Hắn thay đổi.
Không giống như lúc trước luôn thích trêu đùa nàng, luôn bức nàng mở miệng nói mấy câu,như là nàng là chú chim mới tập nói của hắn,chỉ cần nói vài câu, là có thể làm cho tâm tình của hắn tốt vô cùng.
Từ lần trước nàng sợ tới mức chạy trối chết, hắn liền trở nên thực trầm mặc.
Là vì hắn đang giận sao?
Không thể trách hắn, nếu nàng đυ.ng tới hắn phản ứng là như thế này, có lẽ sẽ càng bị thương cũng nói không chừng, nhưng hắn cũng không cho nàng có cơ hội giải thích, mà nàng cũng luôn luôn là người không thích giải thích, sợ càng giải thích càng không xong! Cho nên...... Vẫn là chờ hắn hết giận rồi nói sau!
Tiếu Điệp ngoan ngoãn thay hắn thu thập bữa tối trên bàn, giúp hắn nấu cơm, giặt quần áo, cùng trong nhà một ít việc mà nha hoàn làm nàng đều phải làm, đây là điều kiện duy nhất lúc trước nàng đến nơi này ước hẹn.
Sợ chọc hắn giận, hoặc là đã giận lại càng thêm giận, nàng cũng mau mắn thu dọn thật sạch sẽ, rồi mới nhanh chóng rời đi.
Lãnh Điệp cũng không ngăn cản nàng, ngược lại giống như xem nàng không tồn tại, một mình lẳng lặng tựa vào xích đu phía trước hành lang nhìn ánh trăng trên cao.
Nhìn nàng giống như con chuột đang lẩn trốn sợ hắn bắt lấy, hắn đột nhiên cảm thấy thực giận dữ.
Nàng đang sợ cái gì? Sợ hắn sẽ giống một ác quỷ hung tợn giữ chặt nàng, rồi mới kéo tới trên giường chà đạp một phen sao?
Tuy rằng hắn xác thực rất muốn.
Ngày đó hắn nghĩ đến nàng sẽ bỏ trốn, cho nên khi trở lại Dược Thần cốc nhìn thấy ánh đèn từ phòng nhỏ của nàng hắt ra, tâm tình của hắn lập tức trở nên phức tạp vạn phần, nhưng càng nhiều là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thì ra nàng không đào tẩu.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ biểu hiện của nàng khi đó.
Cho nên hiện tại hắn sẽ vẫn bày ra gương mặt u ám cho nàng xem, để cho nàng biết hắn đang giận, hắn cũng không để ý nàng muốn đối đãi hắn như thế nào, dù sao hắn vốn chính là ác quỷ ai gặp cũng điều phải sợ.
Đột nhiên, một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn hung ác trừng nàng, tức giận rống lên. “Làm gì?”
Nàng sợ hãi cầm lấy giấy, mặt trên viết: Ta muốn đi ngủ.
Hắn hung hăng nhìn chữ trên tờ giấy, thật muốn hét to lên không cho phép nàng đi ngủ, lưu lại bồi hắn nói chuyện, bằng không muốn ngủ cũng có thể, hai người cùng đi......
Nữ nhân đáng giận, cư nhiên lại đem giấy viết lấy ra nữa, hơn nữa xem ra nàng lại làm rất nhiều tờ giấy.
“Cút.” Hắn vô tình hét lên với nàng.
Nhìn đến vẻ mặt bị thương trên mặt Tiếu Điệp, hắn biết chính mình trước kia tuy rằng rất thích bắt nạt nàng, trêu nàng, nhưng chưa từng hung dữ với nàng, nhưng hiện tại lại hung hãn với nàng là sao?
Đây là hắn.
Khi trong phòng đã không có hơi thở cùng hương khí của nàng, Lãnh Điệp đột nhiên cảm thấy một cảm giác cô đơn cùng tịch mịch lại đánh úp về phía hắn, như là muốn xé rách hắn.
