Tom cảm thấy đầu óc ba cha con Weasley thật sự bị choáng, thân phận bây giờ của mình là Lucius Malfoy, một phần tử thật sự không rõ nguồn gốc, nếu cha con Weasley có nhiệm vụ quan trọng là thăm hỏi Moody, hẳn sẽ không tùy tiện để mình lên xe cùng đi.
Không lâu sau, Tom cảm thấy tư tưởng cha con Weasley bắt đầu xuất hiện dao động, để phòng ngừa Chiết tâm trí thuật của mình bị phát hiện, hắn rời khỏi tư tưởng họ. Nhìn ngoài cửa sổ xe, đã đến Công ty Trách nhiệm hữu hạn Purge và Dowse gì đó, ba cha con này dù có cớ đưa hàng, muốn trà trộn vào bệnh viện thánh Mungo e rằng cũng không phải chuyện dễ.
Kỳ thực nếu Tom rời khỏi tư tưởng cha con Weasley trễ nửa phút, cũng sẽ không có phiền phức lúc sau.
Cửa vào bệnh viện thánh Mungo vẫn như ban đầu, sau khi nhìn bốn bề vắng lặng, Fred và George chỉ chớp mắt hơi suy nghĩ liền bắt đầu hành động, Voldemort phiên bản Lucius Malfoy còn chưa kịp ngụy trang dung mạo mình (yêu tinh cũng tới bệnh viện thánh Mungo xem bệnh), liền bị trúng một cái.
Thứ gì đó đập vào gáy, Tom ngã xuống đất không rên một tiếng, cặp song sinh nhà Weasley vội vàng đỡ hắn dậy, sau đó nói một câu "Xin lỗi" Tom đã hôn mê chắc chắn không nghe được.
Bệnh nhân cấp cứu không cần đăng ký, lúc được cấp cứu ở bệnh viện thánh Mungo cũng không cần rườm rà xem xét thân phận. Malfoy gia chủ đã lai lịch không rõ, mà trước giờ cũng không chung đường với Hội phượng hoàng, như vậy cho hắn tạm thời trở thành một bệnh nhân quần chúng, mang "người thân bị bệnh" vào bệnh viện thánh Mungo cũng là một lựa chọn không tồi, ít nhất tốt hơn cái cớ đưa hàng của các Weasley.
Chưa bị Tử thần thực tử bán, trước hết đã bị Hội phượng hoàng bán.
Dù Tom có giác ngộ bị Hội phượng hoàng ném vào phiền phức, nhưng hắn cũng không nghĩ nổi, Arthur Weasley thấy thế nào cũng coi như lương thiện tinh khiết trong nguyên tác lại có thể đồng ý thủ đoạn như vậy.
Đau đớn trên gáy nhắc nhở Tom vết thương nặng tới bao nhiêu, bôi trong vết thương là độc dược gì? Chắc chắn không phải mấy thứ tốt Snape gia công. Vừa định ra tay kiểm tra đầu, Tom lại phát hiện mình không thể làm được. Tay chân, thắt lưng, thậm chí cổ đều bị dây da rắn chắc tăng thêm pháp thuật buộc lấy, chặt chẽ cố định trên giường bệnh. Nhìn quanh, tuyệt đối không giống phòng bệnh cấp cứu gì, ngược lại giống như chỗ hành hình thẩm vấn. Mà sau khi cố gắng liếc đến tường bên cạnh.... Ai.
Trên tường căn phòng không lớn này đâu đâu cũng là tranh, Tom thầm than nếu đổi người khác có lẽ cũng không nhận ra được hết những chân dung đó là ai.
Đều là tranh phù thủy hắc ám nổi danh nhất các thời kỳ: người phát minh bùa lòi ruột (hiện tại thần chú này thường dùng trong giải phẫu), người thu thập pháp thuật ăn mòn (pháp thuật ăn mòn là thủ pháp thường dùng để chạm trổ kiến trúc), người thu thập não người (nếu trong phương pháp pha chế không có não người, cơ bản tương đương phương pháp luyện hòn đá phù thủy)... Tom lúc trẻ tuổi từng điên cuồng bắt chước cùng thu lượm thành quả những người này lưu lại, hơn nữa thu thập chân dung những người này đặt ở biệt thự Lestrange.
Suy xét đến sự khan hiếm của tranh chân dung phù thủy hắc ám, nơi này hẳn là biệt thự Lestrange.
Cổ họng khô khát nhắc nhở Tom hắn hình như đã mê man một thời gian không ngắn, may mà sợi tóc màu vàng bên mặt cho thấy hắn vẫn duy trì bộ dạng Lucius Malfoy. Thuốc Đa dịch được Snape cải tiến có hiệu quả rất lâu, mà cái Tom dùng chính là loại lâu nhất. Chỉ mong không ai chú ý thuốc còn lại trong ngực mình. Đương nhiên, muốn làm nó có tác dụng, cần uống đúng số lượng.
Mình hiện tại rơi vào tay kẻ địch, bất luận là Tử thần thực tử (cái này khả năng lớn nhất), hay Hội phượng hoàng (xác suất cực kỳ bé nhỏ), một Lucius Malfoy như hắn đều là đối tượng không được hoan nghênh. Tiếp tục hồi tưởng trên người mình còn sơ hở hay không, Tom vạn phần vui mừng vì lúc lánh nạn mình chính là mang đũa phép của Lucius Malfoy ra.
Cửa "phòng thẩm vấn" chậm rãi mở ra, một người một thân áo ngủ màu bạc, mặt mệt mỏi đi đến.
