Edit: Lam Phượng Hoàng
Kỷ Tiểu Ly thành tâm cảm kích
hắn,
hắn
cho mình mấy thứ quý báu như vậy, nàng cũng muốn tạ lễ: "Đúng rồi! Ta có thứ muốn đưa cho ngươi!"
Lục hoàng tử điện hạ rơi lệ đầy mặt, nghe
nói
là có tạ lễ, thoáng có cảm giác được an ủi, hít mũi hừ
một
tiếng.
một
túi gấm nặng trình trịch được bỏ vào tay
hắn.
Mộ Dung Tống nhíu mày cân nhắc, vui rạo rực hỏi: "Trong này là gì? Vàng bạc châu báu?"
"không
phải!"
cô
gái
nhỏ
tu tiên dùng ánh mắt "Ngươi rất thô tục" khinh bỉ nhìn
hắn, nghiêm mặt
nói: "Đây là đạn Phích Lịch do ta chế tạo!"
"Đạn Phích Lịch?"
"Rất lợi hại đó! Cõi đời này chỉ ta mới có thể chế tạo được! Ngươi mang theo bên người, lúc gặp nguy hiểm ngươi liền ném
một
viên, có thể cứu mạng của ngươi!" Tiểu Ly nghiêm túc
nói, "Ngươi nên giữ cẩn thận!"
Mộ Dung Tống sửng sốt
một
chút. Cái gì? Lúc
hắn
gặp nguy hiểm?
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Cho tới bây giờ, chỉ có
hắn
gây nguy hiểm cho người khác thôi, Lục hoàng tử điện hạ ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt cũng vì cười mà trào ra, "A ha ha ha ha ha ha......"
Kỷ Tiểu Ly cũng rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên có người cao hứng như thế khi nhận đạn Phích Lịch của nàng!
Mộ Dung Tống điên cuồng cười
không
ngừng, đơn giản là
không
dừng lại được: "Ta có nguy hiểm ha ha ha ha...... Cứu mạng của ta ha ha ha ha......" Vừa cười vừa lấy
một
viên từ trong túi gấm ra ngoài, cầm trong tay ném lên ném xuống chơi, chưa được mấy cái chợt "xì"
một
tiếng, viên kia đạn Phích lịch...... nổ tung.
Cũng may Lục hoàng tử điện hạ là người hiền tất
sẽ
gặp may, may mà viên kia là đạn lép, chỉ tuôn ra
một
trận khói mù màu vàng đất,
không
tổn thương gương mặt đẹp ‘quốc sắc thiên hương’ của
hắn. Khói sương bay hết, Lục hoàng tử điện hạ đầy đầu đầy mặt vàng như đất, thành
một
khối màu vàng hợp với cái áo màu vàng kim chói chang của
hắn. (LPH:
một
cục vàng khè, *cười bò ra*)
Tiểu Ly vội vàng
đi
lên dùng sức phẩy phẩy tay áo xua khói cho
hắn, ân cần lại trách cứ: "đã
bảo ngươi cất kỹ, cất kỹ rồi, ngươi xem ngươi kìa! Cái này rửa
không
sạch, ngươi đừng lau, đến đây, ta giúp ngươi!"
đang
túm tay áo dùng sức chà xát mặt, Lục hoàng tử điện hạ chậm rãi thả tay xuống, nghiêm mặt, đôi môi run rẩy, cứng đơ nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ thấy nàng lại lấy ra
một
viên đạn có dáng vẻ
không
khác lắm từ trong túi gấm bên hông mình, giơ tay muốn ném lên mặt
hắn.
"Ngươi dám!" Lục hoàng tử điện hạ vàng chói lóa gầm lên giận dữ, tiểu viện Đúc Sao cũng run rẩy lên theo.
Kỷ Tiểu Ly nghĩ rằng
hắn
sợ tổn thất
một
viên Phích Lịch đạn nên mới cực kỳ đau buồn, bèn dịu dàng khuyên nhủ: "Cái này là ta cố ý điều chế, tương sinh tương khắc với đạn Phích Lịch, ngươi để ta ném thêm
một
viên lên mặt là
sẽ
sạch thôi!"
"Cút!" Lục hoàng tử điện hạ vàng tươi chói lóa tức giận mắng to, mất hết hình tượng.
"Được rồi, được rồi...... Ngươi đừng nhích tới nhích lui nữa, ta ném rất chính xác...... Aizzz ngươi đừng chạy!
cô
nương! Trở lại
đi,
cô
nương......"
