My Lord, My God

Chương 70:

Felande và Anka về nhà vào khoảng 10h tối, lúc trở về biệt thự sắc trời đã tối, cả vườn im ắng, bọn Will đang ở trên xe uống rượu đánh bài.

Hai người vừa vào cửa liền nhìn thấy Brando ngồi ở đại sảnh xem báo uống trà.

"Cha." Felande và Anka cúi đầu chào Brando.

Brando gật đầu, đứng dậy nói với hai người, "Theo ta đến thư phòng, ta có mấy lời cần hỏi các con."

Felande liếc mắt nhìn Anka một cái rồi cả hai đi theo Brando đi lên thư phòng.

"Ba ba của các con đang ngủ, đừng qua quấy rầy hắn." Brando đứng ở trên hành lang thấp giọng nói với hai người.

"Dạ vâng, thưa cha." Felande gật đầu.

Brando đẩy cửa vào thư phòng rồi lập tức đi tới sau bàn làm việc, ngồi lên ghế.

Felande và Anka theo sau hắn vào thư phòng, sau đó dừng lại trước bàn, không nói gì, hai người hiện tại đều là độ tuổi thanh thiếu niên, vậy nên luôn duy trì thái độ cung kính đối với người cha quyền cao chức trọng luôn trầm mặc ít lời.

"Ngồi xuống." Brando phất tay, Felande và Anka xoay người ngồi trên ghế salon trong thư phòng.

Brando châm một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, qua làn khói, cẩn thận nhìn hai người con trai trước mắt đều đã trở thành nam tử hán.

"Hai đứa năm nay cũng đã 13 tuổi, Swiss 13 tuổi đã vào gia tộc làm việc, hai đứa có tính toán gì không? Muốn tiếp tục đi học, hay là vào gia tộc làm việc?"

Nghe đến mấy câu này, trên mặt Felande hiện lên vẻ kích động, nó quay đầu nhìn Anka sau đó khụ một tiếng nói "Cha, con nguyện ý vào gia tộc làm việc."

Brando gật đầu, "Cho ta lý do."

Felande nhún vai nói,

"Thưa cha, thật ra con luôn muốn vào gia tộc làm việc gì đó, đọc sách thật sự là rất nhàm chán, sau này cũng chả kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa con cũng không phải một học sinh giỏi."

Brando dụi tắt điếu thuốc,

"Felande, con phải biết rằng chờ đến lúc ta lui về sau, mọi chuyện của gia tộc đều do một mình con đến gánh vác, con cảm thấy mình có năng lực để gánh vác mọi chuyện không?"

"Cha, hiện tại ngài có thể cho con bắt đầu đến hỗ trợ ngay bên cạnh ngài, làm trợ thủ của ngài, con sẽ học tập ngài! Hơn nữa sau này Andrea nhất định sẽ giúp con!"

Felande nói thật lòng, từ ngày tận mắt nhìn thấy Brando đỡ đạn cho Taylor, Brando luôn là người hắn tôn kính và sùng bái nhất.

Lớn dần, Felande nghe mọi người chung quanh đánh giá cha Brando đều giơ ngón tay cái lên khen không dứt miệng, loại tình cảm sùng bái của Felande đối với Brando lại càng thêm sâu.

Brando giữ im lặng nhìn Felande, sau đó chuyển hướng đến Anka, "Anka, con muốn thế nào?"

Anka mặt không chút thay đổi nói, "Cha, con chỉ cần đứng ở bên cạnh anh trai là được."

Felande hoảng sợ, đỏ mặt liếc nhìn Anka một cái.

Brando hơi híp mắt lại, nhìn hai đứa một lúc lâu.

Ba người im lặng trong chốc lát, cuối cùng, Brando phất tay nói, "Đi xuống đi."

"Chúc cha ngủ ngon!" Felande và Anka cúi đầu chào Brando, sau đó lui ra.

Brando đứng dậy đi đến phòng ngủ.

...

Vừa mở cửa ra, Brando liền nhìn thấy Taylor đứng ở trước cửa, "Brando..."

Brando nhéo nhéo hai má Taylor, ôm cậu vào phòng ngủ, "Làm sao vậy? Bảo bối?"

Hai tay Taylor xoắn cả lại, khẩn trương hỏi, "Anh nói gì với bọn nhỏ đó?"

Brando nhíu mày, "Chuyện bọn nó kế thừa sự nghiệp gia tộc."

Taylor cắn môi bất an hỏi, "Vậy sao? Brando, Felande thật sự thích hợp sao?"

"Nó nói gì không phải em đều nghe thấy sao?" Brando nhìn Taylor.

