Vẫn là núi rừng xanh ngát, ánh mặt trời vẫn nắng như trước, tiếng vó ngựa đạp lá cây chậm rãi mà
đi. Bầu
không
khí an nhàn quanh quẩn xung quanh Mộ Giai Nam và Thu
anh
Đào, Thu
anh
Đào khẽ mím môi nhìn trộm Mộ Giai Nam,
hắn
hồn nhiên thiên thành khí chất chính là vô hạn quyến rũ, rất có khí phạm
yêu
nghiệt.
Mộ Giai Nam rời khỏi đội ngũ, thúc ngựa đem Thu
anh
Đào trở về chốn cũ… Ngọn núi này là nơi
hắn
trưởng thành,
hắn
không
để ý chính mình thân phận, làm sơn tặc có lạc thú làm sơn tặc,
hắn
nghĩ đến những ngày tự do tự tại. Càng
không
ngờ
hắn
đến Yến Hoàn Sơn lại sửa đổi hết cuộc sống của
hắn…
“Hi, chàng
đang
nghĩ gì?”
Mộ Giai Nam từ từ thở dài
“không
cướp bóc
không
đạo bảo… Sau này ta phải làm gì đây?”
Thu
anh
Đào vẻ mặt hắc tuyến,
không
làm sơn tặc,
không
trộm bảo
thì
sao?
thì
hắn
trồng trọt nàng quay tơ, cuộc sống an nhàn. Nhưng tình
yêu
là mù quáng! …
“Chàng thích làm sơn tặc, ta liền cùng chàng chém chém gϊếŧ gϊếŧ, dù sao ta khí lực rất lớn, hắc hắc…”
Mộ Giai Nam nhu nhu trán nàng:
“Nàng vẫn là lưu trữ khí lực dựng nhà
đi.”
“Cái gì nhà?”
Thu
anh
Đào nhướng mày, chẳng lẽ
hắn
bắt nàng làm công nhân xây dựng?
Mộ Giai Nam nhìn lên dãy núi cao:
“Đương nhiên là ở Yến Hoàn Sơn xây
một
căn nhà thuộc về hai chúng ta…”
hắn
trong thần sắc tràn ngập lưu luyến, nhưng trải qua
một
phen biến cố kinh thiên động địa,
hắn
càng khát khao cuộc sống sau này, có Nữu Nữu làm bạn cuộc sống nhất định so với làm sơn tặc càng thú vị hơn.
Thu
anh
Đào trong lòng suy nghĩ méo mó, cứ nghĩ mình bị thành công nhân khuân vác, nàng chân vừa chuyển, cùng Mộ Giai Nam bốn mắt nhìn nhau:
“Chúng ta
đi
sơn trại dạo
một
vòng
đi, cũng
thật
lâu
không
thấy Mộ Giai Kỳ và Nguyễn Linh Nhi,
không
biết bọn họ thế nào rồi.”
“Nàng
không
phát
hiện
toàn bộ núi rừng
không
thấy bóng dáng
một
sơn tặc nào hay sao?”
Thu
anh
Đào giật mình, đưa đầu tìm kiếm…
“Đúng rồi, đám lâu la của chàng
đi
đâu rồi?”
Mộ Giai Nam khóe miệng gợi lên tươi cười quỷ dị:
“Lần này là toàn gia di chuyển, chúng huynh đệ ở chân núi Yến Hoàn Sơn hội hợp.”
Thu
anh
Đào bừng tỉnh đại ngộ, cũng
không
nghĩ tới Mộ Giai Nam có chủ ý như vậy,
hắn
vừa rồi là ra vẻ thương cảm!
…”Nga nga nga! Ta
đã
hiểu, chàng đem thành viên tổ chức sơn tặc toàn bộ kéo lên Yến Hoàn Sơn, tính chiếm núi tiếp tục làm sơn tặc, chàng
thật
đáng chết!”
