“Phúc bá, quên đi. Hắn không biết tình hình thực tế, hơn nữa ta xác thực rời đi khá lâu, hắn không biết cũng không có gì lạ”. Vũ Minh nói.
“Còn không mau cám ơn thiếu gia?”. Phúc bá nghe thế quát lớn.
“Tạ ơn thiếu gia, tạ ơn thiếu gia”. Đội trưởng cùng đám người vội nói.
“Cút qua 1 bên”. Phúc bá tức giận quát, sau đó đưa tay ra khẽ cúi người nói.
“Thiếu gia, mời vào”.
“Ha ha, Phúc bá, lâu ngày không gặp, ngươi càng ngày càng hợp cách quản gia đây”. Vũ Minh cười nói.
“Ta chỉ làm đúng bổn phận mà thôi”. Phúc bá cười nói, nhưng nội tâm khá là chấn động cùng vui vẻ.
Thiếu gia trưởng thành. Vũ gia có người nối nghiệp.
“Hắn là đang nói móc ngươi ỷ thế hϊếp người, ngươi nghe không hiểu?”. Alena ở bên nhịn không được nói.
“Vị tiểu thư này là…”. Phúc bá nhất thời ngẩn ra.
“Há, Alena, là ta… bằng hữu”. Vũ Minh hơi ngập ngừng nói.
Phúc bá cỡ nào khôn khéo, làm sao không nghe ra được Vũ Minh hàm ý. Cho nên ông ta liền cười nói.
“Alena tiểu thư, mời vào”.
“Hừ!”. Alena hừ 1 tiếng sau đó đi theo Vũ Minh.
“Ngươi cứ thể cho qua?!”. Alena thấp giọng hỏi.
“Cho qua cái gì?!”.
“Chỉ là 1 tên quản gia, lại như thế lớn lối, không răn dạy ông ta 1 chút sao?”.
“Ha ha, không phải chuyện gì lớn, hơn nữa, ngươi cũng không biết Phúc bá là người thế nào, đừng nói lung tung. Phúc bá là nhà ta quản gia, rất trung thành”. Vũ Minh cười nói.
Hơn nữa, cũng không phải hắn không có nói gì, mà chẳng qua Alena nghe không ra thôi.
Phúc bá hắn nhưng là rất khôn khéo, làm sao nghe không ra được hắn hàm ý? Vũ Minh hắn nói câu kia “hợp cách quản gia”, là đang nói ông ta chú ý thân phận mình, không cần dựa vào thân phận quản gia mà đi làm gì tổn hại danh dự Vũ gia.
Mà Phúc bá nói câu kia “bổn phận”, cũng đang nói sẽ không làm gì vượt quá thân phận này, cũng cho Vũ Minh 1 câu hài lòng trả lời.
Thực tế, Vũ Minh cũng chỉ là đang thăm dò 1 chút mà thôi.
Xem ra Vũ gia cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
“Hừ, nói với ngươi cũng như không”. Alena bất mãn nói.
Vũ Minh khẽ lắc đầu, sống 3000 năm, 1 chút xíu nhãn lực cũng không có. Thật đúng là… hắn dứt khoát không để ý tới nàng, quay qua hỏi Phúc bá.
“Mẹ ta đâu?”.
“Phu nhân đang tại đại sảnh tiếp khách”. Phúc bá đáp.
“Hả? Có ai đến sao?”.
“Chuyện này…”.
“Ừm? Có chuyện gì?”. Vũ Minh nhíu mày, chẳng lẽ có gì không đúng sao?.
“Là… tiểu thư bạn trai đến”.
“... Đường Nguyệt?”.
“Đúng, thiếu gia”.
“Nha đầu đó từ lúc nào có bạn trai rồi?!”. Vũ Minh sửng sốt hỏi.
“Là… khoảng 2 tháng trước”.
“... Nhà trai là ai? Tính cách thế nào? Đường Nguyệt nha đầu kia thái độ ra sao?”. Vũ Minh liên tiếp hỏi.