Hắn muốn ôm nàng, ôm thật chặt vào lòng, cầu xin nàng có thể dùng đôi môi ngọt ngào của nàng hôn nhẹ vuốt ve lên ác ma không an phận trong nội tâm của hắn. Hắn chưa bao giờ từng có hy vọng xa vời như vậy, nhưng không biết từ khi nào, hắn càng lúc càng chưa đủ, khát vọng giống như một tiểu nam hài đòi kẹo.
Hắn chưa từng đối với một nữ nhân nào có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, sau khi cùng nàng ở chung một đoạn thời gian, hắn phát hiện nàng là một cô gái thiện lương, nhưng lại là cô gái mà hắn khát vọng. Tuy rằng nàng luôn cùng hắn đối nghịch, nhưng theo vẻ mặt nàng lơ đãng toát ra lại có thể biết, nàng kỳ thật cũng thực khát vọng hắn, nhưng đang cực lực kháng cự.
Tại sao lại muốn kháng cự? Chẳng lẽ nàng nghĩ đến nàng có thể tự do sao? Nàng nghĩ đến đời này hắn sẽ thả nàng sao?
Không! Hắn không nghĩ nếu một người, cô đơn lâu lắm là một loại tra tấn đau đớn, cho nên hắn nhất định phải kéo theo một người xuống nước mới cam tâm.
Ai bảo hắn là một ác nhân chứ?
Một người vốn có tâm địa xấu xa vốn không có nguyên tắc gì.
Con ngươi đen xẹt lên ánh sáng lạnh như băng, hắn quyết định đòi lại quyền lợi hắn nên có --
Một lời hứa hẹn lúc trước.
Nhanh chóng đứng lên, hắn như một dã thú khát máu chậm rãi hướng về tiểu động vật đã quấy rối lòng hắn.
Buổi tối hôm nay, hắn không hề che dấu bộ mặt thật của chính mình.
Cho dù nàng sẽ thét chói tai, khóc, thậm chí oán hận hắn đều không sao cả, bởi vì con của ác quỷ vốn sẽ không là một chính nhân quân tử,
Khi Tiếu Điệp đánh cái ngáp không hề giống thục nữ, rồi mới đến ôn tuyền khoát một vốc nước rửa mặt.
Ôn tuyền này là do Lãnh Điệp phát hiện, vốn dĩ chỉ là một dòng suối nho nhỏ, hắn phái người đem địa phương này khơi rộng ra, ngoài ý muốn phát hiện đây là một tòa ôn tuyền có hiệu quả trị liệu, mọi chuyện hoàn tất, hắn đem nơi này trở thành nơi hắn thư giãn dưỡng thân thể mỗi lúc mệt mỏi, bình thường đều hạn chế nàng không thể trộm tẩy.
May mắn lần trước thắt lưng của nàng bị đau, hắn cư nhiên phá lệ nói có thể cho nàng mượn tẩy một chút.
Cái gì tẩy một chút? Có địa phương tốt như vậy, nàng đương nhiên hội dùng sức tẩy vài lần, dù sao hắn hiện tại cũng đang tức giận, nhất định sẽ không chủ động tìm nàng, bây giờ nàng có thể nói là nàng tự do.
Nàng thoải mái thở dài, nghĩ đến nên đứng dậy, bằng không ngâm lâu sẽ choáng váng đầu.
Ngay tại phía sau, nàng cảm giác được tựa hồ có luồng ánh mắt nóng rực vẫn dừng ở chính trên người mình, không bao lâu, nàng liền phát hiện một đôi bàn tay to thình lình từ phía sau gắt gao ôm lấy nàng.
“A!”Nàng thét chói tai ra tiếng.
Một bàn tay to lập tức che miệng của nàng, làm cho tiếng thét chói tai của nàng lập tức biến thành không tiếng động, nàng liều mình muốn giãy dụa, lại nghe đến bên tai truyền đến một thanh âm làm tim nàng đập nhanh hơn lại tâm hoảng ý loạn.
“Ta muốn ngươi thực hiện ước định.”
Thực hiện ước định?!
Nàng đã quên giãy dụa, không thể tin được điều nàng vừa nghe thấy.
