Phu nhân Jenny bị đôi tình nhân nhỏ này ngọt đến đau răng, cố ý cười hỏi: “Thì ra bây giờ là không nuông chiều à? Vậy trước đó lúc nuông chiều là kiểu gì?”
Alan nếm một ngụm trà, lắc đầu nói: “Bó tay… quá dính người, còn thích làm nũng, con vốn không muốn để anh ấy tham gia vào mớ rắc rối lần này, căn bản không nghe lời, nhất định phải đi chung.”
Alan buông tách trà bất đắc dĩ cười: “Con làm gì được chứ? Nếu thật sự không cho anh ấy đi, anh ấy ở bên kia chắc sẽ lo lắng không ngủ được mất… Những chuyện này thì thôi bỏ qua, bây giờ còn luôn cố ý không nghe lời, bảo ảnh đừng dùng kính ngữ với con, nói mấy lần cũng không chịu sửa, chẳng phải ỷ con chiều ảnh sao.”
Rốt cuộc phu nhân Jenny chịu không nổi nữa, từ bỏ cười nói: “Đừng kiêu căng quá…” Phu nhân Jenny ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, giận người không biết tranh đấu: “Vương phi Điện hạ, con biết Alan yêu thương con bao nhiêu, đừng dung túng nó quá, hơi ngạo kiều một chút đi, dù sao nó tuyệt đối sẽ không tức giận với con.”
Khi Alan và phu nhân Jenny nói chuyện Bùi Nghiêu luôn không chen lời vào, ai biết rằng bọn họ lại nói về mình, Bùi Nghiêu vĩnh viễn không thể thích ứng được với việc bàn luận chuyện riêng tư của hai người trước mặt người khác thế này, anh hơi đỏ mặt miễn cưỡng nói: “Ngài chê cười rồi, Điện hạ.”
“Nói chính sự.” Alan một vừa hai phải, kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, quay đầu nhìn Thân vương Adair, “Công tác bảo mật hẳn không có vấn đề phải không ạ?”
Adair vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí yêu đương ngọt ngào của Alan và Bùi Nghiêu, nghe vậy cười gật đầu nói: “Yên tâm, ngoại trừ mấy người chúng ta chỉ có thân tín của Alston biết được, à còn có Bettina, chẳng qua không cần để tâm đến cô ấy.” Tuy rằng ngoài mặt trước nay chưa từng nói gì khắc nghiệt, nhưng Adair mang sự ngạo mạn riêng có của quý tộc giống như phu nhân Jenny, đối với loại tình nhân như Bettina thì một câu cũng không buồn nói nhiều, Alan nghe vậy gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Alan như có điều đăm chiêu, phu nhân Jenny an ủi: “Cô biết con lo lắng chuyện gì, thả lỏng đi, cô dám đảm bảo, chậm nhất là đến ngày mốt, Anthony nhất định sẽ bị dẫn về Chủ tinh, từ nay về sau sẽ không gây nên uy hϊếp đến con nữa.”
Alan cúi đầu cười: “Vậy thì tốt.”
Sau khi hàn huyên trong chốc lát phu nhân Jenny có lòng sắp xếp người dẫn Alan và Bùi Nghiêu đi nghỉ ngơi, áy náy nói: “Cô biết các con rất muốn về hành cung của mình, nhưng… con biết đấy, sắp sửa xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ như thế, cho dù là theo truyền thống hay là lấy đại cục làm trọng, dù sao chúng ta vẫn nên hầu hạ bên cạnh Bệ hạ thì tốt hơn, các con bị lệch giờ, nghỉ ngơi chút đi, đừng quá vất vả.”
Đề nghị của phu nhân Jenny vừa hợp với tâm ý của Alan, hắn cười ôm phu nhân Jenny: “Xin ngài yên tâm, con không phải không biết suy nghĩ cho đại cục như vậy.”
Phòng của Alan và Bùi Nghiêu đã sớm thu dọn xong, sau khi mời người hầu rời đi Alan lấy ra một khẩu súng quang tử nhỏ trong vali của mình đưa cho Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nhìn xung quanh theo bản năng, Alan bật cười: “Yên tâm, cô đã sớm cho người tháo camera trong mấy căn phòng ra rồi.”
“Cho anh dùng phòng thân.” Trong mắt Alan lóe lên màu tàn ác, thấp giọng nói, “Người phụ nữ kia vẫn còn trong cung… em không yên tâm.”
