Voldemort từ rất sớm đã biết, miễn cưỡng bản thân làm việc mình không muốn làm hoặc không am hiểu là một biểu hiện ngu xuẩn, hắn trước kia cũng rất thích giao việc tra tấn cùng thẩm vấn cho các thuộc hạ Tử thần thực tử đi làm. Cho nên, trở lại Trang trại Hang sóc, trước tiên, hắn liền ném nhật ký chứa tiểu Barty Crouch xui xẻo cho Gellert Grindelwald, để mèo ma vương nghe nói rất am hiểu tra tấn cùng gϊếŧ chóc này nghĩ cách cho thứ kia một chỗ xử lý.
Đương nhiên Gellert Grindelwald tỏ vẻ cự tuyệt, đại nghiệp kiếm tiền và nghiên cứu pháp thuật của y không thể bị chuyện xử lý một quyển nhật ký quấy rối.
" Ngươi vẫn là lần đầu trông thấy trường sinh linh giá, thứ này kỳ thực cũng không phải bí mật gì, nhưng có sẵn một cái trước mặt chờ ngươi nghiên cứu mà ngươi lại cự tuyệt, ta có thể nói ngươi rất ngu xuẩn không?" Cũng chính là Lord Voldemort dám nói chuyện như thế cùng Chúa tể bóng tối tiền bối hắn.
Con mèo cứng đầu nào đó vốn tự thân tò mò với nghệ thuật hắc ám liền bại trận.
Fred cùng George lúc cơm chiều luôn mồm nói họ phát hiện con mèo của học trò Tom biết đọc sách.
Voldemort cũng không cách nào giải thích, chỉ nói với cặp song sinh, mèo hắn không giống bình thường, thích lật bậy đồ vật.
Kỳ nghỉ Giáng sinh coi như vui vẻ kết thúc, ông Weasley lại lấy xe đưa bọn nhỏ đến nhà ga, trong kỳ nghỉ, học trò Voldemort có một đề nghị nho nhỏ, chiếc Ford này được sơn lại màu phổ thông.
Vào sân ga chín ba phần tư, phía xa còn có một cục vàng vàng chạy tới chào hỏi mọi người, Hermione xuất hiện theo, ôm lấy vật kia.
" Cám ơn Harry, mình rất thích con mèo này, nó là con thú cưng thông minh nhất mình từng thấy." Hermione ôm Crookshanks cực đại, kéo hành lý chào hỏi Harry.
" Con mèo bự mặt dẹp này?" Ron nhìn mặt Crookshanks, tựa hồ từng bị ép qua, hơn nữa nó rõ ràng cảm thấy con vật này vẫn luôn bày ra biểu tình nghiêm túc, một con mèo thật sự nghiêm túc? Quả thực là chuyện Ngàn lẻ một đêm, nhưng mặt con mèo này liền làm cho nó cảm thấy như vậy.
Dù đây là đời thứ hai, Harry vẫn không thể hiểu nổi mắt thẩm mỹ của Hermione, màu lông rực rỡ, con mèo này quả thực ngoại trừ ngoại hình cổ quái ra, không có chỗ nào đáng khen. Dù căn cứ kinh nghiệm đời trước, y biết con mèo này là thú cưng thông minh trung thành cỡ nào, nhưng cũng không muốn ấn tượng của người khác đối với nhãn lực của mình giảm xuống đến mức độ này.
" Cái này, mình thật ra không biết lễ Giáng Sinh tặng cái gì thì được, là Tom nói cho mình biết có con mèo tốt này." Harry đem chuyện mắt kém đổ lên người học trò Voldemort.
Voldemort đành phải ngầm thừa nhận, vì ngay cả Slytherin điện hạ cũng sớm đã cho mắt thẩm mỹ của hắn một lời bình: thân là hậu duệ tao nhã cao quý của Slytherin, lại nghĩ đến chuyện cắt linh hồn mình thành mảnh, khiến bản thân biến thành bộ dạng quái vật, trình độ thẩm mỹ của ngươi hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.
Nói xong chuyện mèo, Harry mới đột ngột cảm thấy không khí không ổn.
