Dịch: Hàn Phong Vũ
Sau khi Hạ Thiên Kỳ báo lại tin tức mấy người Triệu Tĩnh Thù bị bắt vào nội vực cho Sở Mộng Kỳ biết, Sở Mộng Kỳ không chần chừ mà nói lại chuyện này cho Lương Nhược Vân, cũng thỉnh cầu đối phương nếu có thể thì giúp bọn họ hỏi thăm.
Trên thực tế cô chỉ nói cho Lương Nhược Vân, cũng không nói cho Lãnh Nguyệt biết, dù sao Lãnh Nguyệt ở trong nội vực này vốn dĩ không nói đến quan hệ với người khác, xem như là nói cho anh ta biết, có lẽ anh ta cũng đâm ra lo lắng.
Khi Lương Nhược Vân biết Triệu Tĩnh Thù là bạn tốt nhất của bọn họ, thì đồng ý rất sảng khoái, cũng hứa hẹn sẽ cho bọn họ tin tức trong thời gian ngắn nhất.
Về chuyện Lương Nhược Vân chịu đồng ý giúp đỡ, Sở Mộng Kỳ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì từ khi cô và Lãnh Nguyệt đi vào đệ nhị vực này, Lương Nhược Vân đối đãi với bọn họ như người trong nhà vậy.
Để thực lực của bọn họ có thể nâng cao, hơn phân nửa sự kiện quan trọng đều giao cho bọn họ làm, nên Lãnh Nguyệt mới có thể tấn chức giám đốc nhanh như vậy, ngay cả cô bây giờ, cũng cách ngưỡng cửa giám đốc rất gần.
Mặc dù ngoài miệng Lãnh Nguyệt chưa bao giờ nói với Lương Nhược Vân câu nào tốt lành, nhưng từ chuyện anh ta suýt động thủ đánh nhau với tay giám đốc quấy rầy Lương Nhược Vân kia thì không khó nhìn ra, trong lòng Lãnh Nguyệt vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của Lương Nhược Vân.
Nhưng anh ta lại không giỏi biểu đạt, khó mà thông qua ngôn ngữ nói ra câu cảm ơn này.
Dù sao ngay từ thời điểm còn trong hiện thực, Lãnh Nguyệt cũng được Lương Nhược Vân chỉ bảo, cho nên quan hệ giữa anh ta và Lương Nhược Vân kỳ thực không khác gì quan hệ giữa Hạ Thiên Kỳ và Ngô Địch, đều xem như là quan nệ nửa thầy trò.
Còn như tự thân Sở Mộng Kỳ, thì sư phụ của cô và mẹ của Lương Nhược Vân là bạn tốt, cho nên quan hệ mới có thể chặt chẽ như vậy.
Thời gian Lương Nhược Vân vào nội vực sớm hơn bọn họ đến một năm, cho nên với hoàn cảnh lớn của nội vực này, và từng giám đốc, giám đốc cấp cao có thể nói là đều biết.
Tuy không hoàn toàn rất quen thuộc, nhưng ít nhất nhờ mấy người tương đối thân quen hỏi thăm một chút cũng không khó làm được.
Dù sao số lượng giám đốc của nội vực tổng cộng hết chỉ có hơn sáu mươi người, tuy số lượng ít hơn rất nhiều so với ngoại vực, thế nhưng mỗi một người đều là tinh anh trong số tinh anh.
Đồng thời một phần ba người trong số đó, khoảng cách với cấp giám đốc cấp cao đã rất gần, nhân tài mới nổi có loại hình thiên phú như Lãnh Nguyệt hiện tại, ở chỗ này cũng nhìn thấy không ít.
Mà người quản lý các thông đạo đi thông lên các hiện thực cũng có chút giao tình với Lương Nhược Vân, dù sao những người này trước kia đều nhận được sự giúp đỡ từ mẹ của cô, nên cũng không quá khó hỏi thăm, thời gian gần đây nhất có ai ra vào thông đạo hay không.
Sau khi Lãnh Nguyệt trở thành giám đốc, đệ nhị Minh Phủ mà anh ta phụ thuộc lập tức phân cho anh ta thành Tây Tấn tương đối sát biên giới nội vực.
Thành phố của nội vực và thành trấn của ngoại vực không giống nhau, mà sự khác nhau này thể hiện trên diện tích của thành phố và thị trấn.
Một thị trấn của nội vực, trên diện tích cũng đủ ăn đứt một quảng trường nhỏ của ngoại vực, diện tích vô cùng to lớn, chỉ kém chút là giống một tỉnh của hiện thực.
Diện tích thành phố và thị trấn thuộc quyền lớn, cũng chứng tỏ phạm vi dọn dẹp càng lớn, tần suất sự kiện linh dị phát sinh tự nhiên cũng sẽ có mức tăng tương ứng.
Chính là dựa vào cái ưu thế này, cho nên Minh Phủ đào tạo nhân tài dự trữ rất nhanh, đó là lý do mà giám đốc đối với bọn họ cũng không phải chức vụ quá mức hiếm hoi, chỉ có giám đốc có sẵn tiềm lực lớn mới thật sự hiếm hoi.
Dù sao bất kể người có thuật pháp, hay người có quỷ vật thể chất, một khi đạt đến cấp giám đốc, tác dụng của điểm vinh dự sẽ vô cùng suy yếu, hầu như không có chỗ dùng nào khác.
Người có quỷ vật thể chất nếu muốn tiếp tục nâng cao thực lực, thì cần phải sử dụng thực lực hoán đổi khi bọn họ còn ở cấp quản lý, hoặc là dựa vào khai phá năng lực thiên phú khi bọn họ tiến vào cấp ác quỷ.