**
Lục hoàng tử điện hạ vốn muốn lừa nàng nàng ăn thuốc tiêu chảy cực mạnh kia,
sẽ
vui sướиɠ mà thấy nàng bị mất mặt, nhưng còn chưa kịp dụ dỗ nàng ăn, chính
hắn
liền bụm mặt khóc chạy về cung.
Ngược lại Kỷ Tiểu Ly lại bóp cổ tay lo lắng cho
hắn
một
lát, nhưng chỉ lát sau, rất nhanh nàng liền ném ra sau ót.
Mang theo tiên đan quý giá, nàng kích động
không
thôi chạy đến Quan Tinh Lâu.
Hôm qua sư phụ nhà nàng đánh nhau với
một
điện hạ gì đó, đại khái hình như là đánh thua, sư phụ lão nhân gia ông ta rất
không
cao hứng, ngay cả cửa cũng
không
muốn bước ra.
Lúc ấy trong phòng
một
mảnh hỗn độn, cửa cũng bị đánh nát, sư phụ tránh ở bên trong
không
chịu ra ngoài gặp người, lão quản gia vội vã chạy tới, sau khi nghe Tiểu Thiên kê vào lỗ tai báo cáo, dùng loại ánh mắt lúc từ
trên
xe ngựa té xuống nhìn chằm chằm nàng
một
lúc lâu, đau lòng thở dài
thật
sâu.
Sau đó lão quản gia dặn dò nàng đừng
đi
chọc Quốc sư đại nhân nữa, còn phái Tiểu Thiên canh giữ dưới Quan Tinh lâu,
không
cho bất kỳ kẻ nào
đi
vào.
Trong lòng Kỷ Tiểu Ly hiểu rằng, nhất định là sư phụ nhà nàng bị người đánh cho thê thảm —— mỗi lần Kỷ Bắc trở về so quyền cước thua Kỷ Tây cũng như vậy, ủ ủ rũ rũ mấy ngày
không
muốn gặp người.
Cái nàng
không
hiểu là: sư phụ nhà nàng là tiên mà, sao có thể đánh
không
thắng
một
con người?
Nhất định là do hôm qua bị nàng cọ mất tiên khí! Nhảy cửa sổ mà vào Quan Tinh Lâu, Kỷ Tiểu Ly luôn mang tâm trạng áy náy.
Lúc nàng từ lầu dưới ôm cây cột leo lên, Trần Ngộ Bạch liền phát
hiện, nhưng
hắn
không
muốn để ý đến nàng.
Hơi thở hổn hển trong chốc lát
đã
đến gần mình, càng ngày càng gần —— Trần Ngộ Bạch lạnh lùng mở mắt, dùng ánh mắt kinh khủng nhất,
âm
trầm nhất nhìn chằm chằm nàng.
Kỷ Tiểu Ly quả
thật
run run
một
cái, sau đó
thật
cẩn thận, lộ vẻ an ủi
nói: "Sư phụ, người đừng quá khó chịu...... Hay là, hay là con trở về
nói
với Kỷ Tây Kỷ Bắc, xin bọn họ thay người
đi
đánh tên điện hạ gì gì kia, có được
không?"
Ánh mắt kinh khủng nhất
âm
trầm nhất...... Nhắm lại.
Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại, giọng
nói
lạnh như băng: "không
cần. Cút."
không
cần cút? Kỷ Tiểu Ly vui sướиɠ ngập trời chạy tới.
Đứng trước giường
hắn, cẩn thận lấy
một
viên tiên đan từ trong lòng ngực, nàng nhanh chóng đưa tay nhét vào miệng sư phụ
đang
nhắm mắt.
Đáng thương cho Quốc sư đại nhân, trong suốt hai mươi năm qua của
hắn, dù là lão Quốc sư thân thiết như cha ruột cũng
sẽ
không
tùy tiện đυ.ng chạm đến
hắn, hơn nữa
không
cần phải
nói
đến tuyệt đại đa số mọi người đều
sẽ
ở xa xa quỳ sát đất trong ánh mắt lạnh như băng của
hắn, ngay cả ống tay áo của
hắn, ngọn gió cũng
không
dám bám vào.
một
người hơn hai mươi năm
không
bị ai đến quá gần, cho nên
hắn
cũng
không
kịp có phòng bị đối với việc lần này, bị nàng nhiều lần lặp
đi
lặp lại việc tới gần.
