[Harry Potter] Tự Do Quay Trở Lại

Chương 118: Hiệu trưởng dũng cảm nhất

Ánh mắt quét qua thời khoá biểu mới, gạch xuống môn tự học, Voldemort quy củ dán thời khóa biểu trên tường ký túc xá, sau đó vẽ lên dấu hiệu đề phòng gia tinh trường học nghĩ đó là đồ bỏ mà dẹp xuống.

" Harry, hôm nay, tiết thứ nhất là lớp của giáo sư Sprout, không thể muộn." Voldemort đẩy Harry có chút thất thần. "Bây giờ không thể lập tức tự nhận là được miễn thi vì tham gia Tam pháp thuật."

Harry thu dọn những thứ cần thiết để lên lớp, trạng thái vẫn có chút thất thần.

" Ngươi vẫn đang suy nghĩ chuyện Draco Malfoy? Cha nó là tự nguyện gia nhập nhóm chúng ta. Ta thề chắc chắn kẻ hại chết hắn sẽ phải trả giá." Voldemort nói, nhưng hắn vẫn không thấy sắc mặt Harry có gì cải thiện.

" Ta đang suy nghĩ, nếu thế giới chúng ta thật sự chỉ là tiểu thuyết, như vậy ta chính là đưa Lucius Malfoy vốn sẽ không chết vào tử lộ, nếu ta không chen vào để hắn hợp tác, hắn nhiều nhất vẫn bị giam lỏng ở nhà sau chiến tranh." Harry đi về phía trước, nói. "Hơn nữa, ta sai quá nhiều, ta quá tự tin, lại cho rằng kẻ địch vẫn có thể ngoan ngoãn như trước kia! Những người đó không nên bị thương, Cedric không nên khập khiễng đi đường, ta quả thực phạm lỗi chí mệnh."

" Harry, đừng cho bản thân ngươi nhiều lỗi như vậy, lỗi của ngươi chỉ có một, chính là sự kiêu ngạo của ngươi. Tuy thân là Slytherin, kiêu ngạo một chút không có gì không tốt, nhưng ta nghĩ nếu đối thủ của ngươi là một người kỳ thực không thể kém hơn ngươi, cái ngươi gọi là chiếm hữu được những sự kiện mấu chốt diễn ra trong tương lai, kỳ thực cũng không có tác dụng gì." Voldemort nói rất trực tiếp với Harry. "Harry, ta nghĩ ta cũng phạm vào một sai lầm, bắt đầu từ khi ta cảm thấy ý nghĩa nhân sinh mình thiếu, ta cũng đã coi nhẹ bản thân, quên mất kẻ địch đời này của ta là chính mình."

" Ngươi có thể giúp ta sao?"

" Harry, ngươi kỳ thực cũng biết, chỗ ta có thể giúp đỡ ngươi thật sự có giới hạn, nếu vẫn phải dẫn đến một kết thúc cuối cùng sau khi hai bên hắc bạch xung đột, ta hiện tại đã không thể nắm trong tay tất cả phương diện đó!" Voldemort nói, nội tâm cũng đang tự giễu, có lẽ bắt đầu từ đời trước, mình kỳ thực căn bản cũng không thật sự nắm giữ được gì, cho dù là thủ hạ Tử thần thực tử. "Nhưng ta vẫn có thể giúp đỡ hữu hạn cho ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý nghe."

Ánh mắt Harry hơi sáng một chút, Voldemort vừa đi vừa xoay xoay hộp dây chuyền giấu trong tay áo, kẹo bên trong rào rào vang lên không ngừng.

Phái đoàn Beauxbatons cùng Dumstrang đến trường học, hơn phân nửa học sinh Hogwarts —- bao gồm Hermione vẫn dính vào thư viện cũng nhào đến vây xem.

Học trò Voldemort đứng giữa một đám học sinh dài cổ trông ngóng, chằm chằm nhìn hai phái đoàn.

Draco Malfoy chính quy ôm chồn tuyết, lạnh mắt nhìn phái đoàn Beauxbatons, đương nhiên, phái đoàn lần này cuối cùng vẫn không quá mức thiên về nữ sinh như nó nói lúc đầu, số nam sinh đến đây không chỉ là sáu.

Chẳng qua hiệu trưởng Maxime vẫn luôn mỉm cười ôn hòa với nữ sinh, điều này làm Voldemort cảm thấy có phần không vui cho lắm. Bất quá, ngẫm lại phần lớn địa vị nữ phù thủy vẫn hơi thấp, hắn cũng có thể hiểu được vị nữ hiệu trưởng này.