Mộ Giai Nam đắc ý vui vẻ, ôm thắt lưng Thu
anh
Đào:
“Ta từng hỏi nàng nguyện ý làm áp trại phu nhân
không, lúc đó nàng đâu có
nói
không, ha ha…”
Gì chứ, tính kế nàng! … Được rồi, dù sao nàng cũng chưa làm qua tặc bà, thử xem
một
chút cũng được, nhưng bọn họ làm sao sống chung với Mộ Giai Kỳ và Nguyễn Linh Nhi…
“A, đúng rồi, Nguyễn Linh Nhi
sẽ
không
tìm ta liều mạng chứ? Còn có điên đệ đệ của chàng có tìm ta gây phiền toái
không
a?!”
Mộ Giai Nam cười đến thực thoải mái:
“Đến lúc đó nàng
sẽ
biết, nhưng mà có ta làm chỗ dựa nàng còn sợ cái gì, cùng lắm
thì
cả trai lẫn
gái
đánh nhau
một
phen.”
“…”
hắn
sợ thiên hạ chưa loạn chắc. Thu
anh
Đào dịch chuyển muốn ngồi thoải mái hơn, lại bị Mộ Giai Nam cúi người áp chế,
hắn
hề hề nhe răng cười:
“Khó được ở cùng
một
chỗ, nàng
không
có ý tưởng gì sao? …”
trên
lưng ngựa?! …A cũng
không
tồi…(hp: sắc nữ…Đào Đào: kệ ta!Cút)
Mộ Giai Nam thấy nàng cười so với mình còn khủng bố,
không
khỏi giật giật khóe miệng,
hắn
quả
thật
thua nàng,
nói
về độ háo sắc
hắn
thua nàng,
hắn
anh
minh
một
đời, hồ đồ nhất thời, thế nhưng gục ngã trong mê hồn trận của Nữu Nữu. Nhưng
nói
cách khác, vì nàng hành động lớn mật làm cho
hắn
chú ý, nàng
không
giống nữ tử bình thường, nàng hoạt bát đáng
yêu, dám
yêu
dám hận, cá tính hào sảng lại thẳng thắn, thậm chí cũng
không
câu nệ tiểu tiết, lời
nói
có chút buồn nôn … Tam hôn
đã
định tình.
Ánh mặt trời sau giữa trưa dễ chịu hơn, hôn lên môi nàng, đem nàng ôm vào lòng,
hắn
không
hề do dự,
không
hề trốn tránh, lại càng
không
buông tay.
Thu
anh
Đào
một
đôi tay vòng lên bờ vai
hắn, tim đập thình thịch, nàng
thật
may mắn, xuyên qua mang đến cho nàng nhiều kinh hỉ và ngạc nhiên, nàng
không
biết được vận mệnh sau này, nhưng nàng đoán được hạnh phúc tương lai, từ nay về sau, vô luận chân trời góc biển, chỉ nguyện bồi
hắn
mà
đi.
“Ta
yêu
chàng Mộ Giai Nam…”
… Mộ Giai Nam chậm rãi mở mắt, con ngươi đen sâu thẩm như hồ nước, tâm cũng bị tình
yêu
lấp đầy.
hắn
lại hôn lên cánh môi phấn nộn,
hắn
yêu
nàng, vì nàng luôn như vậy
không
oán
không
hối hận, quả
thật
chưa bao giờ thay đổi.
Trong dòng người đông đúc giữa thế gian,
hắn
không
mục đích tìm kiếm nơi thuộc về chính mình, cũng có thể
nói,
hắn
luôn luôn chờ đợi nàng xuất
hiện, chờ đợi người làm
hắn
cuồng dại,
hắn
nhấm nháp mật đường hạnh phúc, mùi thơm ngát hợp lòng người.
“Mỗi khi đều là nàng biểu đạt tâm ý, bất quá lần này là ta thắng.”
“Ân?”
