Định Phong Ba

Chương 47

CHƯƠNG 47

Ở một nơi khác, trong cung, hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược vì chuyện mới vừa rồi mà cãi nhau.

Bạt Thác Vô Nhược nhu nhu mi tâm nỗ lực cùng hắn nói rõ lí lẽ, “Hắn là đệ đệ còn sót lại trên đời của ta, cầu ngươi thả hắn được không?”

Bá đạo ương ngạnh hoàng đế đương nhiên không ăn chiêu này, lại một lần nữa cự tuyệt “Không tha!”

“Ngươi. . . . . . Ngươi có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho ta không? Nếu ta gϊếŧ đệ đệ ngươi, ngươi có cảm tưởng gì? Thực sinh khí, thực thương tâm đúng không?”

Hoàng đế nhếch miệng cười nói: “Không, trẫm sẽ rất vui vẻ, khi ngươi gϊếŧ người thì trẫm sẽ ở một bên vỗ tay nói ‘ Nhược, ngươi làm rất tốt ’!”

Hắn chán nản. Người này căn bản không thể dùng lẽ thường để đối đãi.

Bạt Thác Vô Nhược bực mình uống chén nước, ngồi ở ghế một lúc cũng không mở miệng.

Hoàng đế đứng ở bên cạnh hắn, nhìn chăm chăm mi tâm đang nhíu chặt của hắn, một hồi lâu sau nói: “Hắn đối với ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?”

Bạt Thác Vô Nhược thở dài, “Duật, ngươi không rõ. . . . . . Đứa nhỏ Vô Cực  này thực đáng thương, hắn vừa sinh  ra liền bị bỏ vào nơi thâm sơn cùng cốc cách xa kinh thành, không đựơc yêu thương, cô độc mà lớn lên. Này không phải vấn đề có trọng yếu hay không mà là ta mắc nợ Vô Cực nhiều lắm, nhiều lắm, ta từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, phụ hoàng mẫu hậu đối ta quan tâm đầy đủ, ta cướp đi yêu thương phụ hoàng dành cho hắn, mà ngôi vị hoàng đế đáng lẽ phải là ta tiếp, nhưng ta lại ích kỷ trá tử đi theo ngươi tới Viêm Di quốc, ta. . . . . . Ta thật sự thiếu nợ Vô Cực. . . . . .”

Càng nói trong đầu khó chịu càng nhiều, “Ta xem Giang Phong thực thương hắn, thậm chí không tiếc nguy hiểm lẻn vào cung, chỉ vì cầu ta cứu Vô Cực một mạng, có một nam nhân thương hắn như vậy, vì Vô Cực cho dù hy sinh sinh mệnh không tiếc, ta cảm thấy vui mừng thay Vô Cực. Hiện tại Vô Cực thật vất vả mới tìm được hạnh phúc thuộc về hắn, ngươi làm sao không tiếc mà phá hư bọn họ? Duật, ngươi coi như là làm việc thiện, tha bọn họ một mạng đi?”

Hoàng Thượng không nói chuyện.

“Duật. . . . . . Ta cầu xin ngươi được không?”

Hoàng đế không hé miệng, trầm mặc rồi sau đó nói: “Mười lần.”

Hắn đột nhiên phun ra câu này làm cho Bạt Thác Vô Nhược không hiểu “A?”

Hoàng đế lãnh khốc còn nói: “Một đêm mười lần, làm trao đổi.”

Bạt Thác Vô Nhược xấu hổ. Một đêm mười lần? Vậy không phải hắn không cần ngủ? Vả lại cách một ngày ngủ dậy hắn lại đau thắt lưng chết đi.”Chiết trung năm lần?”

“Mười lăm lần.”

Cái gì? !

Mười lăm lần? Chỉ sợ thực làm mười lăm lần hắn sẽ liệt ở trên giường ba ngày không xuống giường được, sợ hoàng đế lại tăng thêm, hắn đành phải đầu hàng nói: “Hảo hảo, thì mười lần.”

Bỗng nhiên, hoàng đế tà tà cười, “Để trẫm làm mười lần.”