Sau khi phái đoàn Dumstrang xuất hiện, Voldemort nhìn Karkaroff, lộ ra biểu tình khinh thường: lão già kia vẫn nhỏ nhen như thế, kỳ thị nữ tính, còn coi số ít học sinh ưu tú thành bảo vật, làm cho đại diện đội Dumstrang quả thực như một trường quân đội nam, hơn nữa mỗi người đều bọc như gấu ngựa.

Viktor Krum chiếm một nửa sự nổi bật, học sinh Hogwarts, thậm chí một phần học sinh Beauxbatons cũng chen lên tìm anh ta xin chữ ký, dồn đến mức Krum vẫn còn cảm cúm phải đổ mồ hôi.

Kim quang chợt lóe, linh hoạt bay bay trong đám người, Voldemort cảm thấy xấu hổ vì làm bạn cùng Gellert Grindelwald tham tiền thế kia.

Grindelwald tóc vàng bay bay đang cho các học sinh muốn ký tên thuê viết, Harry biết, các nữ sinh muốn cướp chữ ký lại không có bút lúc này ngay cả son môi cũng muốn xài.

Nơi ở của hai phái đoàn có một chút biến hóa, vì Slytherin cùng Ravenclaw đều là phòng hai người rộng rãi, hơn nữa vẫn còn một vài phòng trống, cho nên Dumstrang được xếp tới ký túc xá Slytherin tách riêng, Ravenclaw tiếp đãi học viên Beauxbatons, những thứ đó đều được Dumbledore cùng một vài giáo sư cải tạo hoàn thành suốt đêm, để những học sinh ngoại quốc có thể không cần mật khẩu vẫn có thể thông hành trong một phần ký túc xá —- đương nhiên, không tiếp xúc với các học sinh Slytherin và Ravenclaw.

" Harry, cho cậu!" Lúc cơm tối, Ron kích động đưa một tấm ảnh được Viktor Krum kí tên cho Harry, đây là thứ cặp song sinh chen vào đống nữ sinh kia moi ra. "Không ngờ anh ta vẫn là học sinh!"

"Anh ta mới mười tám tuổi, đương nhiên còn chưa tốt nghiệp." Harry nói đương nhiên.

"Mình nghĩ đại diện của Dumstrang tám phần mười chính là anh ấy, bộ dạng anh ta bay ở trên trời tuyệt đến cỡ nào. Bất quá ngàn vạn lần đừng bị thương, nghe nói tất cả câu lạc bộ châu Âu đều muốn cướp được Krum sau khi anh ta tốt nghiệp, thậm chí có câu lạc bộ đã ra giá mấy triệu Galleons một năm." Ron ngay cả nói cũng khoa tay múa chân, trong mắt Voldemort, kiểu kích động kia phảng phất như chính Ron sắp sửa có lương mấy triệu một năm.

" Đúng, không thể bị thương." Harry dĩ nhiên nhớ tới Cedric què giò.

" Bất quá rất khó, nghe nói mỗi lần Tam pháp thuật trước kia ít nhất đều có một người chết, nhẹ nhất cũng là ba người có một trọng thương." Ron đã lo lắng cho Krum.

" Sẽ không, năm nay hạn chế tuổi, những người hồi trước đều không đủ năng lực xảy ra bất trắc." Voldemort muốn làm không khí thoải mái một chút.

" Năng lực đủ cũng sẽ có bất trắc." Ngữ điệu như đọc thơ lịch sử, Voldemort, Harry cùng Ron đều bị giọng nói đột ngột xuất hiện sau lưng họ làm giật mình.

" Hiệu trưởng dũng cảm nhất trong lịch sử Hogwarts đã chết vì tai nạn Tam pháp thuật, đây là có căn cứ." Luna đang cầm một quyển sách hình thoi vung phía sau họ tiếp tục nói. "Bức tranh vị hiệu trưởng kia treo ở trên tường ký túc xá Ravenclaw."

" Hiệu trưởng Victor Nietzsche Sisira Skeeter, thế kỷ trước qua đời vì sự cố Tam pháp thuật xảy ra ở Beauxbatons. Tuy ông ta chết, nhưng cứu được cả Beauxbatons." Luna tiếp tục nói, giọng nói càng lúc càng vang. " Ông ấy đến từ Ravenclaw, người dũng cảm nhất Hogwarts, tuy đã chết nhưng vẫn sống mãi."

Luna lướt qua, Ron bị lời nói xa xôi này làm cho sửng sốt.

Harry cũng quên mất vị hiệu trưởng mới ba mươi ba tuổi, làm hiệu trưởng được năm tháng liền chết nơi đất khách quê người trong truyền thuyết này, ánh mắt nhìn Voldemort.

