Sau khi tập Gym xem như là cách để phát tiết, tâm tình Phạm Tích Nhân thả lỏng không ít. Đi đường cũng vui vẻ mà ngâm nga đôi ba câu hát. Gặp nhân viên đi qua không đợi họ mở lời, anh đã chào họ trước. Nhân viên rùng mình, vừa vui vẻ lại lo sợ không biết Phó Tổng đang muốn thử thách gì đây. Hay bị Tổng giám đốc "hành hạ" phát điên rồi.
Ở công ty ai cũng cho rằng quan hệ giữa Phạm Tích Nhân và Trần Kha Nghị có chút mờ ám. Có lần họ còn thấy Phó Tổng khoác tay ghé sát vào tai Tổng Giám Đốc thì thầm một lúc lâu, sau đó che miệng bật cười. Tất nhiên chuyện này họ chỉ âm thầm mà chuyền tay nhau. Để một trong hai người phát hiện ra thì rắc rối to. Không bị đuổi việc mới là chuyện lạ.
Chỉ có Phạm Tích Nhân không nhạy cảm mà nhận ra sau lưng anh mọi người đang bàn tán một câu chuyện thú vị.
Dù mọi chuyện đã qua, nhưng Phạm Tích Nhân như có động lực, tràn đầy khí thế quyết định nghiên cứu dành thời gian tập luyện cơ thể mỗi ngày. Nhất định một ngày không xa thân hình chuẩn đẹp như lực sĩ sẽ là của anh.
Dạo này công ty công việc ngày càng nhiều, chuyện xử lý mỗi ngày đều chất cao như núi, làm đến tối mịt vẫn chưa xong. Thiết nghĩ có nên chuyển phát nhanh hết đống hồ sơ này đến trường đại học A cho tên Tổng giám đốc đang an nhàn kia có thêm việc để làm không? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên. Chọc giận Trần Kha Nghị còn đáng sợ hơn chọc giận mẹ anh.
Thêm chuyện về Thẩm Thị, chẳng biết lý do gì Trần Kha Nghị không muốn hợp tác. Rõ ràng đây là công ty xuất sắc nhất qua quá trình xem xét nghiêm ngặt mà chọn ra, ông chủ lại biết điều hiểu chuyện. Chỉ còn ký hợp đồng là hoàn tất vậy mà Trần Kha Nghị phun ra hai chữ "không thích" trực tiếp phá hủy cơ hội lớn của công ty người ta.
Đối với AHS thì không có vấn đề gì, cùng lắm là tìm người khác. Còn với Thẩm Thị quả là một tổn thất khá nghiêm trọng. Lần hợp tác này là cả hy vọng của người ta.
May mắn bộ phận kinh doanh rất chuyên nghiệp, luôn có một danh sách đối tác dự phòng, chỉ cần bỏ thời gian tra lại hồ sơ là được, nhưng mọi việc phải bắt đầu lại khiến anh bận tối mắt tối mũi, dần đem chuyện xem mắt cho vào dĩ vãng thì mẹ anh rất đúng lúc mà gọi điện thoại hỏi thăm.
"Con trai, lần trước xem mắt kết quả như thế nào?" Ở nhà sốt ruột chịu không nổi, thêm nữa chẳng nghe tin tức gì từ người mai mối, không biết có thuận lợi mà phát triển thành yêu đương hay không. Cứ im lặng như vậy bà tò mò đến phát điên. Dù biết gọi điện đến sẽ khiến con trai khó chịu nhưng vẫn phải gọi.
"Mẹ nghĩ như thế nào?" Qua điện thoại có thể cảm nhận được giọng nói Phạm Tích Nhân mang mấy phần tức giận.
Bà Phạm ít nhiều vẫn biết đáp án, nhưng vẫn không muốn tin mà hỏi lại cho chắc chắn: "Con không nói sao mẹ biết được."
"Bên phía cô gái đó không thông báo sao? Cần gì phải dò la tin tức từ con?" Anh không tình nguyện trả lời, chuyện không muốn nhớ cứ bị lôi ra.
"Nếu có thì mẹ có cần gọi cho con không?" Bên kia một mực im lặng, bà đang sợ Phạm Tích Nhân có làm điều gì không phải phép khiến người ta sợ hãi mà tránh xa hay không. Nên có số bà mai vẫn không dám liên lạc xem tình hình.
Phạm Tích Nhân phun ra hai chữ: "Không hợp." Làm hy vọng của bà Phạm vỡ tan. Bà đã đặt rất nhiều hy vọng vào lần này không lý nào lại công cốc. Bà không dám hỏi nhiều, mà có hỏi với tính cách này con trai bà nhất định sẽ không hé răng một lời. Xem ra người đã từng quen biết cũng không có thiện cảm. Chi bằng thử giới thiệu cho nó một người xa lạ hoàn toàn xem sao.
"Này, con nhớ thứ sáu còn một lần gặp mặt nữa." Hy vọng gửi gắm hết vào lần cuối vậy.
"Mẫu thân à, một lần hai lần kết quả cũng vậy thôi, vả lại con không nhớ đã hứa gì." Phạm Tích Nhân bắt đầu giở trò. Không ngờ mẹ anh không từ bỏ mà đã nôn nóng lên lịch sẵn cho lần tiếp theo luôn rồi.