Voldemort sớm đã chú ý, xe lửa bây giờ còn chưa tới, trên sân ga vốn nên đầy người hỗn loạn, nhưng hiện tại trong mười thước xung quanh nhóm mình cơ hồ không có người.
Mọi người đang tự giác né tránh nơi này.
Cặp song sinh nhà Weasley nhanh chóng bị một đám bạn bè do Lee Jordan cầm đầu kêu đến nói chuyện, nơi này lại thiếu đi nhân khí.
Tạm thời còn trong trong phạm vi mười thước này, chỉ có Colin Creevey cùng một cô bé vẫn đứng tại chỗ bất động. Cô bé kia đưa lưng về phía họ, nhưng Voldemort cũng đoán được cô là ai – ngoại trừ cô nàng điên Luna, e rằng Hogwarts còn chưa có người mang bông tai cà rốt.
Sao không có học sinh tới gần nơi này? Voldemort dùng ánh mắt hỏi Hermione.
" Nga, là như vầy, cậu biết đấy, có chút chuyện truyền hơi nhanh, tuy Dumbledore yêu cầu mọi người đừng nói lung tung." Hermione đột ngột sắp xếp từ ngữ không tốt.
Học trò Voldemort dùng Chiết tâm trí thuật, đơn giản hiểu rõ tình hình một chút.
Thời điểm này càng hỏng bét so với nguyên tác.
Harry bại lộ xà khẩu, trải qua một kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, dù có Dumbledore khuyên bảo mọi người không nên tùy tiện nói gì, nhưng vẫn trở thành bí mật công khai, bây giờ ngay cả các cha mẹ học sinh cũng bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại phiên bản của cái gọi là chân tướng phòng chứa bí mật.
Bộ pháp thuật đã bị áp lực, muốn lập một uỷ ban điều tra chân tướng sự kiện phòng chứa bí mật, khiến học trò Voldemort dễ chịu chính là không có ai nguyện ý đâm đầu vào chỗ chết mà đi làm người lãnh đạo uỷ ban, ngay cả Bộ trưởng Thần sáng đương nhiệm Scrimgeour cũng chọn gác lại vấn đề, dù sao cái lúc này họ có thể phải đυ.ng tới chính là thứ Salazar Slytherin ngàn năm trước khéo léo bố trí.
" Nghe nói năm mươi năm trước từng có người mở phòng chứa ra, Ravenclaw có một học sinh năm thứ bảy cực kỳ giỏi tên là Helen Myrtle tự nhiên chết, cô ta là xuất thân Muggle." Hermione thấp giọng nói. "Nhưng bây giờ tất cả mọi người hoài nghi cậu, Harry. Mình không biết tại sao Dumbledore không công bố năm mươi năm trước từng xảy ra chuyện tương tự. Dù sao bây giờ các học sinh đều thà tin chuyện này, cho nên không có ai muốn đến gần cậu."
Kẻ thù chung toàn trường? Voldemort cảm thấy bi ai thay Harry.
Harry lại bực bội, đời trước y cũng không có lúc nào khó chịu như vậy, thậm chí lúc tham gia Tam pháp thuật có rất nhiều người mang huy hiệu "Potter thúi hoắc" cười nhạo y, y cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt cách ly như thế.
" Hey! Harry." Fred cùng George từ trong đám bạn chạy về, giọng Fred có chút xin lỗi khó thấy. "Ban nãy anh nói cùng không ít bạn bè Gryffindor, tụi anh tin em không phải người thừa kế Slytherin gì đó, em chiến thắng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cùng em là mầm móng phù thủy hắc ám một chút quan hệ cũng không có, nhưng..."
" Người tin tưởng không quá nhiều, Lee còn muốn tụi anh lấy độc dược xua đuổi nó mua ở kỳ nghỉ dùng trên người em, mỗi tuần một lần làm em không thể đến gần nó trong vòng mười thước." George càng xin lỗi nói tiếp.
" Nhưng tụi anh mặc kệ, bởi vì tụi anh tin em là người tốt." Fred nói.
" Cho nên tụi anh bây giờ cũng có chân trong sổ đen không được hoan nghênh của Gryffindor." George nói xong, làm mặt quỷ.