“Bởi vì ta
yêu, so với nàng, càng sâu đậm…”
Thu
anh
Đào xấu hổ hạ tầm mắt, lần đầu bày ra thần thái ôn nhu, nũng nịu giống tiểu nữ nhân. Khuôn mặt nàng ửng lên rặng mây đỏ, tim đập dần dần gia tốc, tình
yêu
là tình cảm đẹp nhất thế gian. Chính là loại cảm giác này, khẩn cấp cảm giác, bỏ
đi
rụt rè nữ nhân nên có, hy vọng lập tức gả cho
hắn, trở thành tân nương của
hắn, nàng hưng phấn muốn té xỉu …
※ ※ ※
Mười ngày sau
trên
Yến Hoàn Sơn, xuân phong quất vào mặt, từng đàn chim yến bay trở về Yến Hoàn Sơn, đầy khắp núi đồi, muôn hồng nghìn tía, nguyên bản thanh u Yến Hoàn Sơn,
hiện
tại dào dạt trong hương hoa tiếng chim, suối nước róc rách thanh thúy tấu nhạc, mênh mông bát ngát cảnh quan, đẹp
không
sao tả xiết.
Mà hôm nay, cũng là ngày Mộ Giai Nam đem nữ nhân
hắn
yêu
nhất cưới về nhà.
Yến Hoàn Sơn giữa sườn núi như thiên nhiên đại bình đài, nơi này nguyên bản là nơi bát môn đồ trấn thủ,
hiện
tại lại thành nơi đãi tiệc cưới. Mây mù phiêu miểu dao động, giống như tiên cảnh, các lộ hào kiệt lòng tràn đầy vui mừng hội tụ, những võ lâm hảo hán khinh công tốt hơn
thì
đem những dải băng màu đỏ vắt lên vách núi.
nói, thần tiên quyến lữ cũng
không
thể hơn điều này.
Mộ Giai Kỳ thân là người nhà chú rể,
hắn
chạy tới chạy lui chu bày mọi thứ,
hắn
hôm nay tươi cười
không
ngừng, tựa hồ so với lúc
hắn
thành thân còn vui vẻ hơn mấy lần.
“Giai Kỳ ca, mau tới giúp ta…”
một
đạo thanh
âm
mềm mại từ phía sau truyền đến.
Mộ Giai Kỳ nghe được kiều thê kêu gọi, hai ba bước chạy tới tiếp nhận mấy bình rượu ngon,
hắn
dùng cổ tay áo thay ái thê lau mồ hôi:
“Nhanh
đi
nghỉ ngơi
đi, Linh nhi mệt ta
sẽ
đau lòng.”
Những ngươi xung quanh trố mắt nhìn Mộ Giai Kỳ, nhất thời
một
người tiếp
một
người đều nổi da gà.
Từ ngày Mộ Giai Kỳ cưới Nguyễn Linh Nhi, hai người
thật
sự
muốn bao nhiêu ghê tởm
thì
có bấy nhiêu, ba bước
một
câu hỏi han ân cần, năm bước
một
câu tình tình
yêu
yêu,
thật
sự
là ứng với câu, cưới vợ
thì
quên
anh!
Yến Hồi đại sư hôm nay rất vui vẻ, con trai cưới vợ, con dâu lại là đứa
nhỏ
biết nghe lời, tuy rằng đôi lúc cũng ầm ỹ tiểu nháo đập hư vài cái bàn, nhưng mà
không
vấn đề,
không
vấn đề.
hắn
quần áo bào trắng cùng Ngưu Đại Ngưu ngồi vị trí chứng hôn, hai vị lão giả liên tục nâng chén, sớm mừng rỡ cười toe tóe.
…
Cùng lúc đó
Thu
anh
Đào thân diễm lệ trang sức màu đỏ, trang điểm diễm lệ. Nàng
không
yên bất an ngồi trong phòng
cô
dâu, tuy rằng Cốc Mộng Vũ và Ngưng Sa Tử tận khả năng trấn an tân nương tử, nhưng Thu
anh
Đào vẫn khẩn trương.
Nàng bỗng nhiên vén khăn voan:
“Lỡ ta
đi
không
vững ngã sấp xuống
thì
làm sao bây giờ?”