Trước tiên, Tom liền biết gã là ma vương hồn phiến nhảy ra từ cốc vàng, nhưng nhìn thần sắc gã, hình như tình trạng thân thể vị ma vương này không tốt lắm.
Mình bây giờ vô pháp đối kháng gã, Tom có thể chắc chắn điểm này. Hắn hiện tại không thể cử động thân thể, ngay cả đũa phép mình dùng không hợp cũng không có trong tay, mà tất cả vật phẩm pháp thuật trên người chắc chắn cũng đã bị lấy đi —— vì trên người mình hiện tại chính là mặc một thân áo bệnh nhân phong phanh không giấu được đồ. Chủ yếu nhất là vết thương trên đầu mình dường như không được xử lý tốt, mình rất khó sử dụng tốt pháp thuật trong lúc đầu đau, mà sai một chút khi đối diện ma vương cốc vàng chẳng khác nào không có phần thắng.
" Ngươi đã tỉnh, Malfoy gia chủ. Ngươi còn sống, bây giờ giải thích với chủ nhân của ngươi, ngươi tại sao còn sống." Hồn phiến cốc vàng vắt chân ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh giường bệnh, lắc lắc đũa phép gọi ra một ly rượu, uống một ngụm lớn.
Tom nhíu mày, từ khắc ma vương cốc vàng tiến vào, hắn cũng đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, hắn không trả lời, nhìn ma vương uống rượu.
" Nga, đúng rồi, ba Weasley lợi dụng ngươi trà trộn vào bệnh viện thánh Mungo hôm qua, ta đã cho chúng một chút hình phạt nho nhỏ." Ma vương cốc vàng nói, Tom thế mới biết mình qua một đêm mới tỉnh, mà những lời tiếp đó làm Tom cảm thấy tình trạng hiện tại rốt cuộc tệ tới bao nhiêu.
Hôm qua, ba cha con Weasley sau khi đưa mình vào bệnh viện thánh Mungo liền vội vã đi xem Moody, kết quả sớm đã có Tử thần thực tử tiếp cận phòng bệnh, bắt lấy ba người họ trong phòng bệnh, điều lệ trung lập của bệnh viện thánh Mungo cùng lệnh cấm giám thị chiến đấu bên trong bất quá là giấy lộn trước mặt Tử thần thực tử, các Hội phượng hoàng lỗ to. Tom cũng bị Tử thần thực tử bắt lấy, sau đó đưa đến biệt thự Lestrange này.
Cốc vàng ra lệnh thủ hạ Tử thần thực tử qua loa chữa trị cho cái ót bị thương của Tom, sau đó yên tĩnh đợi hắn tỉnh lại.
Tom hiện tại đã biết rõ, mình bây giờ vẫn có thể sống sót, hơn nữa ngủ thẳng đến lúc tỉnh tự nhiên, đơn thuần là vì ma vương cốc vàng vô cùng cần tài sản nhà Malfoy, mà Malfoy gia chủ phải tự nguyện mới có thể ký kết khế ước pháp thuật chuyển dời tài sản.
" Ngươi nên nguyện ý chuyển tài sản cho chủ nhân ngươi, đây là đũa phép của ngươi, ngươi chỉ cần cùng ta đọc khế ước pháp thuật." Ma vương cốc vàng bày ra biểu tình cứng ngắc, nhưng Tom biết đó gần như là biểu tình hòa nhã nhất ma vương có thể có, ma vương cốc vàng đứng lên đặt đũa phép Lucius Malfoy vào tay phải bị dây da cố định của Tom, sau đó nhẹ điểm phần dây da một bên, cởi trói tay phải Tom.
" Ta không có cách đọc." Tom nhanh chóng suy nghĩ phương án chạy trốn, hiện tại trong tay mình có đũa phép, dù hiệu quả không chắc sẽ tốt vì không phải của mình, nhưng mang một cái giường bình thường độn thổ hẳn vẫn có thể làm được.
Bất quá, giây kế tiếp hắn liền biết biện pháp này không thể thực hiện được, vì ma vương cốc vàng đột ngột ngồi xuống bên giường, như vậy rất có thể sẽ mang gã độn thổ theo luôn.
" Không có cách đọc? Ta vẫn là lần đầu tiên nghe lời phủ định từ miệng một Malfoy. Bắt đầu từ đời cha ngươi, chưa từng có một Malfoy nào đã nguyện trung thành còn dám nói "Không" với ta. Là cái gì cho ngươi dũng khí ngu xuẩn này?" Miệng ma vương cốc vàng phun ra lời nói lãnh khốc vô tình, sau đó một bàn tay ấn mạnh xuống chỗ tim Tom, đột ngột đưa mặt đến phía trên Tom, khoảng cách quá gần, trong đồng tử màu đỏ lóe ra tai họa sắp buông xuống. "Ta muốn nghe lý do của ngươi." Gã phun những chữ đó trên mặt Tom.
Tom giải thích không ra lý do, trong đầu hắn không nghĩ cái khác, hắn biết biểu tình này đại diện cho cái gì, đó là biểu tình hắn đời trước thường xuyên lộ ra trước khi tra tấn ai đó tới chết. Ma vương cốc vàng đã muốn gϊếŧ người, thân phận Malfoy gia chủ ngụy trang đã không phải cái cần để ý. Nhất định phải ngay tức khắc! Lập tức độn thổ chạy trốn! Cấm chế biệt thự Lestrange hẳn vẫn chưa thể ngăn cản pháp lực mình... Nếu liều mạng bị thương nặng, chết tiệt tên này tại sao phải đè chặt như vậy, gần như vậy?
Như vậy, chỉ có thể đánh cuộc một lần pháp thuật đó.