Đám sương hàn băng bao quang tượng tuyết
một
người
một
hồ, phảng phất như đặt mình trong tiên cảnh, mông lung lộ ra
sự
ăn ý gây cười, tự nhiên như vậy, hài hòa như vậy.
Đối với Tiêu Diệc Nhiên mà
nói,
không
có gì gây cười,
không
có ăn ý đáng
nói, hồ ly
nhỏ
khiến
hắn
cảm giác đau đầu sâu sắc, vật
nhỏ
bằng nắm gạo thông minh đến kỳ cục, tốt xấu gì
hắn
cũng là Nhϊếp Chính vương Đông Phong quốc, vẻ tươi cười
trên
người tuyết này
không
thích hợp với
hắn?
không
để ý, đừng nhìn,
không
nhìn tới, bổn vương
sẽ
không
xuất
hiện
cảm xúc tức giận.
Mỗ vương gia đầu ngẩng cao
không
nhìn, con ngươi sắc đen như mực tình nguyện nhìn lên hàn khí phiêu đãng giữa
không
trung, cũng
không
thèm liếc mắt
một
cái tới người tuyết
nhỏ
khắc băng phía dưới.
Từ trong hầm lạnh ra ngoài, hồ ly
nhỏ
phun khí, hít hít cái mũi, cả người lạnh run, ra vẻ có khuynh hướng cảm mạo, mời vừa rồi nó còn
không
biết, việc này xảy ra mới bất tri bất giác phát
hiện
hầm lạnh tựa hồ lạnh hơn so với bên ngoài, đặc biệt là nơi gần hàn đàm, nó tựa hồ nơi nào cũng hít khí lạnh.
"Mau ăn
một
viên đan dược, đừng làm cho hàn khí tăng thêm." Tiêu Diệc Nhiên từ trong bình sứ đổ ra
một
viên "Hồi hồn đan", phóng tới bên miệng tiểu hồ ly.
"Xèo xèo chi." Ấu hồ lắc lắc đầu, sau khi nó biết “hồi hồn đan” này trân quý thế nào, nó liền
không
dám ăn, là bảo bối, muốn cất giữ,
không
chừng ngày nào đó nó bán
đi, có thể cầm về mấy bó bạc trắng bóng hay vàng ánh rực rỡ.
"không
phải ngươi muốn bổn vương tự mình đút ngươi ăn đấy chứ? Hửm?" Mặt
hắn
trầm xuống, thanh
âm
“hửm” kia kéo dài,
không
hờn giận ý biểu đạt
rõ
ràng.
"Xèo xèo xèo xèo." Tiểu hồ ly mượt mà kêu to: tỷ muốn giữ lại.
Chỉ là vài cái phun khí mà thôi, có cái gì ngạc nhiên? Đan dược trân quý như vậy mà cứ ăn là sao? Xa xỉ cũng
không
cần lãng phí như vậy nha!
Trước kia nàng sinh bệnh, cho tới bây giờ đều là
không
uống thuốc,
không
tiêm, uống nhiều nước, dựa vào sức chống cự của bản thân mà sống qua ngày...
"Hồ nhi, ngươi thực
không
ngoan." Tiêu Diệc Nhiên nâng ấu hồ lên, đối diện với nó.
Tử Lạc Vũ bỗng nhiên bị đưa lên cao, tâm hơi hoảng, chân trước ôm chặt lấy ngón tay cái của Tiêu Diệc Nhiên,
không
phải nó lo lắng Tiêu Diệc Nhiên
sẽ
ném nó xuống, mà nó lo
không
cẩn thận lay động
sẽ
bị ngã xuống.
Vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng, hoàn hảo,
hiện
tại vững chắc, con ngươi mở to, mỗ hồ thoắt chốc mặt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần nó trong gang tấc, hơi thở nóng ấm
không
kiêng nể phun lên mặt nó.
Mỹ nam vương gia làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ
hắn
định dùng cánh môi hoàn mỹ kia để đút mình ăn sao? Ngân gia
thật
thẹn thùng nha!
Mỗ hồ "thẹn thùng" cúi đầu, đôi mắt ngọt ngào nheo lại tạo thành độ cong khe khở hẹp, ngại quá, muốn hôn
thì
hôn
đi! Đừng lấy tay ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ cằm nó được
không? Ngân gia
thật
thật
thật
thẹn thùng mà....