Mà người có thuật pháp, thì cần phải tự làm chú thuật của mình, hoặc một phần phương diện khác để đạt được mức tăng cường tương ứng.
Có thể nói chỉ có năm mươi phần trăm trên tổng số mới có thể tiến vào cấp quản lý cấp cao, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là vượt qua được sát hạch quản lý cấp cao trong hiện thực.
Mà trong năm mươi phần trăm người này, lại chỉ có ba mươi phần trăm số người mới có thể thuận lợi trở thành giám đốc.
Nhưng mà trong số giám đốc của ba mươi phần trăm này, số người có thể trở thành giám đốc cấp cao lại mười người không có một.
Vì rất nhiều người bị giới hạn thiên phú, cứ kiên trì ở cạnh điểm vinh dự dồn lên đến giám đốc sau đó, về cơ bản là không cách nào đạt được bất kỳ thứ gì để nâng cao hơn, đồng thời phần lớn người đối phó cũng chỉ là quỷ vật, cũng không có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cho nên sức chiến đấu rất yếu.
Do đó nếu so sánh với giám đốc có thiên phú kém, thì vẫn là giám đốc của ngoại vực mạnh hơn một chút, dù sao thỉnh thoảng trong số bọn họ còn có thể có thời gian giao chiến với người khác, thế nhưng những giám đốc chỉ dựa vào nguồn tài nguyên chất đống mà xuất hiện này, so ra mà nói sẽ kém hơn rất nhiều.
Có điều dưới tình huống bình thường, những giám đốc có thiên phú hơi thấp này đều có thể bị Minh Phủ phân công đến ngoại vực, hoặc là tập kết lại thành một tiểu đội đặc thù, thông thường sẽ không phân cho bọn họ thành trấn trong nội vực, cho nên nội vực trên danh nghĩa là có hơn sáu mươi giám đốc, nhưng trên thực tế, số lượng giám đốc thừa quá cơn số này.
Nhưng những giám đốc này nếu đổi thành thời điểm trước kia, cũng là muốn được phân công đến ngoại vực, cho nên ở trong nội vực chỉ có giám đốc thu được "thái ấp" mới có thể được người chấp nhận.
Cái này cũng giống như người phiêu bạt ở thành phố lớn vậy, chỉ cần anh không mua nhà ở thành phố này, anh không phải là người của thành phố này.
Trái lại cũng không thể trách người của tam đại Minh Phủ kiêu ngạo, dù sao những người như bọn họ đều là những tinh anh từ trong các hiện thực phía dưới được tuyển chọn kỹ càng mới đi lên nơi này.
Giống như học sinh danh giá có điểm tựa vậy, bọn chúng đều là người có thành tích ưu tú nhất, cho nên trong lòng mang theo thói kiêu ngạo cũng khó tránh.
Nhưng dưới sự thôi thúc của loại hoàn cảnh lớn ở đệ nhị vực này, bọn họ biểu hiện rõ ràng hơn một chút mà thôi.
Nội vực và ngoại vực lấy núi Đoạn Nha xem như ranh giới, đông tây trái phải phân chia thành hai khu vực, mà thành Tây Tấn gần như nằm sát biên giới nội vực nhất, so với các thành trấn nằm ở hướng đông của nó cũng chỉ còn lại chỉ có một khu thành Tây Hồng.
Người thống trị ban đầu của thành Tây Tấn đã bị gϊếŧ trong cuộc đại chiến với liên minh quân phản loạn, một lần xung đột quy mô lớn kia, lan truyền ra ngoại vực chính là cả hai bên chết hết ba mươi giám đốc, và vài giám đốc cấp cao.
Kỳ thực chỉ riêng tam đại Minh Phủ bên này, số lượng tử thương đã vượt qua bảy mươi giám đốc, mười giám đốc cấp cao, nhưng trong đó còn trộn lẫn một vài giám đốc vốn bị phân công đến ngoại vực, cho nên tất cả mọi người đều theo thói quen không để mắt đến.
Phía liên minh quân phản loạn bên kia cũng tổn thất thảm trọng, thế nhưng thực lực bản thân của người có quỷ vật thể chất sẽ chiếm ưu thế hơn so với người có thuật pháp cùng cấp bậc, cho nên thương vong phải ít hơn một chút, thế nhưng liên minh quân phản loạn trên thực lực vốn yếu hơn so với tam đại Minh Phủ, nên nếu chỉ nói tổn thất, thì vẫn là liên minh quân phản loạn nhiều hơn một chút.
Đánh một trận, gần như tiêu hao hết hơn phân nửa giám đốc cấp cao.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong cả một đoạn thời gian sau này, liên minh quân phản loạn không phát động tấn công Minh Phủ.
Mà tam đại Minh Phủ sau khi tổn thất thảm trọng, cũng không một người nào dám mạo hiểm đánh ra một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nữa, cứ như vậy cả hai phe tạm thời đình chiến, vửa phòng thủ một bên, hiển hiên đều bị vây trong trạng thái điều dưỡng.
Tuy thành Tây Tấn thuộc về sát biên giới nội vực, thế nhưng Lãnh Nguyệt có thể giành được một mảnh địa bàn riếng của mình, Sở Mộng Kỳ chính là cao hứng trong đáy lòng.
Hơn nữa, nơi này cách chỗ giáp giới rất gần, cho dù sau này bọn họ có rời đi, so với người của những thành trấn khác cũng đi đường ít hơn một chút.