Taylor mím môi, đỏ mặt nói, "Em không phải cố ý nghe lén..."

"Taylor, " Brando cắt lời Taylor, "Chờ chúng ta già rồi em muốn đi nơi nào?"

Taylor nghĩ nghĩ, cười nói, "Em muốn đến Sicily."

"Vì sao?"

Taylor đỏ mặt nói "Bởi vì nơi đó là cố hương của anh."

Brando nghiêm túc gật đầu.

Taylor chỉnh lại giường, Brando nằm xuống, Taylor nằm ở bên cạnh hắn, một tay ôm thắt lưng Brando đầu đặt lên ngực hắn.

"Brando, để bọn nhỏ tham gia chuyện trong gia tộc... Không thể..."

Taylor còn chưa nói xong, Brando nghiêng mặt qua nhìn Taylor, trầm giọng nói, "Có thể."

... ...

Andrea dạo này luôn qua biệt thự, nói hết mấy chuyện gần đây của mấy đại gia tộc cho Brando.

Hai đại gia tộc đứng thứ nhất và thứ hai ở Newyork tuy mặt ngoài vẫn duy trì gió êm sóng lặng, trên thực tế đang thầm cản trở lẫn nhau, bây giờ là thời khắc gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, cần thời thời khắc khắc chú ý toàn bộ hướng đi,

Bởi vì lão Victor còn chưa chết, chỉ cần lão còn một hơi thở thì cả gia tộc Brando không thể phớt lờ.

"Brando, bọn chúng còn đang gây hấn với chúng ta, tóm lại là đang tìm cớ bức chúng ta động thủ trước."

Lúc Andrea nói những lời này có chút nghiến răng nghiến lợi, bởi vì phương pháp này của lão Victor thật sự là lợi hại, khiến gia tộc Brando vừa không thể lập tức phản kích, lại càng không thể mặc kệ, tóm lại là khảo nghiệm tính nhẫn nại.

Brando gật đầu, ngón tay gõ lên bàn, "Andrea, chúng ta đến giúp Victor chết sớm một chút."

"Nhưng mà, " nói đến đây, Andrea nhịn không được cắn chặt răng, biểu cảm có chút chán nản,

"Gia tộc bọn họ canh chừng rất nghiêm, Simon đi vào cũng khó khăn, hiện tại bệnh viện lão Victor tu dưỡng có rất nhiều bảo tiêu canh gác, sát thủ như Simon đi vào cũng khó có thể ra được. Nhưng chúng ta bây giờ lại không thể công khai động thủ, nếu động thủ thì mấy gia tộc bọn chúng nhất định sẽ liên hợp lại đẩy ngã chúng ta. Bởi vì thực lực gia tộc Victor hiện tại đích xác là ở trên chúng ta, hơn nữa qua nhiều năm như vậy gia tộc Victor luôn là lão đại trong giới hắc đạo Newyork."

Loại sự tình này trong lòng mọi người đều biết rõ, đồng thời cũng là quy tắc ngầm trong giới hắc đạo, thông thường các gia tộc cực mạnh muốn động thủ với gia tộc thực lực hơi yếu hơn một chút, hơn phân nửa là chờ đối phương động thủ trước, mà gia tộc khác nhất định sẽ dựa vào gia tộc mạnh kia, thậm chí còn trợ giúp.

Nhận lợi tránh hại, là bản tính của nhân loại. Vốn sẽ không có đúng sai.

Brando đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Andrea,

"Andrea quân sư tốt của tôi, cậu đừng vội, tin tưởng tôi, vấn đề nào cũng có biện pháp giải quyết, hiện tại chúng ta án binh bất động, cậu cũng phái một số người đối kháng với gia tộc Victor, tránh chúng ta tổn thất quá lớn. Còn có, Felande. Brando sau này sẽ là trợ thủ của tôi, cậu sẽ là người dẫn dắt cho nó."

Andrea gật gật đầu, "Vậy còn Anka..."

Brando phất phất tay, mặt không chút thay đổi nói, "Anka cậu đừng quản. Taylor không nỡ. Để nó tiếp tục học nghệ thuật đi."

Andrea thở dài một hơi, đứng dậy.

Tranh giành cấu xé gần đây với gia tộc Victor khiến hắn thật sự là đau đầu, có điều đáng ăn mừng chính là Victor đã già rồi, thân thể cũng không khả quan, đoán chừng là sống không được bao lâu.

Nói thật ra nếu hiện tại thân thể Victor khỏe mạnh, suy nghĩ minh mẫn, đó mới là tình huống khó giải quyết.

Gia tộc Brando coi như may mắn.

...