“Cái này… thiếu gia vẫn là tự mình đi xem đi”. Phúc bá do dự 1 chút rồi nói.
“Hắc… xem ra ta rời đi 3 năm, đến cả ta lời nói cũng không còn tác dụng gì rồi đúng không?”.
“Thiếu gia, oan uổng a, thực ra… người này là thiếu gia người quen”. Phúc bá bất đắc dĩ nói.
“...”. Vũ Minh.
Người quen?.
Trong đồng hắn hiện lên mấy cái hình ảnh quen thuộc, hẳn là 1 trong số đám người này?.
“Được, ngươi trước đừng vội thông báo, ta lẻn vào xem 1 chút”. Vũ Minh khóe miệng giật giật nói.
“Cái kia… thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều người, chỉ sợ…”.
“Yên tâm. Alena!”.
“Biết rồi”.
Nói xong, Alena đưa tay nắm lấy tay Vũ Minh, 2 người ngay tại chỗ biến mất.
Phúc bá ngẩn ra, trong lòng khẽ kinh hãi.
Làm sao biến mất rồi? 1 chút khí tức cũng không có?.
Chỉ là nghĩ tới vừa rồi, hẳn là vị tiểu thư kia năng lực đi. Ngay cả khí tức cũng ẩn giấu được kín đáo như thế. Xem ra cũng không phải người đơn giản.
Lúc này.
Vũ Minh và Alena xuất hiện tại trong phòng khách.
Alena tàng hình có thể ẩn dấu khí tức, hơn nữa người khác rất khó có thể phát hiện.
Vào tới phòng khách, Vũ Minh đảo mắt nhìn quanh 1 chút, sau đó ngẩn ra.
Ta xxx.
Cái này giời ạ, rốt cuộc ai mới là Đường Nguyệt bạn trai?.
Trong phòng ngồi lấy 9 người, trong đó có 6 người trung niên nam tử cùng nữ tử, những người này hắn không quen biết. Mà 3 người còn lại, phân biệt là Cao Hải, Vân Phong cùng… Trịnh Thiên. Ngoài ra còn có mẹ hắn cùng Đường Nguyệt.
Vũ Minh gương mặt có chút cổ quái, chẳng lẽ muội muội mình quen 1 lúc 3 người? Cái này mẹ nó…
Hắn quyết định, vẫn không nên đoán mò thì hơn, trước xem xét tình hình rồi nói.
“Đào phu nhân, chẳng lẽ không có thương lượng sao?”. Một vị trung niên nữ tử lên tiếng.
“Thật xin lỗi, ta nữ nhi hạnh phúc nàng tự mình quyết định, người làm mẹ như ta sẽ không tùy tiện tham gia vào”. Đào Nguyệt Nhi nói.
“Ha ha, các ngươi Cao gia tốt nhất nên tự biết thân biết phận”. Một vị khác trung niên nam tử nói.
“Hừ, các ngươi Trịnh gia cũng không phải thứ gì tốt, Trịnh Thiên hắn còn không phải dựa vào 1 nữ nhân mới có thể đạt tới thành tựu như hiện giờ?”.
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận, cái gì mà dựa vào nữ nhân? Người đó ngươi có thể đàm tiếu?”.
“Chỉ là 1 nữ tử mà thôi”.
“Các ngươi nói đủ chưa? Coi ta là chết rồi sao? Lại dám trước mặt ta nói con dâu của ta?”. Đào Nguyệt Nhi tức giận nói.
Ngồi bên cạnh Đường Nguyệt cũng rất tức giận, nhưng là nàng cũng không có lên tiếng. Chỉ hướng ánh mắt đầy lửa giận nhìn về phía mấy người này.
“Đào phu nhân, cũng không phải chúng ta cố ý, chỉ là tiểu Nguyệt thân phận cỡ nào, làm sao tiểu tử nghèo kia có thể xứng với nàng? Ngươi nhìn con ta Cao Hải, cỡ nào ưu tú? Lại là Vũ Minh huynh đệ, nếu như tiểu Nguyệt cùng con trai ta kết hợp, chẳng phải thân càng thêm thân sao?”.