Cốc Mộng Vũ
một
ngụm sặc nước, tân nương tử
đã
vén khăn voan mấy chục lần, chốc lát lo lắng giẫm vào váy, chốc lát sợ khăn voan bị gió thổi
đi, chốc lát lại
nói
đồ trang sức quá nặng:
“Ngươi
không
nên nhiều lo lắng như vậy a?! Ngày vui mà sao ngươi cứ nghĩ linh tinh vậy!”
“…” Thu
anh
Đào tâm thần
không
yên, người ta đây là lần đầu tiên kết hôn… Cái này gọi là chứng lo lắng trước hôn nhân, nàng cũng rất muốn bình tĩnh, nhưng lý trí bất ổn, hơn nữa cứ nghĩ đến ở trước mắt bao nhiêu người cùng Mộ Giai Nam dắt tay mà
đi…
thật
đúng là có chút khẩn trương.
“Hôm nay ngươi là tân nương tử đẹp nhất, mọi người đều bị ngươi làm lu mờ,
không
ai để ý chuyện
nhỏ
nhặt đâu, đừng khẩn trương.”
Ngưng Sa Tử có vẻ hiểu ý, vỗ vỗ mu bàn tay Thu
anh
Đào trấn an.
Vẫn là Ngưng Sa Tử biết
nói
chuyện, hắc hắc…
“Ta sợ làm Mộ Giai Nam mất mặt, ta rất hiểu
hắn,
hắn
là loại người chú trọng hoàn mỹ.”
Cốc Mộng Vũ thổi thổi đầu ngón tay:
“Ngươi lúc trước cũng
không
hoàn mỹ, câm điếc
một
cái,
hắn
còn
không
phải
yêu
ngươi
yêu
đến chết
đi
sống lại sao.”
Dựa vào! Này nha đầu chết tiệt
nói
chuyện đáng ghét!
“Nhưng mà, ta sớm nhìn ra các ngươi có tướng vợ chồng, ta có mắt nhìn
đi? Ha ha…”
Cốc Mộng Vũ bổ sung
nói.
Thu
anh
Đào nháy mắt cơn tức hoàn toàn tan biến, tướng vợ chồng, những lời này cũng
không
tệ lắm, hì hì.
Tiếng đập cửa truyền đến ——
“Ngày tốt giờ lành
đã
đến, thỉnh tân nương tử xuất giá.”
Thu
anh
Đào hít vào
thật
sâu, xuất giá phải có bà mối dìu, cho nên Thu
anh
Đào chọn Cốc Mộng Vũ,
không
phải có câu tục ngữ sao? Tìm phù dâu phải so với mình kém, nếu
không
sẽ
nổi bật hơn tân nương tử,
nói
nơi này tư sắc thua kém nhất trừ bỏ nàng, chính là Cốc Mộng Vũ, hai người đều thuộc loại gương mặt trẻ con.
Cốc Mộng Vũ đương nhiên
không
biết tính toán của Thu
anh
Đào, nàng còn cảm thấy rất quang vinh:
“Khụ khụ, ngươi rất biết nhìn đó, cư nhiên tuyển mỹ nữ như ta làm tay vịn, có khi nào mọi người
sẽ
nói
Mộ Giai Nam nhìn lầm
không?”
Nàng thầm nghĩ đại biểu tất cả quần chúng
một
cước đá chết Cốc Mộng Vũ.
Trong núi
thì
có công cụ nâng trong núi, kiệu hoa sửa thành tám người nâng làm bằng trúc, có điểm giống gánh hát, dải băng xuyến trân châu, Thu
anh
Đào khoanh chân ngồi lên, cảm giác chính mình có điểm giống Đông Phương Bất Bại.
Ngưng Sa Tử hôm nay là chủ nhạc tiệc cưới, cho nên nàng dẫn đầu hướng hỉ yến mà
đi. Các đệ tử khác cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cầm huyền, đệm nhạc, nhạc khúc du dương tức khắc nhuộm
không
khí vui sướиɠ.
