to: "Bác sĩ Nhạc!!!" Rồi lại nhìn về phía Liễu Minh, ánh mắt tràn đầy không thể tin: "Anh thành công rồi?"

Liễu Minh chỉ cười chứ không đáp, dắt tay Trần Nhạc dẫn vào trong bàn riêng. Gia Hân nhìn cách hai người ở chung, dù không nhận được câu trả lời nhưng cô vẫn hiểu rõ, nhớ lại lúc trước ông chủ cực khổ đeo đuổi, cô lắc đầu cười cười, chung quy người có tình rồi cũng sẽ về bên nhau.

Trần Nhạc nhìn nhìn đồng hồ: "Đợi Gia Hân làm xong trà sữa, chúng ta đi luôn đi."

Liễu Minh ngồi ở bên cạnh ôm eo hắn, nghe thế thì gật đầu: "Được. Mà anh không định dẫn Hà Thư theo sao?"

"Không tiện." Trần Nhạc lắc đầu.

Liễu Minh thầm gật gù, cũng đúng, bọn họ là đi điều tra chứ cũng không phải đi chơi.

Hai người ra khỏi nhà từ rất sớm, đến giờ lại lần nữa rời khỏi Any cũng chỉ mới 7 giờ hơn. Tia nắng xuyên qua tầng tầng mây mỏng, chiếu rọi xuống phố xá sầm uất. Nhà hàng nơi tổ chức tiệc cưới cách không xa Any, hai người đi tới đó cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.

Nơi này sang trọng lộng lẫy, nhìn vào là biết nhà có điều kiện, khách khứa đến đi đông đúc. Người đứng tiếp khách luôn treo trên môi một nụ cười tiêu chuẩn, chỉ là người này, Liễu Minh và Trần Nhạc đều quen.

"Hai. Bác sĩ Nhạc!!!"

Liễu Minh thản nhiên mĩm cười: "Diễm Vân."

Ngược lại, Diễm Vân trông có vẻ vô cùng sốt sắng, cô ấp úng hỏi: "Sao, sao, hai anh... lại, ở đây?"

"Em nói thử xem?" Liễu Minh cũng chỉ cười mà hỏi lại.

Cậu thật sự không ngờ Diễm Vân sẽ ở đây, nhìn vẻ mặt con bé, con bé chắc chắn biết không ít về chuyện này.

Diễm Vân có hơi xoắn xuýt, cô theo mẹ từ lâu, chuyện gì cũng hiểu rõ, nhưng Liễu Minh thì không phải vậy. Lúc trước anh ấy hận mẹ như thế nào cô đương nhiên biết, nếu bây giờ anh ấy vẫn thế thì sao đây? Mẹ tuy đáng trách, nhưng thật ra cũng rất đáng thương.

Diễm Vân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, mà thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

Cô nhìn về phía hai người: "Hai anh vào trong đi."

Từ nãy tới giờ Trần Nhạc không nói một lời, hắn chỉ yên lặng quan sát vẻ mặt của Diễm Vân, nhìn cô từ kinh ngạc sang xoắn xuýt rồi lại thở phào nhẹ nhõm, quá nhiều thứ làm Trần Nhạc cảm thấy khó hiểu. Cho đến khi hắn được Liễu Minh nắm tay dẫn vào thì mới phục hồi lại tinh thần, nhưng lông mày thì vẫn cứ nhíu chặt.

Hai người đi đến hàng ghế đầu ngồi xuống, các vị khách khác cũng lục đυ.c vào chỗ, lúc này ánh đèn bỗng nhiên chớp chớp rồi vụt tắt, dù cho bên ngoài vẫn còn sớm nhưng trong này lại chẳng được ánh nắng ưu ái, đại sảnh tối tăm. Liễu Minh nắm chặt lấy bàn tay của Trần Nhạc, trực giác nói cho cậu rằng sắp có chuyện rồi.

Trên bục cao dần tụ lại thành vòng sáng, một người phụ nữ quý phái đi đến, trên môi treo nét cười nhàn nhạt. Người này không ai khác, là một trong hai vị chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, Lưu Thương Hòa.

Bà hờ hững liếc nhìn khách khứa, nụ cười trên môi lại nhạt nhẽo thêm mấy phần: "Các vị, tôi là Lưu Thương Hòa, vợ hợp pháp của ông Tuấn. Lúc này tôi có mặt ở đây là vì muốn thông báo, rằng, bữa tiệc hôm nay sẽ bị hủy bỏ. Hiện tại vì vấn đề về tinh thần, ông Tuấn đang được chữa trị tại bệnh viện tâm thần. Rất xin lỗi vì những thiếu sót của chúng tôi!"

Chậm lại một chút, bà đưa mắt nhìn về phía Trần Nhạc, nhưng khi nhìn đến Liễu Minh, biểu tình trên mặt dường như vỡ nát. Tuy ánh đèn không đủ nhưng bà vẫn có thể nhận ra, đó là, đó là, con trai bà! Lưu Thương Hòa chỉ có thể liên tục hít sâu để giữ bình tĩnh, bà buộc mình phải dời tầm mắt đi, một lần nữa nhìn sang Trần Nhạc.

Giọng bà trông có vẻ đã bình tĩnh, nhưng nếu nghe kĩ thì vẫn có thể nghe được một chút run rẩy, bà nói: "Do tinh thần có vấn đề, rất nhiều việc ông Tuấn đã không thể xử lý, vì vậy với thân phận là vợ hợp pháp của ông Tuấn, tôi xin giao lại tất cả tài sản chung của chúng tôi cho đứa con trai duy nhất của ông là Nghiêu Nhạc!"

Bên dưới bị một câu kết này làm cho náo loạn, bao gồm cả Trần Nhạc và Liễu Minh, lúc này hai người đều như chìm trong sương mù, mờ mịt không rõ gì cả.

Chỉ là không để mọi người kịp làm ra phản ứng gì thì đèn đã một lần nữa tắt mất, bóng tối lại một lần nữa bao phủ, u uất khiến lòng người không khỏi lo sợ. Tiếng ghế ngồi va chạm nhau khi mọi người bật dậy, tiếng hét, tiếng la khóc, tiếng mắng giận giữ, mọi thứ hòa trộn vào nhau như một bộ phim kinh dị, nhiều nhất là tuyệt vọng.

Đột nhiên một tiếng cười bén nhọn vang lên, rồi tiếng thủy tinh vỡ nát, cùng giọng nói khàn khàn the thé: "Lưu Thương Hòa, mày giỏi lắm, mày dám đem tao quăng vào bệnh viện tâm thần rồi cướp đoạt tài sản của tao, hay, hay! TᏂασ mẹ mày con đĩ!!!"

Một âm thanh chát chúa lại đập vào màng nhĩ của mọi người, là tiếng bàn tay chạm vào trên làn da, chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy đau, huống chi là người nhận lấy nó.

Trần Nhạc đã tìm thấy điện thoại, hắn bật lên đèn flash, thẳng tay chiếu về phía trên bục. Người bị chiếu vào bất ngờ chịu phải ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn ta vội lấy tay che mắt, nhưng cũng không quên nắm chặt lấy đầu tóc của Lưu Thương Hoà.

Lời tác giả: Hông biết mọi người có đoán được gì không nào~