Khế Ước Hàng Tỷ: Nắm Giữ Ông Xã Giàu Có

Chương 29: Hại người thành hại mình, tức chết cô ta (1)

Bạch Tưởng bình tĩnh tự nhiên, lời nói logic rõ ràng: “Em không cảm thấy cách làm của luật sư Ngô sai, thân là luật sư, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân chứng, tìm kiếm chân tướng chính là trách nhiệm phải làm.”

Một câu dứt khoát, Tô Nguyệt Kỳ cười lạnh trong lòng.

“Ha!”

Lục Na cười ra tiếng.

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ liền nghe Bạch Tưởng nói tiếp.

“Nhưng em cảm thấy…… Lời nói của nhân chứng, không có vấn đề.”

Wow!

Toàn bộ phòng học vì những lời cô nói mà trở nên sôi trào!

Nếu Ngô Thiết Chủy không sai, lời của nhân chứng, sao có thể tin?

Tô Nguyệt Kỳ gần như bật cười thành tiếng, còn tưởng rằng chị gái thân yêu của cô ta thật sự có bản lĩnh gì, quả nhiên vẫn chỉ là cái bánh bao vô dụng.

So với bốn năm trước, Bạch Tưởng cũng không tiến bộ được gì!

Tô Nguyệt Kỳ nhìn luật sư Trương Thành Kinh một cái, mở miệng: “Chị, lời nhân chứng có thể tin hay không, chúng ta hoàn toàn có thể suy ra từ việc thắng kiện của vụ án này. Luật sư Trương, em xin hỏi, tội danh bị cáo gϊếŧ người, cuối cùng có được thành lập hay không?”

Một câu khiến cả phòng học lặng ngắt như tờ.

Phàm là người trong giới luật sư đều biết, luật sư Ngô Tú Mỹ- Ngô Thiết Chủy chưa từng ra tòa thất bại!

Cho nên, vấn đề của Tô Nguyệt Kỳ, căn bản không có câu trả lời thứ hai.

“Chậc chậc, trông cô ta cũng rất thông minh, sao đưa ra quan điểm ngu ngốc như vậy?”

“Cậu nghĩ thử xem, có khi nào cô ta chưa từng nghe qua tên tuổi của luật sư Ngô Thiết Chủy?”

Đủ loại bàn tán nối đuôi nhau mà đến.

Kiều Mộc vô cùng khẩn trương, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu thấy vẻ chắc chắn của Bạch Tưởng. Không biết vì sao, cho dù biết Ngô Thiết Chủy chưa từng thua kiện, nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác chờ mong.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thành Kinh, luật sư Trương Thành Kinh đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, ho khan một tiếng, “Vụ án này……”

Trương Thành Kinh tiếp tục nói: “Cuối cùng tội danh gϊếŧ người của bị cáo vẫn bị thành lập, nhưng bị cáo chỉ bị phán mười năm tù.”

Kiều Mộc nghe thế, nháy mắt cô ấy ngồi bịch xuống ghế.

Xong đời!

Giờ phút này cô ấy hận không thể cho mình một bạt tai!

Tô Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng thở ra, rồi lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô ta lại bị sự tự tin của Bạch Tưởng làm loạn suy nghĩ, còn tưởng rằng thực sự có gì ngoài ý muốn.

Cô ta kiêu ngạo nhìn Bạch Tưởng, tính tình “thiện lương” sẽ không cho cô ta bỏ đá xuống giếng, nhưng cô ta không nói lời nào, không có nghĩa là người khác không nói.

Lục Na châm chọc nói: “Như thế nào? Bạn học Bạch Tưởng, cô sẽ không cảm thấy tòa án không công bằng chứ? Chẳng lẽ ngay cả tính công chính của tòa án mà cô cũng dám nghi ngờ? Hay là cô chỉ nghĩ đại ra một quan điểm nào đó để không bị đuổi ra khỏi lớp?”

Bạch Tưởng tôi chính là đang chờ những lời này của cô!

Bạch Tưởng mặc kệ ánh mắt của mọi người, bình thản mở miệng: “Tòa án phán sai, cũng không phải không thể, rất nhiều bị cáo bởi vì chứng cứ không đủ mà không thể thành lập tội danh, như vậy vì sao không thể có bị cáo bị phán sai tội?”

Lục Na cười “ha hả”, không nghĩ tới Bạch Tưởng sẽ nói như vậy, cô ta lập tức trào phúng: “Theo lời cô nói thì chúng ta không thể tin toà án rồi!”

Bạch Tưởng nghiêm túc sửa đúng, “Không phải không thể tin, mà là chứng cứ không đủ, hoặc có người cung cấp chứng cứ giả khó phân biệt đúng sai, sẽ dẫn tới việc kết án sai.”

Lục Na cười lạnh, “Chẳng lẽ tòa án ngay cả chứng cứ thật giả đều không phân biệt được? Nếu cô nói như vậy, về sau còn lập án thế nào? Định án thế nào? Chẳng phải sẽ đều bị nghi ngờ là kết án sai sao?”

…………..