Edit: Qiezi
Bách An dừng nấu ăn, mi tâm nhíu chặt. Anh đứng thẳng người, ánh mắt vòng qua nhà bếp rơi vào trên người Nhan Vũ: “Em cảm thấy như thế nào?”
Tôi cảm thấy như thế nào?
Vấn đề chính là tôi không biết, không đoán được tâm tư của anh.
Cảm giác thất bại như thủy triều vọt tới, Nhan Vũ cười tự giễu, tại sao lại hỏi vấn đề tự rước lấy nhục này?
Xúc động cưỡng ép cậu buột miệng rồi nhanh chóng biến mất, cậu không còn muốn hỏi tiếp nữa, mệt mỏi xoay người ngồi trên sô pha.
Bách An chống hai tay trên bàn bếp, nhìn tóc ngắn rối bù trên sô pha, bàn tay đè mạnh, cúi đầu tiếp tục nấu ăn, bỏ nấm hương đã rửa sạch vào trong nồi.
Khoảng năm phút sau, một tiếng sôi ùng ục vang lên, sau đó nhà bếp tĩnh lặng như cũ, tiếng bước chân dời đến phòng khách. Bách An ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh Nhan Vũ, vươn tay đè màn hình điện thoại của cậu, di động lập tức vang lên tiếng nhạc GAME OVER.
Nhan Vũ giật mình, nhìn chằm chằm những khớp xương rõ ràng kia, có chút sợ hãi. Trực giác nói cậu biết Bách An muốn nói tới vấn đề vừa rồi, hai tay siết chặt di động, chậm chạp không chịu buông tay. Cậu cố gắng cúi đầu thật thấp, giả vờ chơi trò chơi rất nhập tâm để Bách An không cần lưu tâm đến mấy lời xằng bậy vừa rồi.
Nhưng hy vọng của cậu là vô ích.
Bách An rút di động khỏi tay cậu rồi đặt lên bàn trà, không cho cậu chống cự.
Không còn gì có thể giúp Nhan Vũ dời lực chú ý, tay cậu vô thức siết chặt, trong lòng hối hận mình đã lỡ lời. Không biết vì sao nhưng mỗi khi đối mặt với Bách An, tự chủ và kỹ xảo đẩy đưa lại bay đi đâu mất, cậu luôn làm ra một vài chuyện ngu xuẩn, nói ra vài lời ngu xuẩn, tự ép bản thân vào tình cảnh xấu hổ.
Di động vẫn đang dừng lại ở giao diện kết thúc trò chơi, nó còn vang lên nhạc nền thất bại khá bi thương. Mùi hương thoang thoảng từ nhà bếp truyền tới, mũi Nhan Vũ hơi động, cánh tay càng siết chặt hơn.
Cậu thoáng nhìn qua Bách An ngồi bên cạnh, một đôi chân thon dài, đầu gối anh và đầu gối cậu sắp chạm nhau, cánh tay đẹp như ngọc tùy ý khoát lên đầu gối. Nhan Vũ mất khống chế, cậu không nhịn được nghĩ đến cách đây không lâu, cái tay này đã làm gì trên người cậu, hồi tưởng về cánh tay này cùng âm thanh trầm thấp tinh khiết lọt vào tai ——
“Nhan Vũ.”
Một tiếng Nhan Vũ tựa như ảo mộng dệt một tấm lưới trói chặt trái tim Nhan Vũ, đào sâu vào ký ức. Trong đầu cậu tuôn ra rất nhiều suy nghĩ điên cuồng: Cậu thật sự rất thích Bách An, thay vì cứ kiêu căng đánh mất Bách An thì thà rằng nhào tới muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ. Cho dù không chiếm được người thì ít ra cũng từng ăn qua, như vậy vẫn tốt hơn…
“Nhan Vũ.” Bách An lặp lại.
Nhan Vũ giật mình hoàn hồn, theo bản năng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó đã bị ánh mắt thâm trầm của Bách An bắt lấy.
Cậu chột dạ, gần như hoảng hốt che giấu suy nghĩ vẩn vơ lúc nãy. Cậu sợ mình lại bị Bách An nhìn thấu, giấu đầu hở đuôi dời mắt đi nhưng vai đột nhiên bị kéo về phía trước ——
Nhan Vũ kinh ngạc mở to mắt, sau đó ngây dại rũ mắt nhìn chóp mũi Bách An gần trong gang tấc. Nhan Vũ khẽ nhếch môi, lập tức đưa tới cướp đoạt mạnh mẽ của Bách An.
Bách An nghiêng người về phía trước, tay đang nâng má cậu đột nhiên trượt xuống dưới cằm. Anh thoáng dùng sức, cậu vô thức hé miệng, Bách An thừa dịp len lỏi xâm nhập vào miệng cậu.
Tay Nhan Vũ sờ soạng lung tung tìm điểm chống đỡ, cuối cùng rơi vào đùi Bách An, bị động nhận lấy nụ hôn môi không rõ ý nghĩa này.
Hôm nay bọn họ hôn bao nhiêu lần không thể đếm nổi, tuy lúc này không kịch liệt hay dịu dàng như trước nhưng bất luận là chà xát hay hút môi đều mang theo ý trừng phạt nghiêm khắc, trầm lặng mà cố sức. Cậu mới lui về sau một chút, Bách An đã lập tức giữ chặt gáy cậu, không để cậu chạy trốn.