Bà Phạm khi đối phó với đứa con "xấu tính" này luôn có chuẩn bị, vẫn là chiêu cũ, dùng điện thoại ghi âm lại: "Mẹ đã ghi âm lại rồi."
"Vậy sao?" Phạm Tích Nhân nhếch môi. Một lần sập bẫy đã là quá đủ. Thao tác trên máy tính liên tục, màn hình hiển thị các dãy số khó hiểu, sau đó xuất hiện câu lệnh "Delete" (xóa) bạn có đồng ý không? Phạm Tích Nhân vui vẻ nhấp vào. Chỉ một cú nhấp chuột mọi chuyện hoá ra thật đơn giản. Hóa ra cũng có lúc phát huy được sở thích cá nhân.
Thành công!
"Mẹ bật thử cho con nghe lại đi." Anh tỉnh bơ nói. Không tin mẹ anh còn có thể ứng phó được.
Bà Phạm chạm vào tệp tin ghi âm mấy lần đều báo lỗi, sáng nay nghe lại vẫn tốt, không ai dám đυ.ng vào điện thoại của bà, không thể nào hư được.
Thật vô lý! bà bắt đầu sốt ruột thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn vậy. Nhất định là con trai bà dỡ trò. Học IT thì hay lắm sao? Lại đi hack điện thoại mẹ ruột. Tưởng bà già này mù công nghệ thì muốn làm gì làm sao? Bà hét vào điện thoại: "Phạm Tích Nhân con được lắm "
Phạm Tích Nhân che miệng nén cười. Lộ liễu quá không được nha! Mẹ sẽ tức giận, lần sau không có cơ hội vào nhà rồi đừng nói đến được thưởng thưc mấy món mẹ nấu.
"Vậy thôi lần sau nói tiếp nha mẹ!" Phạm Tích Nhân đắc ý chuẩn bị cúp máy.
Bà Phạm lấy thêm một cây bút ghi âm, không báo trước mà bật lên. Lời nói trong trẻo, rõ ràng phát ra thông qua điện thoại truyền đến lỗ tai Phạm Tích Nhân. Đây không phải là lời anh nói lúc ở nhà sao? Không thể nào! Anh vừa mới xóa rồi mà. Nụ cười trên môi anh cũng gượng lại, cả người rơi vào trạng thái không vận động.
Bà Phạm tấm tắc khen, bút này đúng là hàng tốt. Âm thanh cũng sống động chân thật quá đi.
Ba mươi chưa phải là tết! Ai hơn ai vẫn chưa biết đâu!
"Thế nào con trai, mẹ mua sỉ hơn mười máy ghi âm, con còn muốn xóa nữa không?" Hôm đó nhét máy ghi âm ở dưới ghế, về sau rảnh rỗi lại sao ra nhiều bản bây giờ có dịp đem ra dùng rồi. Bà không kiên dè gì mà cười lớn tiếng. Tâm trạng vui vẻ vô cùng. Cô bé bán máy ghi âm tư vấn thật tận tình, còn chỉ bà chiêu này. Lần sau phải quay lại cảm ơn người ta mới được. Khuôn mặt cô bé đó khả ái, lại lanh lẹ, đáng tiếc đã có bạn trai nếu không bà đã sớm chấm cô bé đó về làm con dâu bà rồi.
Không hổ danh là mẹ của Phạm Tích Nhân. Cao tay hơn anh rất nhiều. Không nên khinh thường người lớn tuổi, nhìn vậy chứ điện thoại, chụp hình, mạng xã hội đều rành rõi cả. Mà nghĩ tới nghĩ lui nhất định trò này là do có người bày cho mẹ anh. Nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu mới được.
Anh một mực im lặng không phản ứng. Thực ra là biết nói gì bây giờ. Trong lòng rối như tơ vò. Là mẹ con có cần tính toán với anh vậy không? Chỉ là chưa có vợ thôi lại xem anh như kẻ thù. Đau lòng quá đi!
Bà Phạm bắt đầu nghiêm túc: "Thứ sáu nhớ đến đúng giờ." Đừng làm mẹ thất vọng.
Phạm Tích Nhân: "..." Không nói nên lời ỉu xìu tắt điện thoại.
Anh không tin, ngày đó anh không tình nguyện đến mẹ yêu làm sao ép được anh.
Anh không muốn đến rồi ôm một trận khó chịu vào người. Chuyện của Tư Ly trong lòng khó khăn lắm mới bình yên được. Dạo này đã một đống phiền phức rồi. Không muốn lãnh thêm.
Tinh thần phấn chấn để dành làm việc chẳng mấy chốc tan thành mây khói. Anh mặc kệ hình tượng đổ gục xuống bàn thở dài ngao ngán, không còn hứng thú gì trên đời này.
Nếu có một điều ước ngay bây giờ, Phạm Tích Nhân sẽ không ước lụa là gấm vóc, giàu có sự nghiệp chỉ mong một điều giản đơn nhỏ bé: "Vợ ơi em ở đâu mau xuất hiện cứu vớt cuộc đời chồng em đi!"