Mẫn Doãn Kỳ đã khám bệnh cho cậu xong. Y bước ra ngoài, vẫy tay gọi gia nhân đến hỏi chuyện.
- Tổng tài nhà các người đâu?
- Dạ thưa, ngài ấy đang ở thư phòng.
Khẽ gật đầu, y bước đến thư phòng để gặp Điền Chính Quốc. Doãn Kỳ là bạn từ thuở cấp 3 của hắn. Dù sau này không học cùng nhau nhưng vẫn giữ liên lạc, lâu dần thành thân. Có lẽ là bạn thân, nên chỉ mình Doãn Kỳ mới đủ mưu mẹo để ""đối phó"" và cũng chỉ có y mới dám đối đầu với Điền tổng tài. Y mở cửa căn phòng đi vào, đập vào mắt là một nam nhân đang nằm ườn trên ghế sô pha đọc... tiểu thuyết Đam Mỹ.
- Lại tính làm ra chuyện gì đây?- Doãn Kỳ lên tiếng, hướng về phía chiếc ghế cạnh Điền tổng tài mà ngồi xuống.
- Truyện mới của tiểu muội nhà cậu bao giờ xong?- Điền Chính Quốc chán nản lật sang trang khác.
Doãn Kỳ nhìn thấy hắn ta như vậy lại hết sức buồn cười. Đường đường là một tổng tài hàng nghìn tỷ, nhưng lại không bao giờ bỏ được cái thói mất lịch sự là chả bao giờ tiếp khách hẳn hoi. Buồn chân, y gác lên chỗ thành dựa ngay trên đầu Điền Chính Quốc.
- Người nhà cậu vì nguyên do gì mà thành ra như vậy?
- Cậu ta không phải người nhà tôi.- Đồng tử Điền Chính Quốc hơi co vào, mắt vẫn chăm chú vào trang sách.
- Tuột huyết áp, sốt 40 độ C, kèm theo vài vết rách to đùng dưới chân khâu tất cả 7 mũi. Thật quá cẩu huyết còn gì? Tử Ninh nhà tôi đang tắc ý tưởng! Tôi sẽ nói con bé đến đây theo dõi cái cốt cẩu huyết của cậu rồi viết thành truyện.- Doãn Kỳ hứng thú lôi điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.
- Gì cũng được. Tôi đọc đi đọc lại mấy quyển này phát chán rồi.
- Tất cả công cán, chỉ khâu và mấy chai nước biển của tôi tổng cộng một trăm vạn. Tạm thời đừng bắt cậu ta đi lại, nhớ nhắc cậu ấy uống thuốc đều. Còn nói cậu ấy ăn uống đầy đủ. Nhịn cả ngày qua không tụt huyết áp mới lạ.
- Đúng là cái thứ bác sĩ thích gϊếŧ người. Nói xong rồi thì về giục muội muội bảo bối nhà cậu viết lách nhanh giùm tôi.
- Là... cậu ta sao? - Sắc mặt Doãn Kỳ có chút đổi.
- Là nó.- Điền Chính Quốc miệng kêu chán mà mắt vẫn còn chăm chú vào tình tiết của truyện.
- Nó đâu có tội gì... nhất thiết phải đối xử với nó như thế sao?
- Lảm nhảm xong rồi thì lui đi. Tôi đập cho một trận bây giờ.
- Được được. Tại hạ cáo từ.
Nói rồi y quay số gọi cho ai đó, điệu bộ nói chuyện có chút ngọt ngào. Điền Chính Quốc hơi bĩu môi. Hắn ngồi dậy, Mẫn Doãn Kỳ tiểu tử nhà ngươi dám ngọt ngào với người yêu trước mặt bản tọa. Được lắm! Hắn bất giác dơ chân đạp vào mông Mẫn Doãn Khởi đang thối lui ra ngoài, không quên nhanh tay đống chặt cửa phòng lại.
- May đóng cửa kịp! Không thì mất mạng!
Điền Chính Quốc bước xuống lầu là lúc 8 giờ tối. Bên dưới tối um, xung quanh căn nhà u ám không có tiếng động, khiến cho âm thanh lộp cộp từ đế giày của hắn nện xuống cầu thang vang lên rõ ràng.