“Ngươi đánh rắm, Vân Phong con ta chỗ nào thua kém ngươi con trai? Hắn nhưng là Huyết Ngục đệ tử nội môn”.
“Ngươi làm như con ta không phải đây? Cao Hải hắn cũng là nội môn Thủy Thiên Động”.
“Ha ha, còn không phải chạy theo con trai ta Trịnh Thiên kiếm tiền?”.
“Ngươi thì hơn gì? Không phải dựa vào… nữ hoàng sao? Không có nữ hoàng, con trai ngươi cái rắm cũng không tính là”.
Vũ Minh nghe cuộc đối thoại của đám người, nhất thời tỉnh ngộ. Xem ra hắn hiểu lầm. Nhìn mấy người Cao Hải phản ứng liền biết, đây là bị ép buộc đến đi? Mà chân chính bạn trai của Đường Nguyệt cũng không có ở trong này.
Bàn tay đột nhiên cảm thấy nhói nhói, Vũ Minh phát hiện Alena đang nhéo lấy cánh tay của mình, nhất thời liền cười khổ.
Nàng đây là ghen đi?.
Quả thật là thế, nghe được “con dâu” 2 từ này, Alena liền biết vị kia “nữ hoàng” liền là Vũ Minh nữ nhân, thực ra, nàng cũng không có oán trách hắn có nữ nhân khác, chỉ là oán trách hắn vì cái gì không nói cho nàng biết. Dù sao cổ đại, nữ tử thờ phụng 1 chồng có rất nhiều, cũng không phải hiếm lạ gì.
Nếu Vũ Minh biết nàng ý nghĩ, nhất định sẽ lớn tiếng nói “còn không phải do ngươi? Ngươi nếu như buông xuống lòng tự cao, hướng về ta bày tỏ, ta sẽ không nói cho ngươi biết?”.
Ầm!
“Các ngươi cũng đừng có cãi nhau, đây không phải cái chợ”. Đào Nguyệt Nhi tức giận đập bàn 1 cái.
Đám người nhất thời im lặng.
“Sao không hỏi các ngươi con trai 1 chút? Hỏi hắn ý kiến đây?”. Đào Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói.
“Bá mẫu, ta hiện tại không nghĩ tới tìm bạn gái, hơn nữa Đường Nguyệt nàng ta cũng chỉ mới gặp có vài lần, cũng chỉ xem nàng là muội muội tới đối đãi, làm sao có thể có tình cảm gì khác được”. Vân Phong lập tức nói.
“Ngươi…”. Vân Phong lão cha tức giận nói không lên lời, rõ ràng đã sớm dặn hắn cái gì nên nói rồi, hiện tại lại dám làm phản?.
“Bá mẫu, ta cũng thế, ta là đã có người trong lòng, ta đến cũng chỉ là do cha mẹ ta ép buộc. Mong bá mẫu lượng thứ”. Có Vân Phong dẫn đầu, Cao Hải lập tức nối gót theo sau.
“Ngươi dám…”. Cao Hải lão cha.
“Bá mẫu, ta hiện tại còn chưa nghĩ tới kết hôn. Hiện tại ta chỉ quan tâm tới sự nghiệp là chính”. Trịnh Thiên cũng cười nói.
“...”. Trịnh Thiên lão cha.
Đám này hỗn tiểu tử, lại tất cả đều làm phản?.
Đào Nguyệt Nhi nghe thế nở nụ cười, nàng làm sao nhìn không ra được mấy tiểu tử này ý nghĩ, cho nên mới dùng câu nói kia cho bọn hắn nói ra lời trong lòng. Cũng để đám “trưởng bối” này hết đánh nàng Vũ gia ý tưởng.
“Các ngươi đây là không đúng, làm sao có thế ép buộc con mình đây?”. Đào Nguyệt Nhi cười nói.