Lúc Thịnh Cẩn Minh nhìn thấy tin nhắn, anh đang ở công trường Hoan Nhạc Cốc, trên đầu đội nón bảo hộ, nhìn người ta vận chuyển.
Anh trả lời rất nhanh một chữ: Được.
Kiều Văn Văn dọn xong hành lý, cả người đều lộ ra tinh thần sung mãn.
Hôm nay cô không cần đi đón boss đi làm, trái lại boss còn cho cô một
đặc quyền, bảo Trịnh Thạc lái xe đến dưới lầu đón cô, để cô nhận thức
cảm giác của thổ hào.
“Ơ, trợ lý Kiều, xuân phong đắc ý nha.” Trịnh Thạc ngồi ở trong xe thể thao, cười chào hỏi.
Kiều Văn Văn đeo kính râm, chân đi giày cao gót, cố gắng giả bộ vẻ mặt của nữ vương. Cô lạnh lùng gật đầu, có vài phần ý vị.
Trịnh Thạc cười lạnh: “Trợ lý Kiều, hơn một tháng không gặp, cô dịu dàng không ít. Nhưng mà sắp thành hai cằm rồi, boss cho cô đồ ăn hợp với
khẩu vị sao? Nuôi dưỡng giống như con heo nhỏ.”
Chân cô khẽ trượt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Người! Tê! Liệt! Tự vạch áo cho người xem lưng, vội vàng bước đi!
“Trịnh Đại Bí ghen sao? Anh yên tâm, tôi không tranh thủ tình cảm cùng
anh đâu, anh vĩnh viễn là người số 1 trong lòng boss. Sau này nhìn thấy
Lục tiểu thư lại đến tìm boss, anh đừng có sợ, không có liên quan gì
đâu!”
Đại tổng quản và đại cung nữ bên cạnh boss, gặp nhau lần nữa mới nói vài câu, đã làm hai bên chán ghét. Sợ run cả người, Trịnh Thạc dẫm chân ga, vọt đi.
Xe chạy nhanh như chớp đến nơi, Kiều Văn Văn nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, khóe miệng co giật.
“Trịnh Đại Bí, không phải là anh vứt xác tôi đến nơi đồng không mông
quạnh đấy chứ? Dù tôi có đắc tội anh, cũng không cần mang tôi tới chỗ
này. Khắp nơi đều là máy móc, giống như là mọi người cùng tổ chức thành
đoàn thể để lấy phần mộ tổ tiên!”
Trịnh Thạc đã điều chỉnh tốt tâm tình, đang chuẩn bị nói khách sáo với
cô hai câu, nghe lời cô nói cũng không thấy lạ gì với phản ứng của cô.
“Ngậm miệng lại cô đừng lải nhải nữa, đây là địa chỉ của Hoan Nhạc Cốc
của thành phố A trong tương lai. Nếu cô muốn lấy mộ thì đi vào cùng boss khai thông một lát, xem anh ấy có hứng thú với phần mộ tổ tiên của cô
hay không.”
Kiều Văn Văn bĩu môi, cô vừa xuống xe đã muốn đi vào trong, lại bị Trịnh Đại Bí ngăn cản, chỉ thấy anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho boss.
“Đợi ở chỗ này, boss muốn cho cô ngạc nhiên. Tôi đi đỗ xe, nếu cô chạy linh tinh, tự gánh lấy hậu quả.”
Kiều Văn Văn nhìn xung quanh công trường, một mình ở lại vùng núi hoang
này, càng cảm nhận được âm khí dày đặc xung quanh. Cô đang lo lắng có
nên gọi điện thoại hỏi hay không, chợt thấy một Đôrêmon màu xanh chạy
tới.
Cô hoảng sợ, cầm di động không biết phải làm sao. Đôrêmon càng chạy càng gần, cao hơn cô một cái đầu, động tác hơi vụng về, thậm chí lúc chạy
đến trước mặt cô, thiếu chút nữa bị vấp chân của mình làm trượt chân.