Trái tim Harry càng nặng thêm.
Vào xe lửa, dù không có bao nhiêu không gian, nhưng Harry vẫn phát hiện bốn ghế lô trong toa tàu y ngồi, ngoại trừ các Weasley cùng Luna nhàn nhã đọc sách phảng phất như Harry là không khí ra, chỉ còn lại Slytherin điện hạ cùng học trò Voldemort. Ngay cả Hermione cũng xin lỗi không thể tới gần vùng cấm này – cô còn chưa muốn bị tất cả học sinh cô lập.
Bà đẩy xe bán đồ ăn đã đến, Harry mua tất cả kẹo cùng đồ uống như trút giận, làm những người cô lập y tới cuối chặn đường cũng không ăn được gì, y tiêu hết tiền trên người, còn mượn mười mấy Galleons của học trò Tom bé bỏng. Cho đến lúc xuống xe, mọi người cũng không thể ăn hết mấy thứ này, không thể không để Slytherin điện hạ lấy ra hộp thu nạp pháp thuật bỏ vô.
" Những thứ đó bằng đồ ăn một năm của mình." Ron nhìn một bao quà vặt đẹp đẽ được cất vào trong rương của Draco — Slytherin điện hạ.
" Cậu muốn ăn cứ tới cùng nhau ăn !" Harry tiếp nhận hộp thu nạp đã được xếp xong, biến nhỏ như hộp bút máy, buồn bực nói.
Rốt cuộc tới trường học, Harry cảm thấy mình chỉ muốn ngủ một giấc yên tĩnh trước.
Nhưng cửa chính ký túc xá lại giỡn với y.
Mật khẩu vào cửa đã sửa lại, nhưng không ai nói với bọn Harry, phảng phất như nói bọn họ chẳng khác nào tai họa tiến vào. Các học sinh Slytherin đương nhiên mong muốn nhìn thấy người thừa kế Slytherin, nhưng chúng ghét Harry Potter làm bạn cùng máu bùn và máu lai, hơn nữa từng không biết dùng thủ đoạn gì làm ra danh tiếng.
" Chúng vẫn còn được coi là Slytherin tự trọng sao?" Harry còn chưa tỏ vẻ gì, Slytherin điện hạ đã bắn ra một câu như vậy, ngữ khí bất ngờ mà lại áp chế làm học trò Voldemort bên cạnh giật nảy mình.
" Mở cửa ra cho ta!" Slytherin điện hạ không dùng xà ngữ, hắn chỉ rống lớn một tiếng trước cửa.
Người gác cổng trên mặt cửa đương nhiên là mới treo lên, còn không biết nông sâu, phát ra tiếng cười nhạo, vẫn không nhúc nhích. "Kẻ phản bội huyết thống, người thừa kế Slytherin nói bậy, không có tư cách vào ký túc xá Slytherin thần thánh."
" Biết rồi!" Slytherin điện hạ cúi đầu. "Vậy ngươi không cần mở cửa."
Theo đó, suốt cả hành lang ký túc xá đều có thể nghe thấy tiếng khóc thét.
Slytherin điện hạ làm một cái bùa cắt niềm vui tràn trề cho cửa. Một cái bùa cắt bình thường lại hoàn toàn xóa sạch cánh cửa tràn ngập mê muội kia.
Voldemort biết ngay cả mình lúc trước cũng không dám kiêu ngạo đối đãi cái cửa này như vậy, càng biết nếu không phải cố kỵ giữ bí mật thân phận, Slytherin điện hạ tuyệt đối dám đem tất cả Slytherin trong ký túc xá ném ra từ bên trong.
Nhưng đến khi Dumbledore chạy tới sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết, hắn cái gì cũng không phát hiện, cửa vẫn cứ yên lành, tựa hồ có chút ỉu xìu rũ rượi.
Người duy nhất chứng kiến chuyện vừa rồi, Nam tước đẫm máu chằm chằm nhìn cánh cửa kia, Dumbledore vừa định hỏi gì đó, gã chuồn còn nhanh hơn độn thổ.