Hắn tại sao lại đột nhiên muốn nàng thực hiện ước định? Tiếu Điệp chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, phát hiện đến vẻ mặt kỳ quái trên mặt hắn, tà mị làm cho người ta không thể hô hấp.
Nàng cũng thấy được hỏa diễm nóng cháy ở đáy mắt hắn, đó là du͙© vọиɠ, lúc trước nàng từng gặp qua, mà một khi đã gặp qua, thấy cũng quên không được.
Tiếu Điệp vô lực bắt lấy bàn tay to của hắn đang sờ loạn trên ngực của mình, hắn đã muốn không an phận tại nơi mềm mại tròn trịa kia vuốt ve, nàng phải dùng hết tất cả ý chí, mới có thể làm cho bản thân không rêи ɾỉ ra tiếng.
Là ngay bây giờ sao?
Hắn hiện tại sẽ bắt nàng thực hiện hứa hẹn lúc trước sao?
Cũng thế! Dù sao sớm muộn gì đều là sẽ đến.
Tiếu Điệp mềm mại để mặc đôi môi nóng bỏng của hắn hạ xuống vô số hôn ngân, vốn tưởng rằng hắn sẽ ôm nàng trở về trong phòng, nhưng không phải.
Không lẽ hắn muốn tại ôn tuyền này?
Nhận thấy được hoang mang của nàng, hắn nhẹ giọng cười nhẹ, tiếng cười nhẹ làm xao động lòng người, làm thân thể của nàng không tự chủ được rung rung một chút.
“Như thế nào? Sẽ sợ sao?”
Nàng trầm mặc, không trả lời.
“Tốt nhất là ngươi nên sợ ta, không cần quên lúc trước ta đã nói quá, ta cũng không phải là người tốt, nên việc chà đạp xử nữ mười bảy tuổi, cũng là chuyện rất bình thường.”
Nói xong, hắn lập tức đem nàng ôm vào trong lòng, để cho thân thể mềm mại của nàng tựa vào ngực hắn, đôi môi hắn cuồng dã lướt xuống cổ nàng, hương thơm mê người từ trên người nàng lại thúc giục dục hỏa trong cơ thể hắn, mà hắn cũng không có ý định đè nén.
Bàn tay to của hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa tuyết trắng của nàng, như là cố ý muốn nhục nhã nàng, ngón tay thon dài miết nhè nhẹ nhũ tiêm nho nhỏ kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ địa phương mẫn cảm nhất của nàng.
“Tiểu xử nữ đáng yêu của ta, lúc trước tại sao ta lại cho rằng ngươi không hợp khẩu vị của ta, không lập tức ăn ngươi luôn lúc đó, còn đáp ứng điều kiện ngu xuẩn gì của ngươi, cho ngươi có thể kéo dài lâu như vậy?”
Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm khàn khàn lại giống như tiếng gọi từ địa ngục đến, làm nàng tuy rằng thân thể đang ngâm dưới dòng suối ấm áp, lại nhịn không được run run.
Hắn lúc trước ngại dáng người nàng không tốt, mới nói sẽ không miễn cưỡng nàng, mà nàng cũng nói hy vọng có thể đi theo bên người hắn học một chút y thuật.
Không nghĩ tới đã lâu như vậy, hắn còn có thể nghĩ chuyện như thế.
Nàng cắn cắn môi, cố chịu đựng thân thể đang nóng lên bởi vì hắn vuốt ve, cố gắng đè nén xúc động muốn hò hét thành tiếng.
Nếu hiện tại hắn muốn đòi lại thù lao mà hắn nên có, ít nhất nàng cũng nên giữ chút tự tôn cuối cùng cho bản thân.
Hắn thực vừa lòng nhìn đến điểm nhỏ trong lòng bàn tay nhanh chóng nổi lên phản ứng, rồi mới đem tay phải của nàng vòng ra phía sau, như vậy bộ ngực sữa bên phải của nàng không hề giữ lại đưa về phía hắn.
