“Lối suy nghĩ lúc trước hẳn là không sai…” Alan nhíu mày, chậm rãi nói, “Đây không thể là tác dụng từ mấy thứ thuốc bên ngoài, nhất định là một loại biến đổi của bản thân… rốt cuộc là cái gì gây nên? Có phải là cường độ huấn luyện vẫn chưa đủ cao?”
Bùi Nghiêu đang sắp xếp tài liệu cho khóa học sắp tới của các học sinh, nghe vậy nói ngay không chút nghĩ ngợi: “Không đâu, đã đủ rồi.”
Alan nghiêng đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười: “Anh đang đau lòng cho em à?”
Bùi Nghiêu khựng lại, giống như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục sắp xếp tài liệu.
“Hoặc là môi trường ở sân diễn tập không đúng?” Alan chống cằm lười biếng nói, “Năng lực đặc thù của các lính gác đa phần được kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra trên chiến trường, chẳng lẽ cũng có liên quan đến tâm tình của bản thân à? Tinh thần nhất định phải căng thẳng tuyệt đối?”
Bùi Nghiêu càng nghe càng nhịn không được, ngẩng đầu nhíu mày nói: “Điện hạ, xin ngài hãy có giác ngộ mình là người thừa kế hoàng vị thứ hai, ngài thuộc về Đế quốc, tất cả mọi người đều cần ngài, xin đừng lấy an toàn của mình ra đùa giỡn.”
“Yên tâm, em sợ chết lắm.” Alan gọi rắn Taipan ra để nó đi trấn an Bùi Nghiêu, quay lại nói, “Vậy còn có thể là vì cái gì đây… Có phải là dung lượng não của thú trùng quá nhỏ? Sức mạnh tinh thần vẫn chưa đạt đến mức rèn luyện chân chính?”
Rắn Taipan gác đầu lên chân Bùi Nghiêu, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, thích ý vô cùng, Bùi Nghiêu vươn một tay đến xoa nhẹ lớp vảy tinh tế trên đầu nó, nghĩ nghĩ gật đầu: “Có khả năng.”
“Anh nói xem…” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nghiêm túc nói, “Nếu em chặn tinh hạm của Anthony lại, bí mật cầm tù anh ta, mỗi ngày lấy anh ta ra tập luyện sức mạnh tinh thần, có phải sẽ hữu hiệu hơn không?”
Nói về dung lượng não, tốt xấu gì Anthony cũng là sinh vật linh trưởng, tốt hơn rất nhiều so với thú trùng, nói về mức độ căng thẳng khi tác chiến, Anthony có tệ hơn nữa cũng là lính gác, thời trẻ cũng tiếp nhận không ít huấn luyện, vẫn có chút năng lực tác chiến, nói về mặt cảm tính… mình hận Anthony tới mức ngứa răng, vì để có thể giày vò hắn nhiều thêm một phần, mình nhất định sẽ dùng hết toàn lực.
Bùi Nghiêu nhìn đôi mắt siêu bình tĩnh của Alan mà trong lòng mãi cũng không thể bình ổn lại được, Điện hạ của anh… đang lên kế hoạch bắt cóc Hoàng Thái tử Điện hạ của Đế quốc sao?
Thấy Bùi Nghiêu ngơ ngẩn không nói chuyện rắn Taipan của Alan bất mãn ủn ủn anh, Bùi Nghiêu cố gắng hết sức sắp xếp lại ngôn ngữ, thấp giọng nói: “Xin ngài đừng đùa kiểu này.”
Alan mỉm cười với Bùi Nghiêu: “Thiếu tướng, em đang nghiêm túc đó.”
Bùi Nghiêu tận lực làm mình không vô lễ trước mặt Alan, miễn cưỡng nói: “Điện hạ…”
“Được rồi, biết anh muốn nói gì.” Alan tựa vào ghế sofa, uể oải nói, “Em bắt đầu hối hận vì đã bảo Alston tống Anthony đi… anh ta đi rồi em chơi với ai?”