"Há miệng." Thanh
âm
từ tính dễ nghe của Tiêu Diệc Nhiên vang lên bên tai hồ ly
nhỏ.
Ngại quá, Ngân gia còn
nhỏ,
không
thích hợp hôn nồng nhiệt đâu mà! Mỗ hồ rạo rực vui sướиɠ há miệng....
một
viên đan dược đưa vào trong miệng nó, lưỡi mỗ hồ chỉ đυ.ng tới ngón tay của mỹ nam vương gia, ngay từ đầu
đã
không
phải là
hắn
muốn hôn nồng nhiệt, cái gì! Dám lừa hồ ly ta....
"Tiểu sắc hồ, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên chọc chọc mi tâm nó, cười
nói.
Khi nào
thì, hồ nhi
hắn
cũng học được rụt rè của nữ tử? Tiểu sắc hồ mang theo bộ dáng chờ đợi, có chút đáng
yêu.
Nghĩ em
gái
nhà ngươi....
Mỗ tiểu sắc hồ cực
không
vui, cái đuôi mềm mại rủ xuống
trên
tay Tiêu Diệc Nhiên, tứ chi giãn ra, bĩu môi, nằm úp sấp xuống lòng bàn tay Tiêu Diệc Nhiên.
Biểu tình tức giận của hồ nhi
một
lần nữa lại chọc cười Tiêu Diệc Nhiên, tiếng cười sang sảng mang theo hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Trong góc, Nguyệt Sắc ngoáy ngoáy lỗ tai,
hắn
không
có nghe nhầm chứ? Là tiếng cười của Vương gia?
hắn
mười
một
tuổi
đã
đi
theo chủ tử, chưa từng nghe qua tiếng cười của chủ tử, càng miễn bàn đến tiếng cười thoải mái như vậy.
Kia chỉ là
một
hồ ly
nhỏ
tinh quái, từ khi bị Vương gia mang về, đều đem đến
không
ít lạc thú cho chủ tử.
N hôm sau
Từ ngày nuốt viên “hồi hồn đan” giá trị vạn lượng hoàng kim, mỗ tiểu hồ ly liền thừa dịp ban đêm, vụиɠ ŧяộʍ lấy ra bình sứ từ trong lòng mỗ vương gia, thuận tiện dùng móng vuốt của nó sờ sờ
trên
người mỹ nam
một
phen, độ co dãn cao, xúc cảm tốt,
thật
thoải mái.
Mỗ tiểu hồ ly dùng móng vuốt đẩy đẩy, rồi ngậm bình sứ trong miệng nhảy xuống giường, đem bình sứ giấu
đi, nó lại lên giường ôm lấy cánh tay mỹ nam vương gia thơm ngào ngạt, ngủ
một
giấc.
Sau ngày ấy, hồ ly
nhỏ
càng “ham” của hơn, bắt đầu vơ vét của cải.
Chỉ cần mắt nó coi trọng, nó liền
không
buông tha, dùng miệng ngậm, hay dùng móng vuốt đẩy, thư phòng Tiêu phủ, phòng ngủ Vương gia, ở góc nào hẻo lánh
không
người nhìn đến, mỗ hồ liền cất giấu của cải.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn hành động này của ấu hồ,
thật
sự
là vừa bực mình lại vừa buồn cười, giận là sợ nó mệt, cười là vì bộ dáng tham tiền của nó.
Mỗ tiểu hồ ly vừa cất giấu “bảo bối” đáng giá của nó, mệt đến thở hồng hộc, nó vừa định đặt mông ngồi
trên
mặt đất,
đã
bị Tiêu Diệc Nhiên nâng đến
trên
tay.
"Giấu những thứ
không
đáng giá đó làm chi? Sợ bổn vương nuôi
không
nổi ngươi?" Tiêu Diệc Nhiên phủi phủi bộ lông
trên
trán nó,
một
ít tro bụi rơi xuống.
Mỗ hồ trắng xanh
một
phen, mắt phát sáng vì nguyên nhân khác, đó là lời Tiêu Diệc Nhiên
nói:
không
đáng giá.
Bảo bối đáng giá trong mắt nó,
hắn
lại nhìn
không
đáng giá, hay là, chẳng lẽ,
hắn
có bảo bối càng đáng giá hơn?
Hì hì... Thổ địa ơi, tỷ trong nháy mắt
đã
thích ngươi rồi đấy.... Cái đuôi của mỗ hồ ly tham tài thoắt cái phe phẩy ra bộ lấy lòng.