“Leng keng leng keng - - Kiều Văn Văn, tôi cho cô một nguyện vọng.” Cùng với tiếng nhạc Đôrêmon, một giọng nam từ trong trang phục Đôrêmon
truyền ra.
Những lời này giống như tiếng sấm, bổ tới đầu cô, làm cô bùng nổ đầu óc
choáng váng. Ngay sau đó cô bắt đầu cười ha ha, giơ tay lên run rẩy chỉ
vào Đôrêmon: “Boss, anh ở bên trong sao? Ha ha, chả trách, tôi muốn tiền lương mười chữ số. Không không không, cho chó cắn anh một miếng, hoặc
là anh làm vệ sĩ cho tôi một ngày, một tấc cũng không rời, theo tôi vào
toilet nữ…”
Kiều Văn Văn muốn thực hiện nguyện vọng thật sự là nhiều lắm, tuy cô
thích tiền, nhưng mà thích để boss gặp xui xẻo hơn, tiền sau này có thể
kiếm.
Đối với cười nhạo của cô, dường như Đôrêmon tức giận, anh thô lỗ giơ tay lấy cái đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Cẩn Minh.
“Boss, nhìn anh rất buồn cười - -” cô vừa dứt lời, ánh mắt anh liền trở
nên u ám, Thịnh Cẩn Minh thô bạo mang mũ trùm lên đầu cô.
Lúc này thời tiết đã bắt đầu nóng, ngột ngạt ở bên trong, Kiều Văn Văn
mới phát hiện bên trong nhiệt độ rất cao, hô hấp lại hơi khó khăn. Khó
trách vừa rồi trên trán boss đều toàn mồ hôi, kiểu tóc cũng lộn xộn.
Tâm tư cô muốn cười nhạo liền biến mất, trong lòng xuất hiện cảm giác chờ mong.
“Ngày đó thực sự không phải là tôi cố ý, bên cạnh tôi thật sự không chọn được người thích hợp để chơi trò đó, là tôi suy nghĩ không chu toàn.
Lúc cô xuống sắc mặt trắng bệch, tôi thực sự nghĩ cô sắp - - tiểu ra
máu. Kiều Văn Văn, sau này tôi sẽ không cho cô tham gia mấy hoạt động
nguy hiểm như vậy nữa, cô cũng không cần phải yếu ớt như vậy, không nên
hơi một tí là khóc, cô gái kiên cường mới có thể xinh đẹp.” giọng nói
trầm thấp mang theo áy náy của Thịnh Cẩn Minh truyền đến, làm cho người
ta mơ màng.
Cô không nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, lại đoán không ra lúc này
anh có vẻ mặt gì, chỉ có cảm giác trở nên nhạy bén dị thường. Nghe giọng nói mang theo hối hận của anh, nhưng lại không nói nên lời “Thực xin
lỗi”. Không biết vì sao, đột nhiên Kiều Văn Văn cảm thấy lúc này boss có chút đáng yêu.
Giống như là tiểu thiếu gia không chiếm được kẹo.
“Boss, tôi không muốn kiên cường, đoạn ruột thừa bị mất ở khu vui chơi,
mà không, phải là ở bệnh viện. Anh đền bù tổn thất gì cho tôi?” Kiều Văn Văn có chút không được tự nhiên.
Khi boss đột nhiên nghiêm túc với cô, cô cảm thấy mình có gì đó không
đúng. Không biết có phải là do đầu khó chịu quá lâu hay không, tim mình
vậy mà đập nhanh, hơn nữa gò má còn nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, giống như thiếu nữ hoài xuân.
Thịnh Cẩn Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ mũ trùm đầu, “Cô
người phụ nữ không hiểu bầu không khí một chút nào này, cô khó sinh à.
Cô không nhìn thấy, tôi kéo cô đi.”
