Mạt Thế Tử Ca

Chương 10: Hồi ức

Lâm Hạo Thần ngồi ở ghế sau cùng nghỉ ngơi. Đây là chiếc xe sáu chỗ, hắn là người thừa ra, đương nhiên sẽ ngồi ở đây. Đối với một đám nhỏ tuổi hơn hắn, lại khinh thường hắn đem em gái ra ngoài đánh Zombie, sẽ có thành kiến đối với hắn, chắc chắn sẽ không nói chuyện thoải mái được.

Lãnh Chí Hiên lái xe, Trần Thụ ngồi bên cạnh, ghế thứ hai là hai tiểu cô nương ríu rít nói chuyện, Lâm Hạo Thần một mình một ghế, chán nản tìm một tư thế thoải mái để nằm.

Lộ trình có chút thay đổi.

Trước tiên sẽ đến thôn của Liễu Nguyệt Linh, tìm người thân của cô ta trước. Nghe nói bọn họ đã liên lạc được với nhau, cha mẹ đều còn sống. Sau đó sẽ đến tìm cha mẹ của Trần Thụ, bất quá không được may mắn như Liễu Nguyệt Linh, không biết cha mẹ sống chết ra sao. Lãnh Chí Hiên thì vốn là người thủ đô, cũng chính là đích đến của lộ trình. Bởi vì như thế, cho nên Lâm Hạo Thần trực tiếp bỏ qua việc càn quét vật tư trên đường đến. Bởi vì lộ trình thay đổi cho nên con đường cũng dài ra, hiện tại hắn chỉ muốn sớm đến căn cứ, không nên quá thời hạn định ra. Sớm tìm chỗ ở trong căn cứ là tốt nhất. Hắn cũng sớm muốn gia nhập quân ngũ, gia nhập tiểu đội tìm kiểm vật tư. Nhớ đến đội ngũ của hắn ở kiếp trước, Lâm Hạo Thần liền có điểm buồn rầu.

Hắn được sinh ra vào khoảng năm 83 sau tận thế. Mẹ hắn là một kĩ nữ, ngủ với đàn ông để được tiền. Sau khi sinh ra hắn liền vứt bỏ. Hắn liền được viện phúc lợi nhặt về. Sở dĩ hắn biết mẹ hắn là kĩ nữ, là bởi vì viện trưởng nói cho hắn.

Đương nhiên viện phúc lợi không nuôi người vô dụng, chờ hắn được 5 tuổi, liền đưa đi quân đội đặc huấn.

Anh em trong tiểu đội của hắn vào sinh ra tử, vô cùng thân thiết với nhau. Hắn rất nhớ cảm giác khi đó, khi đó có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời hắn.

Sau đó hắn bị chuyển sang một cái tiểu đội khác, ở đó hắn gặp được Ngư Yên. Lúc đó hắn vẫn chỉ là một thằng trai tân hai mươi tư tuổi, lần đầu tiếp xúc với phụ nữ. Nói sao nhỉ, chính là vừa gặp đã yêu. Ngoại hình đẹp, nhân cách đẹp, dịu dàng thiện lương, đây là người hắn yêu thích. Nhưng hắn không biết phải theo đuổi thế nào, tại vì hắn không có kinh nghiệm trong việc yêu đương, nên chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn cô. Hắn biết cô không yêu hắn, luôn coi hắn như một đứa em trai mà đối xử. Lâm Hạo Thần cũng không quá đau buồn, tại vì hắn biết hắn không có cơ hội. Cô là nữ thần trên cao, nhiều người ngưỡng mộ, còn hắn chỉ là một tiểu binh lính, có dị năng vải vóc, là một cái phế vật dị năng. Hồi còn học ở học viện, hắn rất có hứng thú với dị năng, nên đọc rất nhiều sách liên quan đến từng loại dị năng. Hắn không xứng với cô. Cô muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, chẳng những vậy còn là dị năng hệ phong hiếm gặp.

Còn hắn, chỉ là một thằng có dị năng phế vật.

Khoảnh khắc hắn chết, hắn không hề oán hận, hắn có thể bảo vệ cô là tốt rồi.

Nhưng không ngờ, mọi việc không hề đơn giản như hắn nghĩ. Đó là một cái bẫy của đội trưởng. Muốn xâm phạm nữ thần trong lòng hắn, nên nghĩ cách gϊếŧ thằng phiền phức là hắn.

Đây là lần đầu tiên, hắn bị phản bội. Lúc đó, hắn cũng nhận ra, lòng người, sâu không thấy đáy. Hắn là kiểu người, một khi đã mất đi niềm tin, thì sẽ không bao giờ lấy lại được.