Lãnh Điệp cúi đầu, đem nhị hoa nhỏ bên phải ngậm lấy, khi thì thật sâu hút vào, khi thì dùng đầu lưỡi lửa nóng nhẹ nhàng ve vuốt điểm phấn hồng sắc kia, làm cho nàng thở gấp vụt vụt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn như là hoa đào đang nở rộ, yêu mị làm cho người mê luyến.
“A...... A.....” Nàng vô lực lắc lư đầu, muốn ngăn cản hắn, nhưng là thở dốc của nàng lại chỉ làm du͙© vọиɠ trong cơ thể hắn càng thêm hưng phấn.
Không hề thỏa mãn với việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nửa người trên, hắn vươn tay kia, chậm rãi xâm nhập xuống bên dưới mặt nước tìm kiếm hoa huyệt non mịn giữa hai chân nàng.
“A......”
Nàng muốn ngăn cản, lại chọc giận hắn, làm cho động tác của hắn càng thêm bá đạo, cường ngạnh dùng đầu gối tách đùi của nàng ra, làm cho nàng không thể trốn tránh.
“Không được quên ngươi là người của ta.” Tay hắn đang vỗ về chơi đùa hoa huyệt non nớt của nàng, tựa như ngọn gió xuân đang ve vuốt vỗ về nàng,, thanh âm tuy rằng ngọt ngào như mật, nhưng âm điệu đầy vẻ uy hϊếp, làm cho người ta không thể kháng cự chỉ có thể nhận lấy sự dẫn dắt của hắn.
Nơi mẫn cảm nhất của thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể Tiếu Điệp nhịn không được run run, nàng phải gắt gao bám chặt lấy cánh tay của người ở phía sau đang ôm nàng, mới có thể chống đỡ được.
Cố nén trong thanh âm hỗn loạn một cỗ kɧoáı ©ảʍ cùng khổ sở hừ nhẹ, thân thể nhỏ nhắn cũng kìm lòng không đậu nhẹ nhàng đong đưa, cái mông trắng tựa tuyết đồng thời cũng nhẹ nhàng cọ xát du͙© vọиɠ nam nhân chưa thức tỉnh.
“Đúng, chính là như vậy, tận tình hưởng thụ, không cần nhẫn nại.”Đôi môi hắn không ngừng nỉ non bên tai nàng, cũng không ngừng hạ xuống vô số những nụ hôn, một tay xoa nắn bộ ngực tuyết trắng, một tay kia lại tách ra hoa huyệt non nớt, chậm rãi xâm nhập vào bên trong, rồi mới ôn nhu di động.
“A...... Ưʍ.....” Tiếu Điệp lay động đầu, rốt cuộc không thể chịu đựng được phát ra tiếng thở gấp.
Trong nước ướŧ áŧ giảm bớt chút khó chịu vì sự xâm nhập của hắn một chút, nhưng là vẫn kháng cự hắn không được ngón tay mang đến kɧoáı ©ảʍ như cũ.
Quyết định không hề chờ đợi, Lãnh Điệp buông nàng ra, làm cho nàng có cơ hội ngắn ngủi thở dốc, nhưng mà cũng không tượng trưng cho nàng có thể tránh thoát khỏi sự chiếm hữu của hắn.
Hắn đem nửa người trên của nàng xoay về bên bờ ôn tuyền, rồi mới nâng thắt lưng mảnh khảnh của nàng lên, đem du͙© vọиɠ chính mình để phía trước tiểu huyệt của nàng.
Nàng nhắm chặt hai mắt, cắn răng nhẫn nại.
Khi hắn thật sâu tiến vào nàng, trên mặt nước chậm rãi hiện lên một đóa hoa hồng yêu diễm nhuộm đẫm, như là biểu thị công khai thứ mà hắn đã kịp giữ lấy.
Tiếu Điệp cảm thấy thân thể chính mình giống như là bị hắn xé thành hai nửa, mà hắn dường như đang cố ý muốn tra tấn nàng, không cho nàng có một chút cơ hội thở dốc, mà bắt đầu ở trong cơ thể nàng kiêu ngạo cuồng vọng xâm nhập mạnh mẽ.