Khoảng thời gian sau, Felande chỉ cần trợ giúp Brando xử lý một vài vấn đề, gặp được vấn đề không hiểu, Andrea sẽ chỉ dạy cho hắn.

Còn Orwell phụ trách dạy Felande bắn súng. Giống như năm đó dạy Taylor vậy, có điều Felande học rõ ràng nhanh hơn so với ba ba Taylor nhiều.

Felande vẫn luôn cảm thấy hứng thú với công việc trong gia tộc, chưa kể Brando rất nghiêm khắc với nó, cho nên Felande rất cố gắng học tập tác phong làm việc của Brando.

Andrea vẫn luôn cảm thấy Felande thiếu sự ngoan độc của Brando, tuy vậy đầu óc vô cùng thông minh, học tập cũng nhanh nhẹn, cách đối nhân xử thế cũng rất chu đáo.

Gia tộc Victor vẫn kiên trì gây sự với Brando, mà lão Victor cũng vẫn mãi đứng ở rìa sinh tử, điều này làm cho Andrea rất đau đầu.

...

"Taylor, tộc trưởng ở trên lầu?"

Một buổi sáng hai tháng sau, Andrea cầm một ít tài liệu đến tìm Brando.

"Brando hiện tại đang nói chuyện với Felande, có điều anh đã đến rồi thì trực tiếp đi lên sẽ tốt hơn." Taylor cười nói.

Andrea gật đầu, ba bước gộp hai chạy lên, lúc đi đến đầu cầu thang vừa lúc gặp Felande từ trong thư phòng đi ra.

Andrea phát hiện mắt Felande đỏ bừng, thân thể còn hơi run rẩy, giống như rất khổ sở, vì thế lo lắng hỏi

"Làm sao vậy? Felande?"

Felande cúi thấp đầu, lắc đầu không nói gì.

"Andrea, vào đi."

Bên trong truyền đến tiếng Brando, Andrea lập tức đẩy cửa đi vào, sau đó cúi đầu chào Brando, không định hỏi về chuyện vừa rồi của Felande.

"Brando tiên sinh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý lão Victor nếu không gia tộc chúng ta sẽ tổn thất lớn."

Andrea kích động nói, sau đó đưa tư liệu trên tay cho Brando, Brando nhận lấy tư liệu,

"Đây đều là do người gia tộc Victor làm?"

Brando cẩn thận xem báo cáo người phía dưới đưa lên, ngay đầu là mấy sòng bạc lớn ở khu Brooklyn bị đánh cướp.

Nhân viên bảo vệ ở sòng bạc đã có một trận chiến ngắn với bọn chúng, một vài dân cờ bạc bị thương, còn có một vài kĩ viện, sòng bạc không thuộc gia tộc Brando, cửa hàng lớn đang tiến cống cho Brando hoặc nhiều hoặc ít bị mấy tên thổ phỉ không rõ lai lịch gây rối và cướp bóc.

Trật tự sòng bạc bị đảo loạn, không ít dân cờ bạc không có bối cảnh hoặc vóc dáng tiều tụy đều trốn ở nhà bởi vì sợ nguy hiểm mà không dám đến sòng bạc.

Tóm lại, gia tộc Brando gần đây tổn thất rất nhiều, tuy rằng không phải tổn thương gân cốt nhưng đủ để khiến người ta đau đầu.

"Phải, bề ngoài thì là mấy tên cướp bóc có vũ trang, trên thực tế đều là người gia tộc Victor ngầm gọi tới, thật sự là không ngờ được, gia tộc bọn họ luôn là danh môn vọng tộc nhưng thủ đoạn lại âm hiểm như vậy! Mấy sòng bạc lớn làm ăn tốt của chúng ta đều bị đám trộm cướp này gây sự, hơn nữa gϊếŧ chết không ít dân cờ bạc. Chủ ý này đều là do lão Victor sắp chết kia, tộc trưởng, John – con lão không có chút bản lĩnh nào, bây giờ việc chúng ta cần làm là xử lý lão Victor, tuyệt đối có thể thừa cơ mà đẩy gia tộc Victor xuống, sau đó nuốt sòng bạc của bọn chúng, gia tộc chúng ta liền xưng bá Newyork!"

Brando mặt không chút thay đổi gật đầu, buông tư liệu trên tay,

"Andrea, tăng thêm người bảo vệ mấy sòng bạc hay bị gây rối, chỉ cần thấy ai khả nghi thì đánh chết ngay tại chỗ, không cần lưu tình. Còn có lão Victor hiện tại ở bệnh viện nào?"

Andrea nhỏ giọng nói "St. Maria."

Ngón tay Brando gõ lên mặt bàn, "Andrea, vậy thì..."