Hôm qua mới vừa bị cọ, nay lại bị nét
một
viên thuốc ngọt ngọt!
hắn
mạnh mẽ nâng tay, lấy khăn tay lụa màu đen thêu chữ cát tường ánh bạc, nhổ viên thuốc lên khăn tay. Nhưng viên thuốc kia vào miệng liền tan ra, khi nãy vị ngọt
đã
tan
đi
một
lớp.
Ngón tay thon dài chậm rãi dùng sức nắm lại,
trên
mặt lạnh như băng của Quốc sư đại nhân tràn ngập sát ý.
không
kịp hỏi cho
rõ
ràng,
hiện
tại
hắn
sẽ
phải gϊếŧ nàng!
Gϊếŧ, nàng!
Chống lại ý trời
thì
sao chứ? Cõi đời này người
hắn
quan tâm và người
thật
sự
quan tâm
hắn
đều
đã
không
còn,
hắn
sống thêm mười năm hay
một
trăm năm, bất quá cũng đều là lạnh nhạt nhìn thiên hạ này thay đổi. Gϊếŧ nàng!
Trong đôi mắt đen như mực tràn ngập sát ý, Quốc sư trẻ tuổi chậm rãi nâng tay.
"Sư phụ......" Kỷ Tiểu Ly cũng biết có gì đó
không
đúng, rụt rè gọi
hắn.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch chợt lóe, chưởng phong
đã
đánh về phía nàng, dưới cơn thịnh nộ khí huyết cuồn cuộn, bụng chợt dâng lên
một
trận nóng cháy khác thường, bàn tay
hắn
chợt buông xuôi, nửa đường đánh vào khoảng
không.
Kỷ Tiểu Ly vốn cho rằng
hắn
muốn đánh mình, thấy
hắn
chợt rũ tay xuống, lại
không
rõ
vì sao. "Sư phụ, người bị sao vậy?" Nàng tiến tới, quan tâm mà hỏi.
trên
gương mặt "Tuấn tú
không
giống người ở nhân gian" của sư phụ nhà nàng, chầm chậm
hiện
lên hai đốm đỏ hồng, giống như màu của đóa hoa Phượng tiên vừa chớm nở, tỏa ra
trên
lớp da trắng như bạch ngọc, xinh đẹp khiến nàng
không
thể dời ánh mắt.
Nàng cứ nhìn như vậy, mắt
không
chớp nhìn chằm chằm sư phụ xinh đẹp nhà nàng.
Mà Trần Ngộ Bạch rũ mắt khẽ nhíu mày,
đang
vận khí đè cơn thủy triều quỷ dị kia xuống. Nội lực thâm sâu tản ra khắp các kinh mạch máu huyết
trên
cả người,
không
trở ngại chút nào.
nói
đúng ra cũng
không
phải là độc, nếu
không
thì
sẽ
không
thể nào ép ra ngoài cơ thể.
hắn
giương mắt nhìn về phía khuôn mặt
nhỏ
nhắn
đang
tiếp cận quá gần, hai bên tóc mai
đã
hơi ướt mồ hôi, giọng
nói
càng thêm lạnh lẽo: "Thuốc viên này là ai đưa cho ngươi?"
"Là.....
cô
nương xinh đẹp hôm qua
đi
cùng với điện hạ gì đó......"
Trần Ngộ Bạch nhắm chặt con ngươi. Mộ, Dung, Tống!
Bụng dưới rung động càng ngày càng kịch liệt, hô hấp của
hắn
rối loạn.
trên
mặt chợt nóng lên,
một
đôi tay
nhỏ
bé mềm mại sờ soạng tới. Tay áo thiếu nữ phất qua chóp mũi, là
một
loại mùi hương
nhẹ
nhàng êm dịu,
không
pha tạp bất kỳ son phấn nào, tựa như ngọn gió sạch
sẽ
tự nhiên trong núi, khiến tâm hồn người ta lay động.
Trần Ngộ Bạch loạn ý, hít
một
hơi. Đáy lòng dâng lên từng chút ngọt ngào, hẳn là lòng người rung động.
"Sư phụ, người nóng lên!" Giọng của thiếu nữ
đang
run sợ trong lòng nghe qua cũng ngọt ngào, "Dùng tiên đan mà cũng
không
có tác dụng? Sư phụ là muốn đả thông kinh mạch hay
đang
bị tẩu hỏa nhập ma?"