“Tôi càng không yên lòng về ngài.” Bùi Nghiêu giấu kỹ súng quang tử, nghĩ nghĩ rồi thoải mái nói, “Chỉ là một dẫn đường, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì… hơn nữa bà ấy còn phải suy nghĩ cho Hoàng Thái tử Điện hạ, Hoàng Thái tử Điện hạ sắp bị giam lỏng, bà ấy vì con trai mình nên cũng không dám làm gì đâu.”
Alan gật đầu, trong lòng lại cười lạnh, điều hắn sợ hiện giờ chính là Bettina chẳng làm gì cả.
Vốn Alan cho rằng ít nhất Alston sẽ tước đoạt vị trí Thái tử của Anthony, nhưng không ngờ ông ta lại lấy lý do “sau này từ từ tính” để thoái thác, sau này từ từ tính, là muốn bao lâu?
Chỉ cần Anthony vẫn là Hoàng Thái tử, mình không thể thoải mái tay chân… Một khi Alston có chuyện, người kế thừa Hoàng vị vẫn là Anthony.
Việc Alan có thể nghĩ tới, Alston tất nhiên đã sớm nghĩ tới, cho nên dù bị Anthony chọc tức gần chết, hắn vẫn quyết định nhịn xuống, giữ lại tính mạng của Anthony, dù sao Anthony chỉ là bọ ngựa, Alan mới là chim sẻ.
Một kế hoạch dần dần thành hình trong đầu Alan, khi do dự hắn lơ đãng nhìn thấy Bùi Nghiêu đang thay đồ trong phòng, Alan ngẩn ra, ngơ ngác nhìn tấm lưng trần của Bùi Nghiêu xuất thần.
Bùi Nghiêu mặc quân trang tới, vải của bộ quân trang này cứng, thắt lưng vừa dày vừa nặng, trên giày quân còn có đinh sắt*, vô cùng không thích hợp mặc ở trong phòng, lúc trước Bùi Nghiêu lại không để ý đến những chuyện này mấy, chẳng qua trước kia khi Alan chơi đùa với anh từng bị huân chương của anh quẹt bị thương cánh tay, sau đó Bùi Nghiêu liền có thói quen hễ về đến nhà là thay đồ.
*chỗ này là mã thích 马刺, bánh răng có các răng nhọn gắn ở gót giày, dùng để kích ngựa chạy nhanh hơn.
“… Đến lúc đó con sẽ nuôi cậu ta trong tầng hầm dưới hành cung của con, tiêm thuốc mỗi ngày, lính gác có ghê gớm hơn nữa cũng chịu không nổi, đến lúc đó chẳng phải muốn chơi thế nào là có thể chơi thế ấy…”
“…Hiện giờ điều con hối hận nhất chính là lúc trước nhìn không ra sự thấp hèn trong xương tủy của cậu ta! Nếu biết sớm… con đã sớm làm cậu ta, mới đến lượt Alan…”
Những lời lẽ làm người ta ghê tởm của Anthony trong ghi âm vang vọng trong đầu Alan hết lần này đến lần khác, hắn nhắm mắt ra quyết định, đây đều là Anthony tự chuốc lấy, hôm nay nếu người thất thế là mình, Alan không cảm thấy Anthony sẽ buông tha cho Bùi Nghiêu.
Vì Bùi Nghiêu, Alan quyết định vẫn nên tàn nhẫn một chút.
“Điện hạ?” Bùi Nghiêu thay xong quần áo đi ra ngoài, nghi hoặc nhìn Alan: “Ngài cần thay quần áo không? Quan lễ nghi chưa lên tới… tôi giúp ngài?”
Alan lập tức điều chỉnh tốt tâm tình, nở nụ cười: “Vừa nghĩ ra vẫn còn chút chuyện nhỏ muốn nói với chú, em đi xuống một lát, thuận tiện bảo bọn họ chuẩn bị cho anh chút bánh trái anh thích, anh ăn xong hẵng nghỉ ngơi, em xong việc sẽ về với anh.”
Bùi Nghiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi đi với ngài.”
“Chậc.” Alan cười hôn lên môi Bùi Nghiêu, “Vừa nói anh dính người xong đã thế này, nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa em sẽ về.” Alan cầm thiết bị truyền tin, ung dung điềm tĩnh cười nói: “Khi quay lại nếu phát hiện còn chưa ăn đồ gọi cho anh… em sẽ dùng cách của em để đút anh.”