Buổi đau đớn ban đầu đã làm ý chí của nàng dần dần hoảng hốt, cả người như búp bê vải dường như không có xương cốt tùy ý hắn bài bố, để cho hắn giống như là một da^ʍ thú vĩnh viễn cũng không thỏa mãn, ở trên thân thể nàng mặc tình hoan ái.
Cuồng hoan ở ôn tuyền giống như nàng là món khai vị của dã thú đang nổi giận, hắn ôm chặt lấy nàng trở về tòa hoàng kim ốc của hắn, đặt nàng trên giường lớn của hắn, một lần lại một lần nhấm nháp mùi vị ngon lành của con mồi nhỏ.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn dựa vào nàng thật gần thật gần, gần đến mức nàng có thể ở trong mắt hắn nhìn đến một bản thân khác của chính nàng mà nàng không biết.
Nữ nhân trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn tại sao có thể yêu mị gợi cảm như vậy, mặt như hoa đào? Đôi môi nhỏ đỏ mọng sưng phồng giống như mời người tận tình nhấm nháp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kí©ɧ ŧìиɧ cuồng dại tiết lộ ra nội tâm khát vọng của nàng.
Nàng đón nhận ánh mắt chờ đợi của hắn, trong đầu đột nhiên có loại lĩnh ngộ, bừng tỉnh nàng tự cho là tâm đúng.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình cảm chính mình cũng có thể nhiều đến như vậy, nóng bỏng như vậy.
Nàng vong tình vươn hai tay gắt gao ôm chặt lấy bờ vai của hắn, theo đuổi du͙© vọиɠ trong thân thể đón ý ưỡn cong người, khát khao theo nhịp điệu đong đưa của hắn, cảm nhận từng nhịp điệu của hắn đang cuồng dã trong cơ thể chính mình.
Cảm giác hợp làm nhất thể với hắn là kỳ diệu như vậy, lại tràn ngập một loại cảm giác được yêu thương.
Đây không phải là thứ mà nàng vẫn tìm đấy sao?
Được cần, được yêu, được khát vọng.
Phát hiện chính mình không biết khi nào bắt đầu sinh tình yêu, nàng đã không thể khống chế được, để cho nam nhân này cùng với sự bá đạo chuyên chế của hắn kiên quyết đòi bồi thường thì nàng biết những ngày tự do của nàng đã mất.
“Nếu ngươi muốn hận ta, liền hận ta đi!”
Hắn không cần nói, nhưng lại để Tiếu Điệp nghe thấy sự sợ hãi trong tâm hắn.
Vì cái gì muốn giả vờ mạnh mẽ như vậy? Hắn rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ nàng bởi vì nhìn đến mặt quỷ đáng sợ trên người hắn, liền sợ tới mức chạy đi sao?
Nàng càng thêm ôm chặt lấy hắn, càng thêm dùng thân thể mềm mại không chút kinh nghiệm của mình bao quanh lấy hắn, lấy lòng hắn, nói cho hắn biết, nàng cũng không hận hắn, cũng không sợ hắn.
Thiên hạ người mặt quỷ không có, không có nghĩa là bọn họ sẽ không xấu xa.
Lãnh Điệp cảm giác được phản ứng của người trong lòng không quá thích hợp, nhưng hắn không có thời gian hỏi rõ ràng, bởi vì hạ thân của hắn cảm nhận một luồng sóng mãnh liệt tê dại đánh thẳng vào tâm trí của hắn.
Đáng chết!
Hắn muốn rời khỏi thân thể của nàng, nàng cũng không nguyện ý, gắt gao ôm chặt hắn.
“Không! Sẽ có thể......” Hắn muốn bứt ra, nhưng mà cảm nhận ở bên trong của nàng thật sự rất tuyệt......
A! Không còn kịp rồi!
Một cỗ lửa nóng du͙© vọиɠ khống chế không được từ đỉnh của hắn lao ra, hưng phấn nhảy vào bên trong hoa tâm của nàng, làm cho hai người lại đạt tới cảnh giới đẹp nhất diệu kì nhất.