Động tác của anh thô lỗ nắm cổ tay Kiều Văn Văn kéo cô đi về phía trước.
Chân Kiều Văn Văn đi giày cao gót, trong công trường bốn phía đều là cục đá, cô đi đường thường xuyên bị trẹo chân. Hơn nữa cô không nhìn thấy,
lại họa vô đơn chí, còn chưa đi được vài bước, cô đã đυ.ng phải ngực boss bảy tám lần.
Đυ.ng vào anh trong lòng cô có một ý niệm: Ngực boss cứng quá!
Kiều Văn Văn luống cuống tay chân, sắc mặt càng đỏ, nhiều lần cô muốn gỡ cái đầu xuống, lại bị boss đánh vào tay.
“Boss, không phải tôi cố ý muốn chiếm tiện nghi của anh, nhưng tôi không nhìn thấy!” Vì đề phòng miệng chanh chua của Thịnh Cẩn Minh, nói ra
những lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, cô quyết định ra tay trước thì chiếm được
lợi thế.
Không ngờ rằng gương mặt tuấn tú của Thịnh Cẩn Minh còn cứng ngắc hơn,
môi mỏng khẽ nhếch, mày khẽ cau, giống như gặp chuyện gì đó rất khó giải quyết. Nhưng mà vành tai ửng đỏ của anh, tiết lộ chủ nhân có bí mật
chôn dấu dưới đáy lòng.
Cổ tay Kiều Văn Văn rất nhỏ, giống như gà con nhỏ. Làn da rất trơn,
không biết có phải tay con gái đều có cảm giác tốt như vậy hay không.
“Cởi giày ra.” Giọng nói của anh vang lên ngoài cái đầu.
Bởi vì xung quanh mình quá mức yên tĩnh, giống như anh đến gần nói chuyện bên tai cô.
Kiều Văn Văn căng thẳng trong lòng, lắp bắp hỏi một câu: “Anh muốn ôm tôi đi sao?”
Thịnh Cẩn Minh nghe rõ lời cô nói, anh lè lưỡi liếʍ liếʍ môi, đột nhiên anh cảm thấy rất khát, hầu kết khẽ di chuyển, vẫn khát.
Kiều Văn Văn đợi lâu không thấy tiếng trả lời, trong lòng không biết có
mùi vị gì. Kể từ lúc nào, cô và boss chung đυ.ng biến thành như vậy?
Dường như có thêm một cái đầu, giữa bọn họ bốn phía đều thấy bong bóng
màu hồng.
Ngang hông cô đột nhiên có một bàn tay, rõ ràng còn cách quần áo, nhưng
mà giống như trực tiếp chạm vào da thịt cô, nhiệt độ bỏng đến kinh
người.
“Chân trần giẫm lên giày tôi.” Anh vừa dứt lời, Kiều Văn Văn cảm giác cánh tay ngang hông mình dùng lực, cô lại bay lên không.
Đầu óc cô trống rỗng, theo chỉ thị giẫm lên giày. Giẫm lên giày anh, hai người càng dán chặt hơn, dường như Kiều Văn Văn co rúc ở trong lòng
anh, khoảng cách gần tiếp xúc thân mật với cơ ngực rắn chắc của anh.
Trên người là hơi thở của boss, dường như bao vây cả người cô, cô mơ hồ
ngửi thấy được hương vị thuốc mềm mại. Hai người nhẹ nhàng thở, nhưng mà cử động thân mật như vậy, vẫn làm Kiều Văn Văn cảm thấy cả người nóng
ran, cô cảm giác mặt mình nhất định đỏ.