Vừa với tay bật đèn, hắn vừa gọi điên thoại. Lí do cuộc gọi chính là vì Phác Chí Mẫn. Cho dù biết cậu bị thương, hắn vẫn còn y niệm muốn hành hạ cậu. Hắn cho dù vẫn là một người tốt đối với bạn bè của hắn, người thân của hắn nhưng với cậu thì khác. Điền Chính Quốc trước giờ chưa từng hết hận nhà họ Phác.
Hắn gọi nhà hàng của Kim Nam Tuấn- bạn trên thương trường của hắn mang đến... một tô cháo trắng. Dĩ nhiên, nó cho cậu. Nhưng Điền Chính Quốc vẫn là Điền Chính Quốc, hắn ta đâu đơn giản là mua cháo cho cậu ""bồi bổ sức khỏe"". Hắn còn ""vui vẻ"" cho thêm vào đó phụ gia như vài thìa hạt thiêu, vài thìa bột canh, vài thìa mì chính... rồi mới hài lòng đích thân giá lâm đem tới phòng cậu.
Phác Chí Mẫn thân thể đã khỏe lại đôi chút, ngồi dựa vào thành giường. Phía dưới chân vẫn còn ân ẩn đau do vừa mới khâu. Chai nước biển đã hết từ lúc nào, một chút máu chảy ngược ra. Cậu hơi nhăn mặt, rút kim truyền. Máu từ kim truyền tuôn ra, một giọt rơi nhanh xuống rồi thấm vào chiếc chăn cũ cậu vừa được mấy anh tốt bụng cho.
Cậu không ngờ rằng có ngày mình lại thảm hại như thế. Nhưng cậu vẫn còn một câu hỏi lớn đặt ra, rằng ba cậu rốt cuộc đã nợ Điền Chính Quốc thứ gì. Cho dù là nợ tiền cũng không nhất thiết phải làm quá như vậy chứ?
Điền Chính Quốc bê bát cháo nguội ngắt vào phòng cậu. Hắn tiến đến phía đầu giường , đặt cái bát xuống. Khẽ liếc Phác Chí Mẫn có vẻ sợ hãi, hơi lép xa ra khỏi hắn, hắn gắt gao kéo cậu lại gần, đặt bát cháo vào tay.
- Ăn hết chỗ này cho tao. Bỏ sót tao cắt lưỡi.
Phác Chí Mẫn hơi lưỡng lự nhìn cái bát. Điền Chính Quốc ra vẻ bực mình, cầm lấy chiếc thìa trong bát rồi múc một muỗng không cẩn thận, khiến chúng vãi lung tung. Hắn bóp miệng cậu, nhét thìa cháo vào.
Cậu hoảng sợ giữ lấy tay hắn, nhưng rốt cuộc lực đạo của hắn lớn hơn. Thứ màu trắng sền sệt kia lan dần trong khoang miệng của Phác Chí Mẫn, lập tức khiến cậu muốn nhè ra. Cái vị vừa mặn vừa ngọt vừa đắng vừa cay khiến cậu buồn nôn. Điền Chính Quốc thấy phản ứng hay ho của cậu thì bịt miệng cậu lại.
- Tao bảo mày nuốt! Nuốt hết vào!
Rồi một tay giữ miệng cậu tay kia tiếp tục xúc một thìa nữa đổ vào, hắn ép cậu nuốt. Phác Chí Mẫn khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa. Cậu liều mạng lắc đầu, đôi tay run run vẫn cố gỡ tay Điền Chính Quốc ra. Hắn khoái trá nhìn cảnh tượng mà hắn cho là thật đẹp mắt, điên cuồng đem thứ đồ ăn ghê tởm nhét vào miệng của cậu.
Đến khi xác nhận rằng đã hết đống cháo trong bát, hắn mới nhả tay. Cậu lập tức gạt chăn chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Đôi chân vừa được khâu hồi chiều giờ có hơi rách. Nôn được đống đồ ghê tởm trong miệng, cậu thở dốc ngồi dựa vào tường, nước mắt ầng ậc chảy xuống. Điền Chính Quốc hài lòng đi đến chỗ cậu, hắn cúi xuống nắm tay cậu kéo dậy. Ném cậu xuống giường, hắn gằn giọng.
