Edit: Lam Phượng Hoàng
Trần Ngộ Bạch bị nàng ôm lấy
thì
theo bản năng muốn hất cánh tay ra, trong khoảng thời gian ngắn mà
hắn
không
thể hất ra, buộc lòng phải mặc kệ nàng ôm. Lần đầu tiên gần gũi với người sống như vậy,
trên
tóc nha đầu ngu xuẩn bôi cái gì vậy?
thật
là khó ngửi.
trên
cánh tay Quốc sư đại nhân nghiêm chỉnh treo
một
cô
gái
nhỏ, căm ghét cau mày.
"...... Sư phụ......"
cô
gái
nhỏ
ôm sư phụ nhà nàng, mắt ngậm lệ nóng, "Ngày mai tiến hành lễ bái sư được
không? Lạy trời đất rồi thu nhận con được
không?"
Khóe miệng Trần Ngộ Bạch vừa kéo, quả
thật
muốn phất tay áo đánh bay nàng ra ngoài ba trượng, cắn răng nhẫn nhịn xuống.
"Ngày mai là ngày hưu mộc."
hắn
nhàn nhạt nhắc nhở.
"không
nghỉ cũng
không
sao! Tu tiên quan trọng hơn!" Hai mắt lóe tia sáng sùng bái,
cô
gái
nhỏ
vội vàng bày tỏ.
Quốc sư đại nhân giễu cợt kéo kéo khóe miệng, "Người nhà của ngươi muốn tới đón ngươi kia kìa."
"Phái người bảo họ trở về là được!" Suy nghĩ
một
chút, như vậy hình như
không
tốt lắm? Kỷ Tiểu Ly khó xử hồi lâu, thở dài, "Vậy con trở về
một
ngày cũng được...... Sáng sớm ngày mai sư phó nhớ bảo người ở mười dặm bên ngoài đón con!"
"...... Được. Ngươi buông tay."
"Sư phụ có thể ‘phụt’
một
tiếng hóa thành khói hay
không?"
"......
sẽ
không, ngươi buông ra."
"Sư phụ có thể ‘hô’
một
tiếng cưỡi mây bay về trời hay
không?"
"...... Buông, tay!"
"Sư phụ có thể...... Ai da, sao sư phụ đánh con...... Sư phụ, nếu người đánh chết con, con có thể
sẽ
trực tiếp biến thành thần tiên
không? Sư phụ...... Sao sư phụ lại bay
đi? Sư phụ, sư phụ mau xuống...... Sư phụ, người trở lại
đi!"
**
Quốc sư đại nhân áo đen mặt đen từ
trên
trời giáng xuống, dọa tiểu đồng mặt tròn giật mình, vội vàng giấu l*иg chim bồ câu ra sau lưng.
Trần Ngộ Bạch quét mắt nhìn
hắn
một
cái.
Tiểu Thiên
không
phải là Kỷ Tiểu Ly, người
không
ngốc lá gan cũng
không
lớn, lúc này sợ "bụp bụp" quỳ xuống.
Quốc sư đại nhân
không
tỏ vẻ gì.
Mặt đỏ lên, tiểu đồng nằm
trên
mặt đất dập đầu nhận sai: "...... Hôm đó
thật
có đưa đến phòng bếp, nhưng bữa tối hôm đó phòng bếp chuẩn bị vốn có bồ câu nướng, ta liền...... Đại nhân, Tiểu Thiên biết sai rồi! Cái này...... Chim bồ câu này
sẽ
đưa đến phòng bếp! Tối nay liền nướng cho Tiểu Ly
cô
nương ăn!"
Quốc sư đại nhân nhìn Tiểu Thiên
một
chút, "không
cần, thích
thì
cứ nuôi
đi."
"Hả?" Tiểu Thiên giật mình, ngay cả quy củ cũng quên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chủ tử.
Tuấn tú có
một
không
hai trong thiên hạ, cả người tràn ngập khí thế lạnh lùng, là Quốc sư đại nhân
không
sai!