Nhan Vũ thật sự bị Bách An mê hoặc tâm trí, luyến tiếc từ chối nụ hôn không minh bạch. Tay Nhan Vũ vẫn đặt trên đùi Bách An, không đẩy anh ra, trái lại là kiềm lòng không đặng giơ tay khoát lên lưng Bách An, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bách An hơi khựng lại, nụ hôn tạm dừng trong tích tắc. Anh khẽ thở dài một tiếng, một lần nữa dán lấy đôi môi đầy sức hút kia, không còn nặng nề như trước, vô cùng dịu dàng quấn lấy Nhan Vũ.
…
Nụ hôn qua đi, Bách An hơi lui ra sau để Nhan Vũ thở vài hơi. Anh khẽ hôn từ môi lên trán, hai mắt sâu thẳm của cậu tiến vào trong tầm mắt anh, ngón tay khẽ vuốt ve cần cổ, trầm giọng nói một câu không đầu không đuôi: “Em không giống họ.”
Nhan Vũ ngây ngẩn chớp mắt, ngay lập tức cậu lại bị áp sát hôn vài cái rồi mới nghe thấy Bách An thầm thì: “Ở đây không có camera.”
—— Em không giống họ.
—— Ở đây không có camera.
…
Nhan Vũ còn chưa thoát khỏi dư vị hôn môi với Bách An ở ngoài ống kính thì bất ngờ nghe thấy hai câu này, đầu óc tạm thời không được nhanh nhạy nhưng cậu vẫn nghe ra được chút gì đó trong lời nói của Bách An. Trái tim Nhan Vũ đập loạn, cậu không dám xác định cũng không dám truy hỏi, chỉ có thể căng cứng người, thở một hơi dài nghênh đón ánh mắt của Bách An.
“Tôi muốn ——” Bách An nhìn Nhan Vũ, ngón cái ma sát khóe miệng cậu, ánh mắt đảo qua như đang cân nhắc chuyện gì. Sau đó anh nhìn thẳng cậu mà nói: “Làm bạn trai em.”
Ngữ điệu của Bách An không chút nhiệt tình, giống như lúc anh cởϊ qυầи áo vậy, bình thản mà lạnh lùng, chỉ có lực va chạm mới khiến Nhan Vũ cảm nhận được du͙© vọиɠ của anh. Giống như bây giờ, chỉ có ánh mắt chuyên chú và ngón tay không ngừng vuốt ve khóe môi cậu tiết lộ yêu thích của anh.
Bách An thử thăm dò tới gần, mi mắt rũ xuống, chạm môi Nhan Vũ rất khẽ. Nhan Vũ như bị con gì đốt, bỗng nhiên đẩy Bách An ra, quay ra chỗ khác bưng kín khuôn mặt đang nóng lên.
Trong lòng cậu sắp phát điên, rõ ràng đã làm chuyện thân mật nhưng vì một câu nói của Bách An lại làm cậu xấu hổ đến mức vành mắt đỏ bừng.
—— Tôi muốn làm bạn trai em.
Nhan Vũ mặc niệm trong lòng sáu chữ ngắn ngủn này hơn mười lần. Mỗi lần đọc một câu, luồng nhiệt này sẽ tản ra xung quanh. Trước giờ cậu không biết bản thân là người dễ đỏ mặt như vậy, bị hơi nóng mập mờ hun đỏ một mảng lớn bên cổ, bên tai.
Quá thích nên không biết đối mặt như thế nào, chỉ sợ đây chỉ là trò đùa của Bách An, mà cậu lại dễ dàng bị gạt.
Mẹ kiếp, sao… Sao lại yếu đuối như vậy! Nhan Vũ oán giận.
Nhan Vũ liếc nhìn Bách An bị đẩy ra, cắn chặt môi kiềm chế cảm giác thẹn thùng. Cậu phong bế tất cả tạp âm xung quanh, buông cánh tay bị túm đến phát đau, có chút thẹn quá hóa giận túm chặt cổ áo Bách An, hung dữ quát: “Nếu anh dám gạt em ——”
Dù sao cảm xúc bây giờ của cậu chính là sợ hãi cùng nghi ngờ, khí thế hùng hổ đã dồn hết vào nửa câu rống ban đầu, nửa câu sau cố đến đâu cũng không hung nổi. Cậu đỏ mắt, tỏ vẻ như vừa ấm ức vừa bất an, cực kỳ giống một chú mèo đen be bé muốn ỷ lại chủ nhân nhưng lại sợ bị vứt bỏ, chỉ có thể giơ nanh múa vuốt để che giấu tâm tình.
Bách An nhìn mặt cậu, cầm tay đang túm cổ áo anh: “Sẽ không.”
Đôi ngươi Nhan Vũ hơi co lại, môi mím chặt, tầm mắt vừa chạm nhau liền tách ra. Tay cậu bị Bách An siết chặt, siết đến mức cánh tay run run.
Cứ như vậy cứng đờ vài giây, cuối cùng Nhan Vũ không nhịn được niềm vui sướиɠ vỗ cánh trong ngực, nhào tới xô ngã Bách An lên sô pha, hôn một cái lên môi anh. Cậu hơi dừng lại, cảm thấy chuyện này quá mất mặt, thấp giọng nói một câu ‘phiền muốn chết’ rồi lén lút vùi đầu bên cổ Bách An.
Bách An trầm tĩnh đón lấy Nhan Vũ, anh có hơi ngẩn ra nhưng lập tức cười khẽ khó ai phát hiện, vòng tay lên lưng cậu, vỗ hai cái trấn an.
Mùi thơm từ nhà bếp bay ra, Bách An nghiêng đầu nói: “Ăn một chút nhé.”
Ăn cái gì?
Đều con mẹ nó biến thành như vậy còn ăn kiểu gì?
Nhan Vũ nắng mưa thất thường gục trên vai Bách An thầm nghĩ.