Sau khi ra khỏi phòng ngủ Alan vẫn không yên tâm, xuống lầu gọi một người hầu lại dặn dò: “Giúp tôi để ý phòng của Vương phi một chút, biết Vương phi ở phòng nào không? Hôm qua anh ấy không ngủ ngon, tôi hy vọng anh ấy có thể nghỉ ngơi thêm một lát, nếu anh ấy ra ngoài, lập tức báo cho tôi.”
Người hầu chỉ cho rằng là tình thú nhỏ giữa tình nhân bọn họ, hiểu rõ cười: “Xin ngài yên tâm, tôi sẽ luôn chú ý.”
Alan mỉm cười: “Vậy là tốt nhất.”
Nửa tiếng sau, thị nữ phụ trách dọn dẹp phòng cho Bettina mỗi ngày đẩy xe ăn xuất hiện trước mặt Bettina.
“Hôm nay sao lại sớm vậy?” Bettina mang tâm trạng bất an nhìn đồng hồ, lắc đầu cáu kỉnh nói, “Tôi không muốn ăn, cô ra ngoài đi.”
“Bệ hạ đã dặn dò, ngài mỗi ngày ba bữa một bữa cũng không thể thiếu, xin đừng làm chúng tôi khó xử.” Thị nữ trơ mặt bày từng đĩa thức ăn trên xe đẩy lên bàn, “Xin ngài ăn nhanh chút đi, tôi cũng sớm báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
Bettina nghi hoặc nhìn thị nữ, không thể tin nói: “Cô… cô có thái độ gì đây?!”
Sau khi xảy ra chuyện Alston dẫn toàn bộ hầu gái của Bettina đi hết, phái thị nữ này đến chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho ả, tuy thị nữ luôn không nhiệt tình, nhưng trước nay không dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ả, Bettina nhất thời thẹn quá thành giận, quát tháo: “Tôi đã nói tôi không muốn ăn! Hơn nữa bây giờ là mấy giờ? Vừa dùng xong bữa sáng, tôi không có khẩu vị!”
“Không có khẩu vị thì cũng xin ngài ăn chút gì đi, nếu không tôi không thể báo cáo công việc, Bệ hạ dặn dò, ngài không thể tuyệt thực.” Thị nữ giống như không nghe thấy lời quở trách của Bettina, vẫn lạnh lùng như cũ, “Về việc tại sao bây giờ muốn ngài dùng cơm trưa… đó là vì cả nhà bếp đều đang chuẩn bị cho Vương phi Điện hạ và Công chúa Điện hạ Jenny, Điện hạ Alan đặc biệt căn dặn, gần đây Vương phi Điện hạ không nghỉ ngơi tốt, muốn ăn những món tươi mới, mọi người đều đang bận, không thể không chuẩn bị cơm trưa trước cho ngài, để lát nữa khỏi vướng víu.”
“Vương phi…” Bettina ngẩn ra một lát mới ý thức được người thị nữ nói là Bùi Nghiêu, bật cười nói, “Cậu ta mà là Vương phi cái gì… không phải, Alan đến rồi?!”
Thị nữ thản nhiên nói: “Thiếu tướng Bùi Nghiêu đương nhiên là Vương phi, đây là việc Điện hạ Alan đã thừa nhận trước mặt toàn Đế quốc trong tiệc sinh nhật của Bệ hạ.”
Bettina lập tức đỏ mặt, run giọng nói: “Cô đang châm chọc tôi? Cô muốn nói trước nay tôi chưa từng được Bệ hạ thừa nhận, phải không?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý này.” Thị nữ hơi mất kiên nhẫn, thúc giục lần nữa, “Xin ngài thông cảm cho chúng tôi, ăn chút đi… Đừng nghĩ quá nhiều, sao có thể so sánh với Vương phi Điện hạ chứ? Đó là người Điện hạ Alan thương yêu nhất, vừa được Công chúa Điện hạ Jenny yêu thích, lại được Bệ hạ coi trọng.”
Câu nào của thị nữ cũng giống như gai nhọn đâm vào tim Bettina, vào lúc này Bettina không muốn chọc giận Alston thêm nữa, đau khổ kiềm nén sau đó run giọng nói: “Cút ra ngoài cho tôi… tôi đã nói tôi không ăn, chính là không ăn, các cô muốn hầu hạ ai cứ đi hầu hạ người đó, tốt nhất là cầu chúc cho tôi vĩnh viễn bị giam lỏng, nếu không…”
“Vậy tùy ngài đi.”