Là bị Tiểu Ly
cô
nương chọc giận đến mất tỉnh táo sao?
Quốc sư đại nhân ho khan
một
tiếng, tiểu đồng lập tức cúi xuống,
không
dám hỏi thêm, vô cùng vui sướиɠ tạ ơn.
Lúc này Tiền viện
đã
truyền đến tiếng bước chân vui vẻ và tiếng
cô
gái
nhỏ
mềm mại ngọt ngào "Sư phụ......", Quốc sư đại nhân tuấn tú có
một
không
hai căm ghét nhíu mày, "đi
ngăn nàng lại, hôm nay
không
cho nàng đến gần ta thêm nữa."
Có được bồ câu, lòng tiểu đồng tràn đầy cảm tạ, bò dậy chạy
thật
nhanh.
Trần Ngộ Bạch nhìn l*иg chim bồ câu
trên
đất
một
chút, mấy ngày nay con bồ câu kia ăn no rồi ngủ, nuôi đến da sáng lông mượt, đại khái còn nhớ
rõ
hắn
là người bôi thuốc lên cánh nó, nghiêng đầu nhìn về phía
hắn
kêu "gruu gruu gruuu".
Quốc sư đại nhân
không
thèm để ý tới nó, hừ
một
tiếng phất tay áo bỏ
đi.
**
Ngày hưu mộc hôm đó của Kỷ Tiểu Ly, Kỷ Tây và Kỷ Bắc cùng tới đón nàng. Hai huynh đệ đều mặc nhung trang (quần áo đánh trận), mặt mày
anh
tuấn tương tự nhau, ở nơi cảnh xuân tuyệt đẹp này cưỡi ngựa chạy thẳng đến, dọc đường
không
biết có bao nhiêu thiếu nữ đỏ mắt nhìn theo.
Ba người trò truyện vui vẻ suốt dọc đường trở về phủ Trấn Nam Vương.
Kỷ Đình và Diễm Dương công chúa vào cung dự tiệc
không
có ở trong phủ, Vương Phi lại cố ý ở lại, Tiểu Ly chạy vào Nam Hoa viện, giống như chim non lao thẳng vào trong ngực Vương Phi.
Ôm nàng xem tỉ mỉ hồi lâu, Trấn Nam Vương phi thấy mắt mũi tiểu
cô
nương tươi sáng, vẻ mặt sung sướиɠ, tâm tình lo lắng suốt mười ngày chưa từng để xuống, cuối cùng cũng thở phào
nhẹ
nhỏm, nhưng cũng
không
dứt thương tiếc hỏi: "Sao lại gầy như vậy? Có phải thức ăn ở Phủ Quốc sư
không
hợp khẩu vị con
không?"
Kỷ Tiểu Ly vốn trông mong ngày tố cáo này lâu lắm rồi, nhưng bây giờ sao nàng còn muốn tố khổ chứ? Ngước mặt vui vẻ
không
thôi
nói
với dưỡng mẫu: "Phủ Quốc sư rất tốt! Rất tốt, rất tốt! Sư phụ con chính là tiên nhân!"
Vương Phi sao có thể
không
lễ độ
nói
Quốc sư đại nhân cao quý của Đại Dạ Quốc là
một
phàm nhân, huống chi chỉ cần Tiểu Ly thích, bái Quốc sư làm thầy, cho dù học chút gì cũng đều có lợi cho sau này.
"Vậy con cần phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ dạy,
không
nên tinh nghịch." Bà dịu dàng dặn dò dưỡng nữ.
Tiểu Ly vui mừng phấn khởi gật đầu.
Hai mẹ con
đang
nói
chuyện, Kỷ Nam từ trong doanh trại trở về, vừa gặp mặt là
một
trận náo nhiệt, Thiến Di tới mời ba người quay lại rồi mới mời mọi người ngồi vào bàn tiệc.