Người đàn ông đi mỗi bước, cô cũng có thể cảm nhận được mũi chân anh
dùng sức, sau đó đến đầu gối, đường cong bắp chân anh đặc biệt tốt. Bắp
bùi theo bước chân trở nên căng chặt, quần tây bao xung quanh ** nhất
định phù hợp với thẩm mỹ của cô…
Lần đầu tiên Kiều Văn Văn cảm thấy hận vì mình quan sát cẩn thận đối với mỗi chi tiết như vậy, quả thực bức cô phát điên. Rõ ràng trong lòng
khuyên mình dừng lại, nhưng mà trong đầu lại không ngừng nhớ đến thân
thể boss.
Cô từng nhìn boss chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ hình con gà nhỏ, hai chân dài thẳng tắp, chậc chậc…
Muốn chết!
“Kiều Văn Văn, tôi rất nóng, cô đứng thẳng lên.” Dường như những lời Thịnh Cẩn Minh nói nói từ trong kẽ răng ra.
Trong lòng anh không hiểu sao có cảm giác rất lạ, anh cảm thấy cô gái kề sát anh, trên người rất dễ chịu, chắc là mùi thơm của dầu gội. Rõ ràng
nhìn cô rất gầy yếu, vòng eo mảnh mai dường như hai tay anh có thể cầm
lấy, nhưng mà xúc cảm không phải là xương cốt khô cằn đó, mà là cảm giác mềm mại.
Cảm giác rất thần kỳ, cô gái nào cũng giống Kiều Văn Văn mềm như vậy sao?
Kiều Văn Văn lập tức thẳng lưng, cô cảm giác mình sắp chết. Một nửa là vì khó chịu, nửa còn lại là vì xấu hổ.
Trịnh Thạc dừng xe xong vô cùng lo lắng xông vào trong, anh muốn nhìn
xem bất ngờ của boss. Nhưng cuối cùng đi được nửa đường lại nhìn thấy
đôi cẩu nam nữ đang ân ái, con mắt sắp bị mù rồi.
Anh cũng không chạy, cứ như vậy theo sát phía sau.
Một người mặc quần áo đoremon, một người đội cái đầu, thật xứng đôi!
“Đến rồi.”
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Cẩn Minh lấy giày cao gót
trong tay cô, cúi người xuống giúp cô mang giày. Kiều Văn Văn chỉ cảm
thấy bàn tay boss chạm vào chỗ nào, làn da chỗ đó đều muốn bỏng.
Lúc mắt cô nhìn rõ, lúc hô hấp thông thuận, cô thấy mình bị đoremon màu xanh bao phủ.
Âm nhạc du dương vang lên, nhịp điệu quen thuộc, vẫn là tiếng Nhật cô
nghe không hiểu, kèm theo âm thanh đinh đinh đinh, cô có cảm giác mình
trở lại lúc nhỏ.
“Đi, đi lên ngồi đi.” Thịnh Cẩn Minh nắm tay cô, kéo cô đi đến vòng xoay ngựa gỗ.
Dường như cả người Kiều Văn Văn đều trong trạng thái mơ mộng theo sát
anh, ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn đầu đoremon thân ngựa, chắc là Thịnh
Cẩn Minh cố ý khiến người ta thích thú nên mới làm ra tạo hình quái dị
này, vì thế mang đầu đoremon khảm vào.
Lúc này, cô không phát hiện Thịnh Cẩn Minh cầm không phải cổ tay cô, mà
là tay cô. Ngón tay cô ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, cảm nhận
nhiệt độ của anh, cho đến khi tay hai người buông ra, ấm áp kia vẫn còn
bám phía trên.
Trịnh Thạc nấp ở phía sau, nhìn Hoan Nhạc Cốc trước mắt, bị đổi thành công viên chủ đề là đoremon, chỉ có thể cười khổ.
Vung mạnh tiền chỉ vì mua một tiếng cười của mỹ nhân.
Sau khi Kiều Văn Văn chơi xong, những đoremon này đều gỡ hết ra. Anh
tưởng tượng anh cầm một cây dao đâm kẻ tiểu nhân, kẻ có tiền đại gian
ác!