Đăng Phong Thành Thần

Chương 34: Trừ đi ma khí

Đúng như lời Sứ nói, sau một màng đó, Võ Thần đứng im bất động rất lâu, không hề có động thái di chuyển. Một con gió mạnh thổi qua, Võ Thần đổ ầm xuống đất, hai mắt hắn vẫn mở nhưng lúc này đã trở nên vô hồn.

Từ trong đám đất đá khói bụi phía xa, thân ảnh A Su Ra từ từ xuất hiện. Vẻ mặt hắn lúc này đã bớt đi phần nào hung dữ, phong thái cũng không điên cuồng như lúc nãy nữa, bước đi rất là từ tốn về phía đám người.

Tiến đến một khoản cách đủ gần thì A Su Ra gầm lên " Gϊếŧ "

Sát khí quanh người hắn lại tỏa ra, lao nhanh đến, lúc này cách di chuyển đã phần nào được khống chế, không như một con dã thú như lúc trước nữa.

" Ngũ Hành Trận khởi động "

Từng đạo phù ấn từ đâu xuất hiện, phong tỏa hành động của A Su Ra lại, mặc cho hắn cố vùng vẫy cũng không hề lây chuyển được.

" Đây là Ngũ Hành Trận pháp của phái Võ Đang " Sứ kinh ngạc từ xa nói thầm

" Thiên Địa xoay chuyển... Hỏa Trận mở "

Vô Kỵ ném ra một loạt bùa chú, chúng lao đến A Su Ra, xoat thành một vòng rồi dừng lại. Từ trong từng đạo bùa chú tuông ra từng đợt hỏa diễm, biến ảo vô số loài thú quấn lấy A Su Ra mà cắn xé.

" Thiên Địa xoay chuyển... Thủy Trận mở "

Vô Kỵ lại ném ra một loạt bùa chú, từ trong lòng đất vô số cột nước bắn lên, hóa thành vô số con Thủy Long tấn công A Su Ra.

" Tên này ngu ngốc hay là não có vấn đề vậy " Tà Dục nhăn nhó nhìn Vô Kỵ

" Úng thủy thật rồi, vừa đốt nóng lại đem tưới nguội, không ngu cũng là dạng đần thối " A Bối lắc đầu

Vô Kỵ tuy nghe thấy hai người ở đằng xa nói nhưng lòng không hề động, hắn tiếp tục kích hoạt tiếp ba trận kim, mộc, thổ còn lại.

A Su Ra bị vô số loài thực vật tấn công, kế đến là vô số cự nhân bằng đá và kim loại vây khống, không cho người trong trận được nghỉ ngơi dù chỉ một chút. Tuy bản thân A Su Ra chỉ cần một quyền là có thể đánh nát một số cự nhân xung quanh, nhưng số lượng chúng cũng thật là đông đúc, diệt hết đám này lại có đám khác hình thành, chưa nói lại bị thực vật, thủy và hỏa gây phiền phức, làm cho hắn điên cuồng càng điên cuồng hơn.

Lục Thủ

Ầm

A Su Ra sau lưng mọc ra thêm bốn cánh tay, hắn hít một ngụm khí rồi tung quyền, chỉ một hơi thở mà đánh nát hết đám cự nhân, rồi hắn lao lên nhắm đến từng cái phù chú trên không.

Bụp bụp

Vô số phù chú rớt xuống

" Nhiêu đó thời gian là đủ rồi thí chủ " vị hòa thượng trẻ truyền âm đến tai Vô Kỵ

Vô Kỵ nghe thấy mỉm cười lắc đầu " Còn một chiêu nữa "

Một cây thần mộc khổng lồ trồi lên từ lòng đất, trên đỉnh đại thụ mọc ra một bông hoa lớn, nụ hoa nở rộ hướng đến A Su Ra mà bắn luồng sáng, thiêu cháy cả một vùng xung quanh A Su Ra thành tro tàn.

Sứ chứng kiến một chiêu vừa rồi thì kinh hãi " Đại Mộc Tinh Linh Pháo "

Tuy rằng một đòn kia vô cùng khủng bố, nhưng ai củng cảm giác được khí của A Su Ra vẫn đang cuồn cuộn trào ra mà không có tình trạng suy yếu sau phát bắn. Vô Kỵ hoảng hồn nhìn về phía đó, miệng mắng thầm " Ta lợi dụng Ngũ Hành Trận tập hợp thiên địa linh khí để sử dụng Tinh Linh Pháo mà tên kia vẫn chưa chết, đúng là quái vật "

Khói bụi bốc lên nghi ngút, chưa kịp dịu xuống thì đã có một tấm áo cà sa ném tới, cuốn lấy khóa chặt A Su Ra lại, chủ nhân của vật này không ai khác chính là vị hòa thượng trẻ. Cà sa xiết chặt A Su Ra, mặc cho hắn vẫy vùng, vị hòa thượng trẻ lại ném chiếc nón tre đang đeo lêи đỉиɦ đầu A Su Ra, rồi từ từ đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống xếp bằng, miệng bắt đầu niệm từng đợt chú ngữ chú.