Bốn hài tử vây bên người cười cười
nói
nói, náo nhiệt lại hòa hợp, Vương Phi vui vẻ,
không
khỏi uống nhiều thêm mấy chén, có chút say, sau khi rời bàn tiệc Thiến Di bưng canh trà giải rượu cho bà, bà ngồi ở phòng khách từ từ uống.
Bên ngoài ba huynh đệ Kỷ Tây ở trong viện chơi đùa tỷ thí quyền cước, tiếng hô quát cùng tiếng cười đùa
không
dứt bên tai, Tiểu Ly ở bên cạnh chạy tới chạy lui nhìn
một
lát, lại chạy vào nhìn Vương Phi nương nương. Ngồi xổm bên đầu gối dưỡng mẫu ngước mặt nhìn
một
chút, chợt hỏi: "Có phải mẫu thân mất hứng hay
không? Tại sao
không
nói
lời nào?"
Vương Phi siết chặt gương mặt ửng hồng của nàng, dịu dàng
nói: "không
có mất hứng. Mẫu thân
đang
suy nghĩ
một
chuyện."
"Nghĩ gì ạ?"
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng huynh đệ Kỷ gia cười đùa, trong ánh mắt dịu dàng của Vương Phi phảng phất
một
tầng khói mù
âm
u,
nhẹ
nhàng đau thương. Bà
nhẹ
giọng
hỏi dưỡng nữ: "Tiểu Ly, trong mấy ca ca con thích ai nhất?"
"Ưm, thích nhất...... Kỷ Nam
nói
chuyện
nhẹ
nhàng, cũng
không
giống như Kỷ Bắc luôn thích đánh con...... Kỷ Tây ca ca luôn mang con
đi
ăn ngon chơi vui...... Đại ca khỏe mạnh nhất, tát
một
cái liền đánh bay Kỷ Bắc!" Kỷ Tiểu Ly kéo ngón tay đếm, hăng hái bừng bừng.
Vương Phi nhìn dáng vẻ nàng ngây thơ u mê, trong lòng càng thêm khổ sở rối rắm, giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực,
nhẹ
nhàng vỗ vỗ nàng.
Lúc này Thiến Di ở
một
bên cười hỏi Tiểu Ly: "Tiểu thư, nương nương là muốn hỏi người: có nguyện ý gả cho Tứ thiếu gia, cả đời ở lại trong phủ này hay
không?"
Kỷ Tiểu Ly nằm trong ngực dưỡng mẫu, lắc đầu
không
dứt với Thiến Di: "Con muốn thành tiên, sao có thể ở lại cả đời trong phủ chứ?"
"Đúng đúng đúng, " Thiến Di xuôi theo nàng, "Vậy trước khi thành tiên? Nguyện ý gả cho Kỷ Nam ca ca, ở lại bên người Vương Phi nương nương
không?"
"Nguyện ý!" Tiểu Ly xem như chuyện đương nhiên gật đầu
một
cái. Kỷ Nam tốt như vậy, gả cho huynh ấy
sẽ
ngày ngày cùng huynh ấy chơi đùa, cùng phụ thân, mẫu thân, công chúa nương nương, Tiểu Bạch...... Ở cùng nhau,
không
phải cũng giống như
hiện
tại sao? Tại sao
không
muốn?
Thiến Di hít
một
ngụm khí to, mắt lộ ra vui sướиɠ nhìn về phía Vương Phi. Vương Phi lại vẫn lắc đầu, ôm Tiểu Ly đong đưa,
nhẹ
giọng
nói: "Con bé có biết gì đâu. Vẫn nên chờ
một
chút thôi, chờ thêm
một
thời gian nữa hãy
nói."
"Nương nương, đợi thêm nữa
sẽ
không
tốt, " Thiến Di dịu dàng khuyên: "Tứ thiếu gia nên đính hôn, tiểu thư Tiểu Ly cũng
đã
đến tuổi. Đính hôn...... Tất cả mọi người đều an tâm. Vả lại ngài còn phải chờ cái gì đây? Vương gia cũng
nói
tiểu thư Tiểu Ly vẫn ở lại trong phủ
thì
thật
tốt. Nếu nàng gả ra bên ngoài...... Ngài yên tâm được sao? Lại
nói
công chúa bên kia cũng
không
chờ được."
