Bước xuống tàu, Vũ Minh bắt đầu đi dạo xung quanh, hắn muốn kiểm tra 1 chút đường đi cùng vị trí. Hướng đi chính là tòa dinh thự của tên quan ngoại giao kia. Nơi này có không ít camera an ninh, hắn đem vị trí của chúng đều ghi nhớ kỹ.
Theo tin tức cho biết, mỗi ngày tên quan ngoại giao kia đều ở trong dinh thự này. Bên trong như nào hắn không rõ ràng, nhưng là xâm nhập vào hẳn là không quá mức khó khăn.
Đêm đó.
Vũ Minh đeo lên mặt nạ, lẩn tránh camera an ninh. Nhún nhảy một cái liền nhảy qua hàng rào tiến vào trong dinh thự, chỉ là ngay sau đó tiếng cảnh báo vang lên, Vũ Minh hơi giật mình một cái liền tìm chỗ giấu đi.
Hắn muốn lẩn tránh thật rất đơn giản, đem hắc ám phủ kín toàn thân, thu liễm khí tức trốn ở 1 góc liền sẽ không bị phát hiện. Máy quét sóng nhiệt là không cách nào phát hiện được hắn khi trong trạng thái này.
Quả nhiên.
Sau vài phút, cảnh báo tắt đi, nhìn thấy đám lính gác bắt đầu thả lỏng hắn liền muốn đi vào bên trong. Nhưng là mới vừa rồi gặp phải cảnh báo, xem ra nơi này có không ít tia hồng ngoại cảnh báo. Nếu như bị phát hiện lần nữa, như vậy chắc chắn hắn phải rời đi trước. Sẽ không có người cho rằng 2 lần cảnh báo vang lên chỉ là vô tình.
Hắn híp mắt lại quan sát xung quanh, nhạy bén giác quan khiến hắn nhanh chóng tìm được vị trí của cảnh báo trang bị, không nhiều lắm, cũng chỉ có hơn 20 chỗ. Trong đầu bắt đầu phân tích đường chiếu cùng không gian vị trí cảnh báo thiết bị chạm tới, sau khi xác định được vị trí an toàn, hắn liền bắt đầu tiến vào bên trong dinh thự.
Từ trong vườn tiến vào trong dinh thự không phải rất xa, mà là rất ngắn. Nhưng là vì không để bị tia hồng ngoại chiếu tới, hắn liền trước khi vào đều rất cẩn thận quan sát.
Rất nhanh, trong dinh thự vang lên từng tiếng nho nhỏ rêи ɾỉ, đó là do Vũ Minh đem cảnh vệ bên trong đều gϊếŧ. Còn không cho chúng phát ra tiếng, cho nên chỉ vang lên những tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé, người khác là không nghe ra được cái gì.
Xác định vị trí gian phòng, Vũ Minh liền phá hủy an toàn hệ thống cửa rồi đi vào. Cảnh báo chắc chắn là sẽ vang lên, nhưng là hiện tại, đã không quan trọng. Dù sao phòng quan sát hắn đều đi qua đem người gϊếŧ, sẽ không có người thông báo ra bên ngoài cảnh vệ.
Đem cửa mở ra, Vũ Minh liền thấy được một chiếc giường trống không nằm giữa gian phòng ngủ lớn, hắn khẽ nở nụ cười, nếu không phải dùng thần thức thăm dò, hắn đều cho là nơi này không có người đâu này.
Thực tế, tên quan ngoại giao kia ngay khi cảnh báo vang lên liền kích hoạt hệ thống bảo vệ. Trên giường là có người, nhưng là đã bị hình chiếu gây ảo giác ngụy trang thành không có, xung quanh giường còn có một tầng lá chắn năng lượng cùng một lớp ăn mòn đây.
Hắn có thể cảm nhận được năng lượng phát ra, cũng không thể không nói tên này gan lớn. Lại dám thả một cục pin năng lượng dưới giường, không sợ nếu xảy ra bất ngờ sẽ dẫn tới nổ tung sao?.