Trần Ngộ Bạch mở mắt, hai tròng mắt ngăm đen
đã
phủ
một
lớp sương mờ mịt. "Kỷ Tiểu Ly, "
hắn
hỏi, "hắn
nói
cho ngươi biết đây là tiên đan, ngươi
đã
tự dùng chưa?"
"Chưa dùng." Kỷ Tiểu Ly lắc đầu
một
cái, thành
thật
lại tiếc hận
nói: "Hôm qua sư phụ bị con cọ mất tiên khí, muốn bổ sung cho sư phụ trước!"
Mặc dù vật này rất quan trọng đối với nàng, nhưng vẫn cho
hắn
ăn trước!
Nàng đứng trước giường
hắn, vẻ mặt thành khẩn. Mặc dù tình cảnh của Trần Ngộ Bạch
thật
khốn khổ, lại có thể nhìn thấy
rõ
ràng.
Tính ra, đây là lần đầu tiên
hắn
nhìn
một
người gần như vậy.
Thân hình nho
nhỏ, trắng trắng hồng hồng...... Giống như
một
món điểm tâm
nhỏ
ngon miệng nào đó, có cảm giác cắn
một
cái chắc hẳn rất ngon. (LPH: rồi, nhìn nữ 9 như thức ăn rồi…)
sự
quay cuồng từ bụng tăng vọt, khuếch tán khắp các mạch máu toàn thân, trí tuệ
đã
không
còn sáng
rõ.
Chẳng qua
hắn
chỉ cảm thấy hỗn loạn như vậy
một
lúc, nhưng lúc hơi tỉnh táo lại
một
chút, liền phát
hiện
món điểm tâm non mềm kia
đã
nằm trong ngực
hắn. (LPH: ôm rồi)
Thân thể thơm tho của thiếu nữ bị
hắn
ôm chặt, dùng sức thế nào cũng như
không
đủ, chóp mũi
hắn
tràn đầy ngọn gió núi mát mẻ, nóng rang trong thân thể dịu lại, dù
hắn
đã
mạnh mẽ áp chế dược tính kỳ quái kia xuống, giờ phút này
hắn
không
cách nào phủ nhận cảm giác vui thích khi ôm nàng vào trong ngực.
Nếu Kỷ Tiểu Ly
không
bị
hắn
siết sắp ngất
đi, nhất định nàng
sẽ
nghe được trong l*иg ngực siết chặt của sư phụ nhà nàng, tiếng tim đập thình thình kịch liệt.
Đáng tiếc vào lúc này nàng thống khổ hổn hển hít khí, tất cả lý trí đều dùng để nghĩ về
một
chuyện:
thật
là nhiều tiên khí nha! Đều tràn hết lên người ta
đi!
Phủ đệ trong trẻo lạnh lùng hiu quạnh của Quốc sư, giữa trưa luôn tràn đầy yên tĩnh, tiểu đồng mặt tròn dựa vào hành lang ngủ gà ngủ gật, ánh nắng từ cửa sổ hắt bóng khung cửa sổ lên bàn, màn lụa mỏng thêu hình cát tường ánh bạc cuốn lại
một
nửa, nam tử áo đen trẻ tuổi
trên
giường
nhẹ
ôm
thật
chặt
cô
gái
nhỏ
cọ tiên khí vào trong ngực.
một
màn yên ả như vẽ này kết thúc trong hơi thở dồn dập hổn hển của Quốc sư đại nhân. Kỷ Tiểu Ly chợt bị buông ra, bị
hắn
phất tay áo đẩy khỏi giường, ném xuống đất.
Trong lòng
cô
gái
nhỏ
cọ tiên khí khắp người tràn đầy cảm kích,
không
có chút suy nghĩ sâu xa gì, linh hoạt bò dậy, nhìn về phía người - ngực vẫn phập phồng mà
nói
tạ ơn: "Đa tạ sư phụ!"
Người
trên
giường cúi đầu nhắm mắt lại, môi mỏng
nhẹ
run rẩy, dùng sức nhếch lên.
Tác giả có lời muốn
nói: ưm, ta
nói
trong vòng mười lăm chương
sẽ
ăn thịt ~ này này này…
không
cho lấy cà chua và trứng gà ném ta...... Quốc sư đại nhân
thật
là......!