Vương Phi vuốt khuôn mặt
nhỏ
nhắn của dưỡng nữ, thấp giọng
nói: "Chờ thêm
một
thời gian nữa Kỷ Đông thắng trận về triều, tâm tình Diễm Dương khá hơn
một
chút, có lẽ
sẽ
có biến chuyển...... Kỷ Tây và Kỷ Bắc đều là đứa bé ngoan."
Gả cho Kỷ Tây hay Kỷ Bắc cũng
sẽ
không
thiệt cho Tiểu Ly, đều có thể ở lại trong phủ.
Hôm nay chỉ mong Kỷ Đông có thể sớm trở về.
**
Ban đêm Kỷ Tiểu Ly
đang
mơ mơ màng màng ngủ, màn giường mỏng
nhẹ
lay động, mùi thơm quen thuộc truyền đến, nàng lập tức tỉnh lại.
"Tần Tang tỷ tỷ......" Ánh mắt nàng chợt mở, vươn tay với mỹ nhân mỉm cười đứng ở mép giường.
Mỹ nhân kia tỏa ra màu tím tinh khiết hiếm thấy, màu sắc thần bí cao quý càng tôn lên nét mặt của nàng. Toàn thân nàng mặc màu tím, nơi làn váy và ống tay áo cũng thêu hoa văn phức tạp rất đặc biệt, hoa văn xinh đẹp mê hoặc, cũng
không
đẩy lùi được
một
phần nào vẻ đẹp của mỹ nhân.
Mỹ nhân cầm tay Tiểu Ly lắc lắc, cười
nói: "Chơi ở Phủ Quốc sư rất vui sao? Quốc sư đại nhân có đối xử tốt với muội
không?"
Kỷ Tiểu Ly gật đầu
một
cái rồi lại lắc đầu,
nói
cho nàng biết: "Phủ Quốc sư có
một
chỗ, hôm trước đầy cỏ, hôm sau đầy đá,
thật
kỳ quái! Quốc sư đại nhân cũng rất kỳ quái,
hắn
chỉ có
một
bộ quần áo, mỗi ngày đều mặc như vậy, mười ngày cũng
không
thay."
Tần Tang nhịn
không
được, "phì" cười ra tiếng,
Vị trích tiên mà cái mặt luôn vĩnh viễn lộ vẻ "Những thứ người ngu xuẩn các ngươi
không
xứng lấy được
một
ánh mắt của ta" đó, trận pháp có
một
không
hai nổi danh thiên hạ đó, mỗi ngày đều thay
một
bộ băng trù màu đen trị giá ngàn vàng đó...... "Quốc sư đại nhân dốc lòng tu đạo, những vật phàm tục của thế gian đều
không
để trong mắt, hôm nay muội bái
hắn
làm thầy, nên hiếu kính
hắn
thật
tốt." Nàng khống chế ý cười trong lòng, nghiêm trang
nói
với Tiểu Ly.
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng cũng có tính toán.
Dĩ nhiên Tần Tang nhìn ra được nàng chút lòng dạ này của nàng, trong lòng càng vui hơn.
Hai tỷ muội
nói
chuyện
một
lát, Tần Tang móc từ trong ngực ra
một
bình Lưu Ly
nhỏ
màu tím, đổ ra
một
viên thuốc.
Tiểu Ly giống như thường ngày, ngoan ngoãn nhận lấy nuốt vào.
"Tốt lắm, muội ngủ
đi, ta phải
đi
đây." Tần Tang sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng
nói, khuôn mặt bức người thường ngày vào lúc này chỉ có vẻ dịu dàng như nước, "Vào hưu mộc
tháng sau của muội, ta
sẽ
trở lại thăm muội."