Mộ Giai Nam quần áo hiệp khách hồng trang, đứng lặng nơi nghênh đón tân nương, vài sợi tóc xẹt qua khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao ngất giống như Thương Long rời bến, cảnh đẹp cũng
không
thể che lấp
hắn.
Nhìn phía xa thấy
một
đoàn sắc đỏ
đang
đến gần, miệng
hắn
cong lên nụ cười hạnh phúc.
Mộ Giai Nam ánh mắt phiêu hướng bên trong ngọn núi xẹt qua
một
tia
ẩn
ẩn
đau thương…
hắn
lựa chọn định cư Yến Hoàn Sơn cũng là vì ở đây có thân nhân
hắn…
trên
đỉnh núi cũng
không
có Lam Thảo linh chi, chỉ có
một
mộ bia —— Liễu Di Nhất chi mộ.
hắn
nhận được chữ
trên
tấm bia đá, là bút tích của nghĩa phụ, phía sau tấm bia đá khắc
một
đoạn chuyện cũ hai mươi mấy năm trước. Nghĩa phụ đáp ứng mẫu thân
không
nói
ra thân phận Mộ Giai Nam, mẫu thân hy vọng
hắn
vô ưu vô lự trưởng thành. Giữa những hàng chữ,
không
khó nhìn ra nghĩa phụ
yêu
mẫu thân, nhưng mẫu thân lại thủy chung
không
quên được phụ thân, trước khi nàng lâm chung,
đã
xin nghĩa phụ đem hài cốt của nàng chôn
trên
đỉnh núi Yến Hoàn Sơn, mẫu thân của
hắn,
một
mực yên lặng thủ hộ bên cạnh phụ thân.
Mộ Giai Nam ngộ ra
một
đạo lý, nữ nhân
thật
lòng
yêu
ta, nàng
sẽ
không
cần vinh hoa phú quý, chỉ cần
một
câu
thật
tình “Ta
yêu
ngươi”, nàng
sẽ
khăng khăng
một
mực,
không
oán
không
hận
đi
theo cả đời.
… Nương, hôm nay con thành thân, với
một
nữ tử đáng giá con thủ hộ cả đời, con
sẽ
không
keo kiệt lời ngon ngọt,
sẽ
đem tình
yêu
gửi đến con dâu người, thê tử của ta. Con, xem nàng như trân bảo, che chở nàng cả đời, trân trọng nàng nhất thế.
Thanh sơn nước biếc, nguyệt lão giao tơ hồng cho
một
đôi tân nhân, hai ánh vàng rực rỡ thủ trạc lẫn nhau
trên
cổ tay loá mắt sáng lên, chim chóc ca xướng, tiếng hoan hô liên tiếp, muôn người đều đổ xô ra đường rất náo nhiệt…
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê…”
“Đợi chút!”
Tất cả mọi người
không
rõ
cho nên nhìn về phía tân nương tử,
không
khỏi đưa tới
một
trận xôn xao.
Mộ Giai Nam
không
khẩn trương, cho dù nha đầu kia
nói
hối hôn,
hắn
cũng
sẽ
mạnh mẽ đem nàng kéo vào động phòng.
( hp:
anh
bá đạo…cơ mà ta thích)
Thu
anh
Đào kéo váy chạy đến bên cạnh người xướng hôn là Huyền khí hộ pháp,
nói
nhỏ
cái gì đó, Huyền khí hộ pháp nghe được nhíu nhíu mày, ở trong lòng suy nghĩ ba lượt, cho Thu
anh
Đào
một
ánh mắt kiên định:
“Tốt lắm!”
Thu
anh
Đào hắc hắc chạy về ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mộ Giai Nam, chờ đợi
sự
kiện rung động lòng người ——
Huyền khí hộ pháp xem
nhẹ
vô số đạo ánh mắt chất vấn, vội ho
một
tiếng nghiêm túc
nói:
“Mộ Giai Nam ngươi có nguyện ý cưới Ngưu Nữu Nữu làm vợ? Chiếu cố nàng, trân trọng nàng, cho dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh,
yêu
nhau kính trọng nhau
không
rời, vĩnh viễn cùng
một
chỗ
không?”