- Tao bảo mày nuốt! Ai cho phép mày nôn ra?
- Tôi... tôi xin anh... khẩn cầu anh tha cho tôi.
- Thuốc Doãn Kỳ đưa cho mày... để đâu?- Hắn gằn giọng quát nạt .
- Ở... ở... tôi để ở... chỗ tủ đầu giường.
Phác Chí Mẫn sợ hãi nhìn họ Điền trừng mắt. Cậu co người lại, hai tay chắp vào nhau mà xoa xoa, cầu xin rối rít. Điền Chính Quốc hậm hực quát tháo một hồi. Khi đã chán chê, hắn lườm cậu một cái rồi bỏ ra ngoài, mang luôn cả đống thuốc phục hồi vết thương Doãn Kỳ kê cho cậu hồi nãy, không thèm để ý thân ảnh bé nhỏ kia.
Hắn đi đủ xa , cậu đau đớn co chân nhìn xuống vết thương. Chúng lại chảy máu. Cậu nhớ hồi sáng, Mẫn Doãn Kỳ có dặn, nếu như vết thương rách ra thì cứ gọi anh, nếu không thì chân của cậu sẽ bị hoại tử, phải cưa đi, như vậy rất xấu. Cậu sởn da gà, không chần chừ liền gọi điện thoại cho Doãn Kỳ.
- Alo cục cưng đáng yêu, em gọi anh có việc gì?- Doãn Kỳ bắt máy, trả lời bằng giọng cợt nhả.
- Anh... anh ơi... chân em... lại bị rách ra rồi. Điền Chính Quốc... Điền Chính Quốc anh ta... còn lấy thuốc của em...
Đầu dây phía Doãn Kỳ bỗng dưng im hẳn tiếng cười đùa. Lần này, là Điền Chính Quốc muốn làm tới thật. Doãn Kỳ mặt biến sắc. Nếu như không giúp đỡ thằng nhóc đó, Điền Chính Quốc đùa hơi quá đáng rồi.
Sáng thứ 2, Điền Chính Quốc đi làm sớm. Hắn có rất nhiều việc ở công ty cần giải quyết. Và sáng nay có lẽ Chí Mẫn sẽ được yên. Công việc của hắn lu bù khiến hắn không còn đầu óc mà nghĩ tới con người kia nữa.
Đợi Điền Chính Quốc lái xe ra khỏi nhà, Mẫn Doãn Kỳ từ bên ngoài chạy bộ vào, biểu cảm có chút cảnh giác. Y xách hòm thuốc đến phòng của Chí Mẫn. Đầu óc y bây giờ cũng rất lung tung.
Trước kia, Điền Chính Quốc có kể cho y nghe về chuyện mẹ của mình. Câu chuyện đó thực sự khiến y không là người trong cuộc mà còn tức giận. Năm xưa, ba của Chí Mẫn là người tạo ra lỗi lầm, dù hắn có trả thù như thế nào y cũng không ý kiến. Y hiểu cảm giác của hắn, đứng nhìn người mình yêu thương nhất phải chết ngay trước mặt... nó đau đớn biết nhường nào. Nhưng Chí Mẫn lại khác. Cậu bé không có tội, nó hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Doãn Kỳ thân thiết với Điền Chính Quốc đủ lâu để hiểu được hắn là một con người không xấu xa. Rốt cuộc vẫn vì lòng hận thù của hắn mà hắn muốn làm những điều sai trái. Hắn nói với y hắn sẽ làm cho cậu đau khổ, khiến cậu chết dần chết mòn. Nghe vậy thôi đã đủ khiến y điếng người. Làm người khác đau như vậy vui lắm sao? Y cũng từng bị đau, và y rất sợ cái cảm giác ấy. Mẫn Doãn Kỳ thực sự muốn ngăn cản Điền Chính Quốc. Suy cho cùng Phác Chí Mẫn vẫn là kẻ vô tội.