Thị nữ không để ý đến câu uy hϊếp của Bettina, ngắt lời ả sau đó đẩy xe ăn xoay người đi ra ngoài.
Bettina trợn mắt há mồm nhìn thị nữ đi ra, sau một lúc lâu cũng không hoàn hồn lại được, không rõ tại sao mình đột nhiên lại chịu phải loại khắt khe này. Chẳng qua còn may, ả lập tức biết rõ.
“Không ăn?”
“Ừ.”
“Ai… tôi biết mà, bình thường đã không ăn mấy miếng, bây giờ sao có thể sẽ…”
“Vậy muốn tôi phải làm sao? Người hầu phục vụ phu nhân Bettina đều bị giam lại, thoáng cái trong hành cung thiếu đi nhiều người như vậy, lại còn thêm vài vị Điện hạ! Bên phòng bếp đã bận sắp điên rồi!”
“Tôi nghe nói, đều đang nghĩ cách lấy lòng Vương phi Điện hạ.”
“Phải, cô không nghe thấy, phu nhân Bettina thiệt buồn cười, thế mà nói… cậu ta mà là Vương phi cái gì? Ha ha, sau này người ta sắp làm Hoàng hậu, một tình nhân như bà ta thế mà dám xem thường anh ta…”
“Bà ta nói vậy hả? Ha ha… hai ngày nữa bà ta sẽ biết thôi.”
“Ừ, tôi cũng nghe nói rồi, không ít Cấm vệ của Bệ hạ đã được điều đến, chỉ đợi… đến lúc đó chắc bà ta điên quá.”
“Chắc vậy… Bệ hạ lười để ý đến bà ta, con trai lại… ai…”
Bettina là dẫn đường, thính giác của ả tuy không bằng lính gác, nhưng vẫn tốt hơn người thường rất nhiều, nghe tiếng nói thầm khe khẽ càng lúc càng xa của hai thị nữ, Bettina đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Alston… đang chuẩn bị xử tử Anthony sao?
Mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống từ gương mặt trắng bệch của Bettina, ả lập tức hiểu ra tại sao các thị nữ dám hỗn xược với ả, tại sao bọn họ muốn lấy lòng Bùi Nghiêu như vậy… Alston muốn lập Alan làm Hoàng Thái tử lần nữa!
Trong nháy mắt Bettina cảm thấy lạnh thấu xương, quả nhiên, Alston không thể nào chấp nhận được người muốn hại hắn tồn tại, Bettina cắn chặt môi, nỗ lực duy trì tỉnh táo…
“Ban ngày nghỉ ngơi nhiều, đến tối lại không ngủ được à?”
Nửa đêm, Alan nghiêng người ôm lấy Bùi Nghiêu, hôn lên trán anh hỏi: “Có muốn uống chút sữa ngọt không?”
“Không cần.” Bùi Nghiêu nhắm mắt nhẹ giọng nói, “Ban ngày ngài không ngủ bao nhiêu, đừng quan tâm đến tôi, tự mình nghỉ ngơi là được.”
Trong giọng điệu của Alan mang theo ý cười nồng đậm: “Không quan tâm anh sao được? Phải rồi, em…”
Lời của Alan bị một trận tiếng bước chân hỗn loạn cắt ngang, Bùi Nghiêu cảnh giác ngồi dậy nhanh chóng mặc xong quần áo, Alan nhẹ giọng dặn: “Đừng ra ngoài.”
Bùi Nghiêu im lặng lấy súng quang tử Alan đưa cho anh ra đặt ở sau lưng, không biết qua bao lâu, phu nhân Jenny mặc nguyên áo ngủ gõ vang cửa phòng của bọn họ, trong mắt phu nhân Jenny tràn đầy kinh hoàng và phẫn nộ, cô nhìn Alan và Bùi Nghiêu, cắn răng nói: “Ả tiện nhân Bettina… Không biết làm sao để cô ta trộm được thiết bị truyền tin của một người hầu, cô ta liên hệ Anthony báo cho nó tình hình ở đây, Anthony… chạy rồi!”
Vẻ mặt Alan nghiêm túc, hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Nhiều lời vô ích, nhanh nghĩ cách giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất… con và Bùi Nghiêu thay quần áo xong sẽ qua.”
Phu nhân Jenny mỏi mệt không thôi gật đầu, Alan rót cho phu nhân Jenny một tách trà sữa nóng, quay mặt đến chỗ không người, khóe miệng của Alan nhếch lên một nụ cười mỉm.
—