Thu
anh
Đào vụиɠ ŧяộʍ hướng Huyền khí hộ pháp nhếch lên ngón tay cái, hảo trí nhớ! Tuy rằng đây là
một
đoạn thuộc loại hôn lễ tây phương, nhưng Thu
anh
Đào luôn bị cảm động, hoàn toàn có thể biểu đạt quyết tâm nàng gả cho Mộ Giai Nam.
Chưa bao giờ nghe qua những lời như vậy, các vị hảo hán đều mắt to trừng mắt
nhỏ, bất quá lời này nghe qua đủ chân thành, nữ nhân giang hồ
không
câu nệ hình thức, vui vẻ là quan trọng nhất!
“Mộ tiểu tử mau trả lời a!”
Thiên trượng hành giả bắt đầu ồn ào.
Mộ Giai Nam nắm chặt tay Thu
anh
Đào, con ngươi thâm thúy,
ẩn
tình đưa tình:
“Hôm nay ta Mộ Giai Nam, nguyện cưới Ngưu Nữu Nữu làm vợ, cho dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn
yêu
nhau tương kính,
không
rời, vĩnh viễn cùng
một
chỗ.”
… Lệ nóng theo khăn voan tí tách rơi xuống, thu hoạch lớn hạnh phúc và ngọt ngào.
Nàng nguyện ý, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý…
Con hổ Đậu Hoa sừng sững nơi đỉnh núi, ánh mắt màu xanh lam, giơ lên đầu hổ, giống như nhu hòa giống như đau thương,
một
tiếng gầm rú kinh sợ sơn cốc ——
Đàn chim yến dưới mệnh lệnh của Đậu Hoa, tức khắc bay về phía vách đá, có trật tự sắp hàng. Trong nháy mắt bày ra
một
chữ “Hỷ”.
Mà càng kinh ngạc hơn dưới chữ Hỷ, còn có bức họa Thu
anh
Đào…
Tất cả mọi người chấn kinh, Thu
anh
Đào từ từ nhấc lên khăn voan, nhìn thân ảnh con hổ ở xa, trong lòng có loại cảm xúc rung động… Cám ơn ngươi Đậu Hoa, tuy rằng ta
không
biết là ngươi làm như thế nào, nhưng ta muốn
nói
cám ơn, cám ơn ngươi
một
đường chiếu cố ta, cám ơn ngươi tín nhiệm ta,
hiện
tại ngươi lại đem thuộc loại “Thu
anh
Đào” chúc phúc đưa tới, cám ơn ngươi Đậu Hoa, có lẽ ngươi là thần tiên
đi? Bất quá, vô luận ngươi là ai, ta muốn lớn tiếng
nói
cho ngươi,
hiện
tại ta, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
…
Đậu Hoa tựa hồ hướng nàng mỉm cười, lại tựa hồ tự cấp cho nàng chân thành chúc phúc, nó quơ quơ đầu hổ,
một
trận sương khói bay qua, Đậu Hoa liền tùy này trận khói trắng, dần dần biến mất bên trong, giống như chưa từng xuất
hiện
vậy, im ắng ly khai.
Đậu Hoa thân ảnh hóa thành
một
đạo hình người, mắt đẹp màu lam, gương mặt tinh xảo, quần áo hắc y, vài sợi tóc mềm
nhẹ
bay bay, bên miệng là nụ cười chua xót.
Đời này, nàng như trước nhìn
không
tới ta, nhưng mà, nàng
đã
tìm được hạnh phúc ở nhân gian, bài trừ muôn vàn khó khăn, nàng vẫn kiên cường đáng
yêu, kiếp sau tái kiến, ta ở địa phủ chờ nàng, mặc cho luân hồi ngàn chuyển, đời đời kiếp kiếp chờ đợi nàng.