Nghe vậy, Bạt Thác Vô Nhược buồn bực trừng hắn.”Ta biết!”

” Hiện tại trao đổi?”

” Chờ ngươi thả bọn họ rồi hãy nói.”

” Hảo y theo lời ngươi.”

Hoàng đế một phen ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, nhìn hắn, một trận trộm cười: “Đi thôi, đi thôi, tiếp tục lạc thú ban đêm thôi.”

” Ta không phải nói chờ thả Vô Cực sao?”

” Ước định mười lần cùng chuyện này là hai chuyện khác nhau, không thể nhập một mà nói.”

” Ngươi là kẻ xấu”

” Ngươi không phải đã sớm biết sao”

“. . . . . .”

Bên trong tẩm cung nhất thời không có âm hưởng, sau đó không lâu truyền đến thanh âm xé rách y phục.

Lúc sau nữa thanh âm mị nhân quanh quẩn khắp cung điện.



Cách một ngày, hai người đang cùng nhau ngủ ở phòng giam bị binh lính lôi ra khỏi thiên lao, một trước một sau mang lên đại điện.

Trong điện cũng không có đại thần hay nô bộc, ngồi phía trên long ỷ là hoàng đế cùng Bạt Thác Vô Nhược, hoàng đế khụ khụ hai tiếng, nghiêm túc đối hai người dưới điện nói :” Trẫm trải qua ‘ một đêm trường đàm ’cùng hoàng hậu, niệm hoàng hậu cầu tình cho các ngươi, trẫm tạm tha các ngươi một mạng.” Dứt lời đồng thời nhìn Bạt Thác Vô Nhược bên cạnh đang đỏ mặt.

Hắn nói tiếp:” Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vì để phòng bị Giang Phong, trẫm phải triệt chức tướng quân của hắn”.

Nghe thấy câu này, Giang Phong trên mặt hiện lên vui mừng kéo Bạt Thác Vô Cực hướng trên điện quỳ lạy, “Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Bạt Thác Vô Cực nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào bị miễn chức mà ngươi thực vui vẻ?”

” Trở về từ từ nói cho ngươi.”

“Tốt lắm, trẫm nói xong, các ngươi có thể đi xuống.”

Giang Phong lại lạy “Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Sau đó hắn nâng Bạt Thác Vô Cực  dậy, “Vô Cực, chúng ta về nhà đi?”

Nghe thấy Giang Phong nói ra ‘ chúng ta về nhà ’ trong lòng nhất thời tràn ngập ấm áp, tựa hồ từ nhà này khiến cho lòng hắn đều nóng cả lên, những tình cảm thiếu khuyết trước đây đều được Giang Phong lấp đầy.

Hắn đột nhiên cảm thấy nơi mũi chua xót, không ngừng gật đầu, “Hảo, chúng ta về nhà. . . . . . Về nhà.”

Nắm bàn tay dày rộng của Giang Phong, Bạt Thác Vô Cực có cảm xúc an tâm khó hiểu.

Tay hắn cũng không nhỏ hơn tay Giang Phong, gầy guộc cũng không ít vết hằn, thực thô ráp mà cũng không đẹp. Giang Phong thường nói mỗi lần dắt tay hắn, trong lòng vì hắn mà đau.

Vốn hoàng đế nên nuông chiều từ bé, như thế nào lại có bàn tay thô ráp như một hạ nhân?

Nghe vậy, hắn luôn ảmđạm cười.

Từ nhỏ liền sống tự lập, làm sao có được đôi tay xinh đẹp bóng loáng đây? Trước khi gặp Thanh nhi, mặc dù trong nhà có nô bộc, nhưng không người nào đem hắn để vào trong mắt, mặc kệ hắn làm chuyện gì đều chính mình làm, ăn cơm hắn chính mình đi bưng cơm, nếu ngày nào đó hắn đi muộn, không có cơm ăn, hắn không muốn đói bụng thì phải tự mình đốt củi nấu cơm điền đầy bụng.

Đôi tay thô ráp này là dấu tích của cuộc sống khổ cực cô độc trước kia. Đăng bởi: admin