Voldemort lục lọi thông tin từ trong đại não, sau đó nói với Harry cùng Ron. "Đúng, ông ta là vị hiệu trưởng duy nhất tử vong trong Tam pháp thuật, vòng thứ hai lần đó, một học sinh Dumstrang dùng sai thần chú, từ trong tủ vật phẩm pháp thuật hắn đập hư chạy ra một đám linh dương gazelle Phi Châu, hiệu trưởng đại diện Skeeter của chúng ta không sợ hãi xông lên dùng độc dược hòa tan những vật phẩm pháp thuật đó, để đám linh dương gazelle này không hủy đi Beauxbatons. Ông ta quả thật dũng cảm tới cực điểm."

" Linh dương gazelle?" Ron tuyệt đối không cho rằng một đám linh dương gazelle sẽ có thể làm gì.

" Ngày đó ngay mùa linh dương gazelle di cư, một đám gần bằng toàn bộ linh dương gazelle Phi Châu, nếu đều chạy đến hẳn là ít nhất có mười triệu con. Sau đó Beauxbatons còn phải ăn thịt dê thịt sơn dương suốt năm tháng." Voldemort khoa tay múa chân.

" Ron, thịt sơn dương nướng hôm nay rất ngon, là hương vị ngoại quốc rất khó ăn được." Harry đưa một mâm thịt sơn dương chỉ có trên bàn cơm Slytherin qua, đặc sản ngoại quốc gia tinh Hogwarts luyện tập.

Voldemort tiếp nhận thịt sơn dương thay Ron, hắn biết, trong đầu Ron hiện tại đã nhồi vào linh dương gazelle Phi Châu hùng hổ, thịt sơn dương tạm thời là thứ nó không hưởng thụ được.

Ai, nếu là Dumbledore, chắc chắn sẽ không ngớ ngẩn đến mức tự mình xông lên đổ độc dược, mà sẽ dùng một cái bùa nổi lềnh bềnh ném bình thuốc qua. Voldemort tội nghiệp cho vị hiệu trưởng anh dũng trong truyền thuyết kia.

Mấy ngày kế tiếp, Harry điềm nhiên như không lên lớp, thậm chí không liếc nhìn cốc lửa. Voldemort tuy đã xác nhận Moody hiện tại là hàng giả, nhưng cũng không biết gã có còn làm Harry dự thi hay không. Slytherin điện hạ cùng con mèo nào đó chỉ muốn kiếm tiền vẫn giấu giếm họ gì đó. Nhưng bất ngờ chính là, tâm tình Snape ngược lại tốt lên, ngay cả trừ điểm Hufflepuff cũng nhẹ đi rất nhiều.

Buổi tối trước một ngày có kết quả, sau khi Fred cùng George mọc râu bạc vào bệnh thất, hiệu trưởng ba trường thống nhất thu hồi cốc lửa.

Thông qua Ron, học trò Voldemort đưa cho cặp song sinh Weasley hai bình sáp tẩy lông của Muggle, giúp hai người họ chỉ nhuộm lông mày liền có thể xuất viện, coi được kết quả xem ngày mai.

Trong đại sảnh Hogwarts tụ tập nhiều người nhất từ trước đến giờ, may mà có người giữ chỗ cho Voldemort cùng Harry ở dãy bàn Slytherin.

Harry không nhìn lão Barty Crouch tiều tụy già nua cùng Percy bên cạnh lão, ánh mắt đầu tiên của y chính là quét đến một vị nào đó một thân âu phục màu cam, không thích hợp với áo chùng phù thủy xung quanh.

Sao lại thế này, Rita Skeeter hiện tại tới nơi này làm gì?

" Đại khái là muốn lấy tin tức của lão Crouch, lão hiện tại cũng là nhân vật thời sự." Voldemort nói. Một loại dự cảm không lành lại vẫn tăng lên trong lòng Harry, nhưng nhất thời không bắt được điểm quan trọng.

" Ta nhớ ra rồi." Harry đột ngột trợn mắt.

Voldemort kỳ thực cũng nghĩ ra, Skeeter, trong giới phù thủy, họ Skeeter đều là hậu duệ cùng một gia tộc. Một Rita Skeeter có tổ tiên lớn gan chắn linh dương gazelle, đại khái ở lúc phỏng vấn, dù biến thành bọ hung bị người giẫm bẹp cũng muốn thả ra tin tức bát quái. Nếu học kỳ này, chuyện của hắn cùng Harry bị mụ bắt lấy, tuyệt đối là tai hoạ.