- Chí Mẫn!- Doãn Kỳ khẽ mở cửa phòng bước vào .
- Anh... anh Doãn Kỳ... em sợ...- Phác Chí Mẫn nhìn Doãn Kỳ, mắt rưng rưng.
- Ừ không sao! Đưa chân anh xem.
Mẫn Doãn Kỳ tiến gần về phía chiếc giường, nhẹ nhàng nhấc chân của cậu lên. Vết thương kia rõ ràng là chuyển xấu rồi. Phía miệng hơi loét ra, đỏ ngầu. Nhìn kỹ là có thể thấy cả một chút mủ ở phía mép vết thương nữa. Doãn Kỳ cả kinh nhìn, lại xoay ra lấy đồ dùng xử lí vết thương.
- Anh Kỳ... chân của em rất đau, dù em không đi lại vẫn rất đau.- Cậu hơi nhăn mặt nhìn Doãn Kỳ.
- Không sao không sao. Anh Kỳ xử lí vết thương một chút là hết đau rồi.
- ...
- Mẫn, em về đây bao lâu rồi?
- Em... về đây mới được... vài ngày.- Nói đến đây, giọng Phác Chí Mẫn có chút run run.- Em không hiểu mình đã làm gì... nhưng họ Điền kia đối xử với em rất tệ... hức hức...
Doãn Kỳ đang khâu lại vết thương cho cậu. Cậu khóc phần là vì đau, phần là vì tủi. Dù sao từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vốn dĩ không quen với sự tình như này, cậu tất nhiên cảm thấy đau khổ.
- ... Tiểu Mẫn, từ sau có gì cứ gọi anh Kỳ giúp đỡ nhé. Anh Kỳ sẽ không lấy tiền công của em.- Mẫn Doãn Kỳ biểu tình ôn nhu, khẽ khàng đặt chân cậu xuống. Đoạn quay ra đối diện với cậu.
- Tiểu Mẫn, Điền Chính Quốc thường ngày bắt em làm những gì?
- Mỗi sáng anh ta đều bắt em dậy từ bốn, năm giờ còn tạt nước lạnh nên người em... chửi em lười biếng. Hai ngày nay một mình em đều làm hết việc nhà, hắn lại không cho em ăn. Em... em đói lắm.- Cậu òa khóc.
- Không sao... đừng khóc mà. Lát anh Kỳ sẽ dẫn em đi ăn. Nói xem hắn còn bắt em làm gì?
- Em từ nay mỗi ngày đều phải đưa cơm trưa đến...
- Cho dù em bị đau chân vẫn bắt đi? - Doãn Kỳ hơi giật mình. Y nhớ rõ đã dặn hắn không để cậu đi lại nhiều. Tên này thật to gan.
- Dạ...
- Được rồi. Bây giờ anh sẽ dẫn em đi ăn. Lát anh mua đồ ở ngoài rồi cùng em đem đến cho cậu ta. Nín đi nào.- Y hơi cau mày đưa tay lau nước mắt cho cậu.
- Như vậy có sợ phiền không? Anh không phải đi làm sao?- Cậu có hơi lo ngại vì sự tốt bụng của Mẫn Doãn Kỳ.
- Không phiền. Anh là bác sĩ riêng của Điền gia.- Doãn Kỳ trả lời, lại hài lòng để ý thái độ của cậu đã bớt lo lắng. Y lấy điện thoại, gọi cho người thương của mình.
- Kim Tại Hưởng, giúp em điều 1 xe đến chỗ của Điền Chính Quốc, tiện mang luôn chiếc xe lăn nhé!
- Anh biết rồi!
Đầu dây bên kia vừa trả lời xong, y liền cúp máy. Chuyện này y không nhúng tay vào không được rồi. Thằng bé Phác Chí Mẫn này không đáng để nhận trừng phạt!
Trời đang vào khoảng mùa thu. Thời tiết đã bắt đầu hơi se lạnh. Lá cây ở một số góc phố chuyển màu vàng.