Hắn khép hai mắt lại, thoát khỏi hồi ức. Tâm trạng của hắn có chút buồn bực, Lâm Hạo Thần có chút muốn đi trút giận lên lũ Zombie, nhưng để đảm bảo lộ trình nên hắn cũng không nói gì.

Xe chạy bon bon trên đường, gặp Zombie liền trực tiếp tông qua. Lâm Hạo Thần không có dự định sử dụng dị năng đi qua bọn chúng, cái xe này đủ cứng cáp để bỏ qua bọn Zombie, không lo bị hỏng.

Trên đường gặp được rất nhiều tiếng kêu cứu, nhưng nhóm người của hắn cũng trực tiếp bỏ ngoài tai. Hắn không phải quân đội, sẽ không làm từ thiện đâu.

Thoắt cái đã đến buổi tối.

Lâm Hạo Thần nhìn trời đã tối đen, liền nói: “Nghỉ ngơi một chút, mai chúng ta đi tiếp. Tìm một cái nhà dân rồi vào nghỉ ngơi trong đó.”

Lãnh Chí Hiên dừng xe lại, Lâm Hạo Thần định đi ra, phát hiện Lâm Ngư Yên đã ngủ rồi. Hắn ra hiệu cho Liễu Nguyệt Linh đừng đánh thức con bé, sau đó hắn liền bế Lâm Ngư Yên lên. Chờ mọi người ra khỏi xe, hắn thu xe vào không gian. Hiện tại, không gian của hắn rất rộng có thể xây hẳn một bãi đỗ xe ở trong.

Hắn ra hiệu với Lãnh Chí Hiên và Trần Thụ, Zombie ở trong giao cho hai người. Hiện tại hai tay hắn đều bận, không có biện pháp gϊếŧ Zombie nha.

Trần Thụ lại khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó cùng Lãnh Chí Hiên vào dọn dẹp căn nhà. Đương nhiên là chỉ dọn một căn phòng để vào trú tạm mà thôi.

Lâm Hạo Thần bế Lâm Ngư Yên vào căn phòng đó, đặt cô lên giường ngủ.

Sau đó hắn lấy mì tôm ra nấu.

Hiện tại đang là mùa đông, ai cũng mặc đồ ấm cả. Hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn cùng Ngư Yên, mỗi người một cái áo khoác lông nhung màu đen ấm áp

Hai người Lãnh Chí Hiên cùng Trần Thụ là hỏa hệ dị năng nên căn bản là không cần đến đồ ấm, nhưng Liễu Nguyệt Linh không có dị năng, Lâm Hạo Thần cũng đưa cho cô một cái áo ấm. Bởi vì là bạn thân của em gái, cho nên hắn cũng đối xử khá tốt với cô. Nếu không em gái sẽ lại giận hắn mất.

Mùi mì tôm rất thơm, hơi nóng tỏa khắp căn phòng. Lâm Hạo Thần gọi Lâm Ngư Yên dậy, rồi mọi người bắt đầu ngồi xì xụp húp mì. Trời lạnh như vậy, ăn mì tôm quả thực là cực phẩm. Cả người đều ấm lên, Lâm Hạo Thần rất thích cảm giác này.

Ăn xong, mọi người đơn giản dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.

Lâm Ngư Yên cùng Liễu Nguyệt Linh ngủ ở trên giường, hắn cùng Lãnh Chí Hiên, Trần Thụ ngủ dưới đất.

Lâm Hạo Thần không định ngủ sâu, hắn sợ sẽ có tiến hóa giả hoặc biến dị thú rình rập. Hiện tại, Zombie đều đã tiến hóa, khó đối phó hơn nhiều, bất quá, tinh hạch cũng trở nên dễ tìm hơn. Em gái hãi gϊếŧ Zombie, sẽ ngẫu nhiên có một hai cái. Tuy nhiên tinh hạch này chưa phát triển, là hạ cấp tinh hạch mà thôi. Có thể nói là nó mới hình thành trong đầu Zombie chưa được bao lâu, nếu để thêm thời gian, con Zombie đó có thể trở thành tiến hóa giả.

Lâm Hạo Thần đơn giản nhắm mắt, nhưng giữ cho tinh thần tỉnh táo. Sau khi lên cấp, ngoài việc lực lượng tăng gấp đôi, còn làm cho tốc độ của hắn tăng lên gấp đôi. Không những vậy, các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn. Bây giờ, chỉ cần trong phạm vi 5m, hắn đều có thể nghe thấy tiếng động, dù chỉ là tiếng động nhỏ nhất.

Đến nửa đêm, hẳn mở mắt, có người đến. Không những có người, mà còn là một đoàn người.