“Abu Hydabi, đem ngụy trang xóa đi, ta biết ngươi còn đang ở trên giường”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Không gian vẫn giữ im lặng, Vũ Minh cười nhạt một tiếng, từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc áo khoác, đây thuộc Linh Khí cấp trang phục, hoàn toàn không cần để ý tới tầng kia ăn mòn. Còn lớp lá chắn năng lượng, ha ha, một quyền đơn giản liền nát.
Chỉ thấy Vũ Minh nâng lên cánh tay, sau đó đánh mạnh một cái.
Rắc.
Lá chắn năng lượng trong nháy mắt tan vỡ, Vũ Minh tranh thủ thời gian trước khi lá chắn bổ sung lại năng lượng liền đem áo khoác phủ lên người rồi nhảy vào bên trên giường.
Vừa vào bên trong, hắn liền thấy một cánh tay to đánh về phía mặt của mình, Vũ Minh nghiêng đầu né tránh. Đầu gối nâng lên đánh mạnh về phía bụng tên kia. Trong nháy mắt, tên kia bị Vũ Minh một chiêu liền mất đi sức chiến đấu.
Abu Hydabi là tộc người Dasya, hơi chút cao lớn, làn da màu đỏ tía, trên thân có nhiều đốm đen.
Nhìn thấy hắn ôm bụng quỳ trên giường, Vũ Minh đưa tay nắm lấy hắn cái cổ nhấc lên lạnh nhạt nói.
“Ta hỏi, ngươi đáp. Có thể chứ?”.
“Có… có thể”.
Vũ Minh buông hắn ra, tên kia sau đó liền dùng tay ôm lấy cái cổ ho khan vài tiếng.
“Ngươi đã làm việc bao nhiêu năm?”. Vũ Minh lên tiếng.
“Mười… mười hai năm”. Không rõ Vũ Minh mục đích, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Có liên hệ với người hoàng thất sao?”.
“...”. Abu Hydabi.
Xoẹt.
Vũ Minh không chút do dự rút ra chủy thủ đâm xuống đùi hắn 1 đao. Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng Vũ Minh cũng không đễ hắn hét lên mà dùng tay đem miệng hắn bịt chặt lại.
“Đừng đùa nghịch, thành thật trả lời”. Vũ Minh lạnh như băng thanh âm vang lên.
Tên kia chớp chớp con mắt như muốn nói đã hiểu, Vũ Minh lần nữa đem tay buông ra.
“Ta… ta cùng hoàng thất… liên hệ… liên hệ không nhiều”.
“Có những ai? Địa vị so với ngươi thế nào?”.
Abu Hydabi đem vài cái tên nói ra, Vũ Minh thấy hắn không có giống như nói láo liền đem những cái tên này nhớ kỹ. Sau đó lại hỏi hắn vài câu vô nghĩa, cuối cùng nói.
“Được rồi, nói đi, ngươi nói tính mạng ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?”.
“Ta… ta không có nhiều tiền. Toàn bộ gia sản liền khoảng chừng 50 triệu đơn vị. Ngươi… ngươi muốn bao nhiêu?”.
“Không nhiều, 10 triệu liền đủ”.
“Ta… ta cho. Ngươi đừng gϊếŧ ta”.
“Được, ngươi đem tiền chuyển vào tài khoản này”. Vũ Minh viết ra 1 đống ký tự, đây là hắn tài khoản bên trong Huyết Ấn, tài khoản này không có người tra ra được. Dù có cũng không ảnh hưởng gì, hắn vẫn dùng tốt.
Rất nhanh, điện thoại của hắn liền vang lên âm thanh nhắc nhở, thấy tiền đã được chuyển vào, Vũ Minh nở ra nụ cười quỷ dị, bàn tay nhất thời biến hóa, một dao liền đâm thẳng vào cuống họng của Abu Hydabi.
“Ngươi… ngươi…”.
“Đáng tiếc, ai bảo ngươi là người bị treo thưởng đây, bảy triệu đơn vị là 1 số tiền không nhỏ. Cho nên, xin lỗi rồi, ta thất hứa”. Vũ Minh cười nhạt nói.