Ma Khí trên người A Su Ra bị chú ngữ, phật quang của cà sa và nón tre trấn áp, không còn cuồn cuộn chảy ra nữa mà dần dần bị thu lại vào cơ thể A Su Ra.

Cửu Đại Thái Dương

Chín mặt trời hấp thụ một lượng lớn ma khí phình to, theo ý niệm của Rum mà lao về phía A Su Ra. Cửu Đại Thái Dương hợp lại, tạo nên một vụ nổ kinh thiên, mọi thứ xung quanh đều sụp đổ.

“ Ngươi bị điên rồi à “ Sứ lao đến túm cổ áo Rum

“ Hừm “ Rum mỉm cười

“ Cà Sa này không sợ lửa, đừng nên tức giận như vậy “ vị hoà thượng trẻ ôn hoà nói

Gừ...gừ...

Tiếng gầm vang vọng núi rừng, chấn lùi mọi người đứng gần về sau ba bước, ai nấy đều đổ mồ hôi trước uy phong vừa rồi của A Su Ra. Nón tre và cà sa quấn quanh người A Su Ra bắt đầu nhạt dần, ma khí trên người hắn từ từ nồng đậm trở lại. A Su Ra cựa mình, nón tre và cà sa phát ra từng tiếng tách tách nhỏ, bị sức lực của hắn làm cho từ từ nới lỏng ra.

" Không ổn " vị hòa thượng trẻ nhíu mày

" Để ta phụ ngươi một tay " Sứ nhìn vị hòa thường trẻ

Chiếc nhẫn trên tay Sứ bắt đầu phát sáng, hai chân hắn chuyển động, Sứ di chuyển tạo thành các vũ điệu kì lạ. Tưởng rằng như Sứ hành động ngu ngốc, ấy mà trên trời lại xuât hiện một vòng sáng lớn, từng đợt hào quang chiếu sáng xuống nơi mà A Su Ra đang đứng.

Âm thanh từ xa vọng tới, trên một tảng đá lớn, Nhậm Doanh Doanh từng ngón tay uốn lượn trên sợi dây đàn, tạo ra vô số đợt âm thanh truyền đến bên tai A Su Ra. A Su Ra ánh mắt đỏ ngầu, vận sức hét lên, ma khí trong người lại tỏa ra dầy đặc, bao phủ lấy hắn, hình thái càng lúc càng trở nên hung tợn hơn.

Cơ thể A Su Ra nứt ra từng mảng, làm Tu La đấu khí một lượng nhỏ bắt đầu chui ra, chống chọi lại với nguồn sức mạnh hắc ám được tích trữ lúc bản thân bị phong ấn. Bỗng Tu La đấu khí được bộc phát đến cực hạn, không thua kém gì ma hắc ám ma khí, ngăn trở lại sự xâm phạm, nhưng chỉ cầm chừng được ít giây thì lại bị luồng ma khí hắc ám đó trấn áp từ từ chui vào trong cơ thể.

Tưởng rằng Tu La đấu khí đã hoàn toàn thất thế, thì hào quang theo từng bước chân của Sứ lúc này mới bắt đầu có tác dụng, chúng liên kết với tu la đấu khí mà kìm hãm lại ma khí hắc ám. A Su Ra lúc này đã từ từ bắt đầu lấy lại được một chút gì gọi là thần trí, hắn không còn hung hãn như lúc trước nữa

Vị hòa thượng kia cũng không phải đứng nhìn, hắn tiến lại gần A Su Ra, người tỏa phát ra phật quang, bao phủ cơ thể mà xếp bằng ngồi xuống trước mặt A Su Ra, bắt đầu cất lên tiếng hát

" Bên gốc Long Hoa, còn ai nhớ tên ta á à

Đương lai hạ sinh cỗi u mình giác ngộ

Mang túi trên vai dạo bước trong nhân gian

Áo cà sa dắt theo mấy cành hoa... "

Lời hát mang phật ngữ của vị hòa thượng trẻ du dương, thánh khiết lạ thường, vừa cất lên đã khiến A Su Ra bất động, ngơ ngẩn mà đứng trơ trơ ra như một pho tượng.