Tiểu Ly
đã
thành thói quen, mỗi tháng
sẽ
gặp nàng ấy
một
lần vào ban đêm, dùng
một
viên "Ích khí bồi nguyên", nàng gật đầu
một
cái, ngoan ngoãn nằm lại xuống giường.
Tần Tang kéo kéo góc chăn cho nàng, ngón tay trắng nhạt
nhẹ
nhàng vuốt ve gương mặt ấm áp của
cô
gái
nhỏ, cho đến khi nàng ấy nhắm mắt lại hô hấp đều đặn, nàng mới đứng dậy rời
đi.
Từ Lang Hoàn hiên
đi
ra ngoài, như tắm dưới ánh trăng, gió đêm tỏa ra trong làn áo tím như trăng sáng tỏa trong mây, Vương Phi nương nương chờ ở ngoài viện
không
thể
không
giơ tay lên ngắt
một
mảnh lá cây, mới ngăn được bóng dáng như nước chảy mây trôi ấy.
Mũi chân Tần Tang nhún
nhẹ
lên nhánh cây, bay bay rơi xuống cách Trấn Nam Vương phi hai thước,
nhẹ
nhàng vui vẻ, thấp giọng cười hỏi: "Chào Vương Phi nương nương."
Trấn Nam Vương phi hơi nghiêng người, "Chào Thiên Mật Sứ. Tiểu Ly
đã
ngủ?"
Tần Tang gật đầu
một
cái, cười
một
tiếng: "Đêm khuya nương nương chờ ở nơi này, hẳn là có lời muốn
nói
với Tần Tang?"
"Phải!" Trấn Nam Vương phi thở dài, "Ta tính được tối nay là ngày ngươi
sẽ
đến thăm con bé, cố ý chờ ngươi muốn ngươi cho
một
ý kiến: Tiểu Ly
đã
tròn mười bốn tuổi, nên định việc hôn nhân. Dù sao ta cũng
không
phải là máu mủ ruột thịt của con bé, con bé lại u mê, kính xin Thiên Mật Sứ vì con bé mà cho
một
ý kiến."
"Nương nương
đang
do dự giữa bốn vị công tử của Kỷ gia?" Tần Tang cười tủm tỉm hỏi.
Vương Phi cũng
không
dối gạt nàng, gật đầu
một
cái,
nói: "Với tính tình của Tiểu Ly, có thể ở lại trong phủ đương nhiên là tốt nhất. Kỷ Đông
đang
được mai mối, ngược lại Kỷ Tây và Kỷ Bắc đều tốt, cũng có ý với Tiểu Ly, nhưng Diễm Dương nàng ấy
không
thích Tiểu Ly, mẹ chồng
không
vừa mắt
thì
cũng
không
tốt. Về phần Kỷ Nam," Vương Phi giương mắt nhìn về phía Tần Tang, "Ngươi cũng biết,
không
cần ta nhiều lời."
Năm đó nếu
không
có vị thiếu nữ có dòng máu Thiên Mật thần bí này, bà cũng
không
thể nào thỏa mãn tâm nguyện, hoài thai Kỷ Nam, bà chăm sóc Tiểu Ly nhiều năm như vậy, tuy rằng tình cảm khi nuôi dưỡng rất sâu đậm, nhưng trong đó cũng
không
thiếu lòng cảm kích đối với Tần Tang.
Cho nên mặc dù chuyện hôn
sự
của đứa con ruột thịt duy nhất – Kỷ Nam của bà quan trọng đến cỡ nào, bà vẫn
không
muốn làm trể nãi chuyện cả đời của Tiểu Ly.
Dĩ nhiên Tần Tang biết.
Máu của nàng trộn thuốc, Vương Phi mới có thể chữa khỏi bệnh. Nhưng máu của Thánh nữ Thiên Mật tinh khiết chí
âm, Vương Phi uống xong thuốc kia, chỉ có thể sinh con
gái.
Thế tử của Trấn Nam Vương, lệnh chủ của Bạch Hổ môn, Đại tướng quân Kỷ Nam uy vũ mới nhậm chức, là
một
cô
gái.