...

Sau buổi chiều.

Anka từ phòng vẽ tranh của Augustin trở về, lẳng lặng đi lên lầu.

Cả tầng im lặng, Felande và Andrea đã ra ngoài làm việc.

Anka bước trên hành lang, phát hiện thư phòng của Brando không đóng.

Quay đầu nhìn về phía thư phòng của Brando, Anka nhìn thấy một màn làm cho người ta kinh ngạc.

Ba ba Taylor của hắn nằm sấp vào một cái bàn trông như bàn mổ, phần dưới eo phủ một tấm chăn trắng mỏng lộ ra da thịt phần lưng tinh tế.

Brando đeo găng tay trắng, trên tay cầm một thứ gì đó giống kim châm vừa nhọn vừa dài, đứng ở bên cạnh Taylor cúi đầu tập trung xăm hình trên lưng Taylor.

Thấy Anka tới, Brando phất tay nhỏ giọng nói, "Tiến vào."

Anka đi vào, mặt không chút thay đổi nhìn một màn trước mắt, "Cha, ngài đang làm gì ba ba vậy?"

Taylor giống như đang ngủ say, không có phản ứng gì với Anka.

Brando rửa sạch sẽ cây châm dài, sau đó dính một ít thuốc màu, cuối cùng cầm lấy kim đâm lên lưng Taylor, nơi bị đâm vào có máu rịn ra, Brando lặp lại động tác trên tay, mỗi khi máu chảy ra, Brando sẽ sử dụng tấm vài trắng bên tay còn lại lau khô.

Anka chăm chú nhìn lưng Taylor nhưng chỉ nhìn thấy một hình dáng đại khái, hình như là ảnh chân dung.

Brando đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy Anka, "Anka, con thích hội họa."

Anka gật đầu.

Brando nhìn chằm chằm vào Anka, "Con cảm thấy bức vẽ của ta thế nào?"

Brando giơ tay lên, Anka đi đến gần, vừa rồi đứng khá xa, hơn nữa lưng Taylor chìm trong ánh mặt trời nên Anka không nhìn rõ lắm, nhưng hiện tại, Anka nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Brando xuất hiện ở trên lưng ba ba Taylor.

Lưng Taylor trắng nõn thon gầy, cả hình xăm giống như đang vẽ trên giấy sơn dầu.

Anka gật gật đầu, "Rất hoàn mỹ."

Chính xác là vô cùng hoa mỹ, màu sắc, sáng tối, đường nét.

Anka không nhịn được tán thưởng một chút.

Brando lột bao tay màu trắng xuống, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve lưng Taylor, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn lên xương bả vai cậu, "Anka, lưng ba ba con rất đẹp, có phải hay không?"

"Vâng, thưa cha." mặt Anka không chút thay đổi nhìn hành động của Brando.

Brando vén mấy sợi tóc che khuất hai má Taylor ra sau tai,

"Anka, con biết không, ba ba của con từ 12 tuổi đã ở bên cạnh ta. Ba ba của con rất ỷ lại ta, hắn rất yếu ớt, cũng rất thiện lương, hắn thậm chí không muốn hai đứa gia nhập hắc đạo. Ba ba của hai đứa tuy rằng ở cùng ta lâu như vậy nhưng vẫn tin tưởng mọi thứ trên đời đều tốt đẹp."

Ngón tay Brando vuốt sợi tóc của Taylor, cúi đầu hôn sườn mặt cậu,

"Có một ngày, một người phụ nữ sinh ra hai đứa, sau đó người phụ nữ đó bỏ đi, mà ba ba hai đứa lại yêu hai đứa như vậy ―― yêu giống một người mẹ, cho nên, cha không hy vọng hai đứa làm hắn buồn."

Brando ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Anka, "Con sẽ làm ba ba con buồn sao?"

Anka lắc đầu, "Con sẽ không."

Brando hừ lạnh một tiếng, biểu cảm trở nên vô cùng lạnh lùng.

Xoay người cẩn thận ôm lấy thân thể Taylor, lúc đi qua Anka, Brando lạnh lùng nói,

"Anka, ngươi cho là ai sinh các ngươi? Ba ba của ngươi? ―― hắn là đàn ông. Nhớ kỹ mình nên làm gì và không nên làm gì, đàn ông có trách nhiệm của đàn ông, không được tuỳ hứng. Quan trọng nhất là, bất cứ ai làm Taylor buồn, ta sẽ không tha cho người đó."

Nói xong, Brando đi lướt qua Anka, Anka đứng ở phía sau Brando, lễ phép cúi đầu.

Mãi đến khi bóng Brando biến mất, Anka mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.