Mẫn Doãn Kỳ mở cửa xe, chạy ra phía sau cốp lấy xe lăn rồi đỡ Phác Chí Mẫn lên. Y đem cậu đến một nhà hàng cao cấp gần Điền Thị. Nhà hàng này tuy cao cấp nhưng bài trí lại rất giản dị, giản dị nhưng lại rất thanh cao. Màu chủ đạo mỗi mùa đều được thay đổi để tạo sự mới lạ cho khách hàng.
Doãn Kỳ đẩy Chí Mẫn đến chỗ bàn gần cửa kính trong suốt, còn mình ngồi đối diện.
- Anh Kỳ... nhà hàng cao cấp này giá cả hẳn rất... mắc!- Phác Chí Mẫn rụt rè lên tiếng.
- Đừng lo, tiền này đều của Điền Chính Quốc, em cứ ăn thoải mái đi, càng nhiều càng tốt!- Doãn Kỳ thái miếng bít tết rồi bỏ vào đĩa của cậu.
- À...
Phác Chí Mẫn cậu cúi gằm mặt ăn. Tốc độ ăn của cậu quả thật nhanh. Có lẽ là do đói lâu ngày và vừa ốm dậy. Doãn Kỳ ngồi đối diện nhường cả phần của mình cho cậu. Không khí duy trì sự im lặng được một hồi thì điện thoại của cậu vang lên.
- Anh Kỳ... là Điền Chính Quốc gọi...- Cậu hoảng sợ, đánh mắt nhìn nam nhân đối diện.
- Em cứ nghe đi, mở loa ngoài...
Phác Chí Mẫn nghe lời. Cậu ấn nghe, sau đó một giọng nói chói tai phát ra từ đầu dây bên kia.
- Thằng nhóc kia? Mày tính để tao chết đói phải không?- Điền Chính Quốc hậm hực mắng nhiếc cậu.
- Xin... xin lỗi... tôi...- Cậu sợ hãi không biết trả lời như nào.
- Còn xin lỗi gì nữa? Mau đem đồ ăn đến ngay cho tao! Bằng không tao gϊếŧ mày!- Hắn buông lời đe dọa, sau đó cúp máy.
- Anh Kỳ... anh Kỳ... phải làm sao đây?
Cậu tái mặt, hai vai khẽ run lên. Doãn Kỳ cau mày gọi phục vụ đem ra một phần cơm rồi đẩy cậu ra ngoài.
Tập đoàn C.A là một tập đoàn lớn. Trụ sở chính cũng là nơi Điền Chính Quốc đang làm việc tất cả bốn mươi năm tầng. Và văn phòng của hắn mới chuyển từ tầng mười lên tận tầng hai mươi tám.
Phác Chí Mẫn được Mẫn Doãn Kỳ đưa vào trong. Cậu thật sự choáng ngợp. Nhớ hồi cậu khoảng bảy, tám tuổi có đến C.A một lần, nhưng nó không lớn như bây giờ. Xem chừng mấy năm chèn ép được KM liền phát triển hưng thịnh.
Lên được tầng hai mươi tám, Doãn Kỳ để cậu một mình vào trong. Y mới mua cho cậu một đôi giày mới, bên trong có miếng lót rất êm. Nhưng cậu chẳng hiểu sao trước khi đến đây y lại phải nhỏ một vài giọt màu đỏ như máu vào miếng gạc băng chân của cậu.
Đẩy cánh cửa vừa to vừa nặng đi vào trong, thấy Điền Chính Quốc lại đang nằm dài trên ghế sofa, úp một cuốn sách lên mặt. Cậu khẽ khàng bước vào, khó khăn lê chân, để hộp cơm lên bàn làm việc của hắn. Toan quay ra ngoài, chợt hắn lên tiếng gọi.
- Thằng nhóc kia! Đứng lại!
Cậu giật bắn người, quay mặt nhìn.
- Tao chưa cho mày về!- Hắn cau có nhìn, với chiếc cặp l*иg giữ nhiệt cậu vừa đem đến mở ra.
- Tôi... tôi...
- Tôi cái gì... mày ngồi xuống đấy cho tao.
Hắn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện. Cậu rụt rè ngồi xuống. Rốt cuộc lại có chuyện gì sắp xảy ra đây?