Nhìn thấy hắn dần mất đi sinh mệnh dấu hiệu, Vũ Minh khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, đem hắn áo xé rách, dùng chủy thủ trên ngực hắn khắc lên con số một.
Hàm nghĩa chính là: hắn là người thứ nhất, cũng không phải kẻ cuối cùng!
Mà ngay lúc này, tiếng cảnh báo bỗng nhiên lần nữa vang lên, lần này kêu không lớn lắm, nhưng là do hắn vị trí nghe được như thế. Chứ bên ngoài âm thanh này thực sự vô cùng lớn.
Cảnh vệ bên ngoài dinh thự liền lập tức lao vào bên trong.
Vũ Minh ánh mắt nheo lại, hắn biết, Huyết Ấn đã ra tay. Đây là lần đầu tiên đối với hắn thử thách.
Hắn lập tức đem chủy thủ rút ra, xem ra lần này là muốn gϊếŧ ra khỏi đây. Đem mình ẩn nập đi, tiếng bước chân vang lên không ngớt. Ẩn mình ở một góc, chờ tên cảnh vệ đầu tiên tiến tới, hắn liền nhanh chóng một dao đâm tới, nhưng là trên người cảnh vệ mặc áo giáp, hắn đâm không xuyên qua được.
Thấy trên cổ có khe hở, hắn lập tức đâm tới.
Trong nháy mắt 1 tên ngã xuống. Mà những người khác cũng phát hiện Vũ Minh, Vũ Minh dùng thân thể của tên cảnh vệ làm bia thịt cản đạn, áp sát những người khác, cũng dùng 1 cách đó gϊếŧ hết mấy người.
Nhìn thấy lại có một đống lớn cảnh vệ lao tới, Vũ Minh dứt khoát lao cửa sổ nhảy ra ngoài. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh chóng, nhưng vẫn không quên khống chế tốc độ để ngụy trang, tuy vậy đám cảnh vệ cũng đuổi không được hắn.
Vừa lao ra ngoài hắn liền lẩn vào bóng đêm chuồn mất.
…
Huyết Ấn phân bộ Thiên Vân tinh cầu.
Victor nhìn trong tay báo cáo, nhiệm vụ số 377A122 đã hoàn thành, người hoàn thành là Dạ Ảnh.
Nhìn thấy tin tức này, hắn liền cười nhẹ 1 tiếng.
Quả nhiên là rất mạnh mẽ 1 tân nhân, xem ra sau này phân bộ hắn phải nổi tiếng rồi đây.
Quản lý phân bộ cũng có phân tranh, canh trạnh tài nguyên từ tổng bộ, mà đánh giá chính là mức độ hoàn thành nhiệm vụ.
Không nghi ngờ gì, Vũ Minh gia nhập sẽ khiến phân bộ này chiếm được càng nhiều tài nguyên hơn. Đây là việc tốt, đáng lý nói hắn không nên làm khó Vũ Minh, nhưng là ai bảo đây là quy tắc đây.
Không có cách, hắn phải duy trì quy tắc. Nếu như Vũ Minh có thể thuận lợi hoàn thành 10 lần nhiệm vụ, như vậy hắn liền có vô số chỗ tốt trong tương lai. Chỉ hi vọng Vũ Minh hắn sẽ không chán ghét cái nghề nghiệp này mà rời bỏ quá sớm.
“Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”. Một nữ nhân nhìn Victor cười đầy quyến rũ hỏi.
Victor đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay đút vào trong quần áo nàng xoa nắn nàng mềm mại gò núi cười nói.
“Không có gì, phân bộ mới tới 1 tên tân nhân, tiềm lực không nhỏ”.
“Há, tân nhân mà thôi, tiềm lực lớn lại như thế nào? Cũng không phải có tiềm lực liền có nhiều nhiệm vụ hoàn thành. Ngươi cũng đừng suốt ngày nghĩ mấy cái này, thời gian không sớm, người ta nhịn không được…”.
“Ha ha, ngươi cái tiểu yêu tinh…”.