“Ngươi chết tiệt!” Hắn phẫn nộ hét.
Nàng vốn tưởng rằng phải nhận được nụ hôn ôn nhu của hắn, hoặc là ôm ấp vuốt ve, nhưng không nghĩ đến sẽ là một tiếng mắng dọa người.
Khi Lãnh Điệp nhanh chóng rời khỏi thân thể của nàng, nàng lập tức cảm giác được thân thể một trận hư không mãnh liệt, một cỗ lạnh lùng mà trước nay chưa từng có cũng thổi quét mà đến.
Nàng hoang mang cũng muốn hỏi hắn làm sao vậy? Nếu hắn đang lo lắng hắn thô bạo làm đau nàng, nàng có thể tha thứ cho hắn.
“Ngươi vì cái gì muốn làm như vậy?”
Nàng lắc đầu, tỏ vẻ không biết hắn đang nói cái gì.
“Ngươi chẳng lẽ không biết, như vậy sẽ sẽ mang thai.”
Nghe vậy, bất an trên mặt Tiếu Điệp hơi thối lui một chút, nàng vươn tay nhỏ bé chạm vào hắn, muốn dùng thần ngữ nói với hắn là không sao, lại bị hắn thô bạo hất ra.
“Ta cũng không muốn sinh một sơn cốc toàn ác quỷ con, nếu ngươi có, lập tức nói với ta, ta sẽ giúp ngươi xoá sạch nó.”
Trên mặt Tiếu Điệp một trận trắng xanh, toàn thân nhịn không được run rẩy. Nàng không thể tin được hắn cư nhiên sẽ nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy.
“Ngươi!”
“Ta đã phát tiết xong rồi, ngươi có thể trở về địa phương ngươi nên trở về đi, không cần làm bẩn giường của ta.” Hắn đưa lưng về phía nàng, tàn nhẫn thốt lên.
Tiếu Điệp cố nén vị chua cay ở cổ họng bất chợt dâng lên, không để ý giữa hai chân đau nhức giãy dụa xuống giường, lúc này lòng của nàng đau so với trên người còn khó chịu hơn rất nhiều.
Không thể mặc vào quần áo chính mình, bởi vì nàng bị hắn ôm từ ôn tuyền bên kia trần như nhộng ôm lại đây, nhưng nàng lại không muốn mang theo bất cứ thứ gì của hắn.
“Lấy chăn choàng lên người! Dù sao đã lây dính mùi của ngươi, ta sẽ bỏ, hơn nữa dáng người của ngươi ngon lành như thế đừng để người khác bị ngươi dụ dỗ.”
Những lời nói tàn nhẫn như thế hắn cũng có thể nói thành lời? Như thế sự ôn nhu cùng khát vọng trong đôi mắt hắn đối với nàng vừa rồi......
Tất cả đều là nói dối, toàn bộ đều là…..
Không chỉ riêng thân thể của hắn có dấu vết chứng minh hắn là ác nhân, ngay cả tâm hắn, linh hồn hắn cũng như thế.
Nghĩ đến chính mình cư nhiên yêu thương một người nam nhân như vậy......
Nàng nhanh chóng lướt qua hắn, đi về hướng cửa, một mình đi về căn phòng cũ nát của chính mình lúc trước, nàng mới thống khổ nôn mửa, vẫn nôn đến hết tất cả mọi thứ trong bụng nhưng vẫn chưa ngưng, gần như muốn đem cả mật toàn bộ nôn ra mới ngừng.
Cố nén thân mình run run vô lực đi vào trong phòng, nàng còn không quên đóng lại cánh cửa cũ nát rồi mới ngồi xuống để mặc những giọt nước mắt của chính mình tuôn rơi.
Không biết khóc rống bao lâu, dù sao nàng cũng không là gì, nàng cần nước mắt để xót thương cho tình yêu của chính mình vừa mới nảy sinh đã vội vã chết đi.