[=)))]
Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, cúi đầu tiếp tục làm việc, Alan lại suy nghĩ tiếp kế hoạch của hắn, không lâu sau quan lễ nghi của Alan ở bên ngoài gõ cửa, đi vào cúi người nói: “Điện hạ, Điện hạ Jenny đến.”
Alan cười: “Cô? Sao không nói với con trước?”
“Nếu nói với con bọn họ nhất định phải bắt đầu chuẩn bị từ tối qua, hưng sư động chúng, quá phiền phức.” Phu nhân Jenny tươi cười đi vào, “Cô chỉ thuận tiện ghé thăm con, Thiếu tướng cũng ở đây à.”
Trước khi phu nhân Jenny lên lầu rắn Taipan của Alan đã biến mất ở bên chân Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu vẫn không yên tâm, anh im lặng gọi rồng của mình ra, dùng nó để che giấu thay đổi sóng năng lượng rất nhỏ trong không gian năm chiều do sự biến mất của rắn Taipan gây ra.
Bùi Nghiêu tiến đến hôn tay của phu nhân Jenny, cúi đầu nói: “Chào ngài, phu nhân.”
“Thật hâm mộ các con, cô mãi không giúp được gì ở chỗ Thân vương Adair, trước nay chưa từng có thể cùng nhau làm việc.” Phu nhân Jenny lắc đầu thở dài, “Có thể bầu bạn sớm chiều thật tốt quá.”
Alan nháy mắt mấy cái với phu nhân Jenny: “Cũng không tốt đẹp như ngài nghĩ đâu… Thiếu tướng chẳng phối hợp với chuyện tình công sở của con mấy.”
Rốt cuộc là hai cô cháu ruột, phu nhân Jenny lập tức hiểu ra ý của Alan, quyến rũ cười nói: “Cô hiểu, đừng rầu rĩ, lúc trước Adair cũng là một khúc gỗ, hiện giờ đỡ hơn nhiều, việc này cần thời gian, yên tâm, sớm muộn cũng có một ngày Thiếu tướng hiểu được tình thú của con, cũng cố gắng phối hợp với con.”
Bùi Nghiêu còn đang lo lắng rắn Taipan của Alan, nhất tâm nhị dụng nghe đến đây mới hiểu được hai người đang nói cái gì, lập tức đỏ mặt, Alan bất đắc dĩ cười với phu nhân Jenny: “Cô nhìn đi, vậy đã đỏ mặt rồi.”
“Hay thẹn thùng cũng không phải không tốt nha, ai ya con không biết đâu… cái thuở con hôn trộm cậu ấy một cái, cậu ấy đỏ mặt cả một ngày là tươi đẹp nhất đó, cố gắng trân trọng đi.” Cho dù vẻ ngoài tao nhã quyến rũ bao nhiêu, trong xương tủy phu nhân Jenny vẫn là một lính gác, nhưng sau khi phát hiện Bùi Nghiêu càng lúc càng ngượng ngùng thì cô đúng lúc kết thúc đề tài này, nghịch ngợm cười nói, “Được rồi, nói nữa chắc mặt của Thiếu tướng sẽ nóng cháy luôn, nói chính sự nào…”
Phu nhân Jenny ngồi xuống, sửa sang lại quần áo nói: “Gần đây phu nhân Bettina có chút sôi nổi, hẳn là con đã nghe được phong thanh rồi phải không?”
Bùi Nghiêu nhìn thời gian nói: “Điện hạ, tôi còn chút chuyện cần trao đổi với đội trưởng bảo an, trước hết tôi…”
“Ngồi xuống.” Alan dắt tay Bùi Nghiêu kéo người đến bên cạnh mình, dịu dàng trách mắng, “Đừng không hiểu chuyện, cô đến một chuyến không dễ dàng gì, có việc cũng phải đẩy ra sau.”
Kiểu giọng điệu trách mắng trẻ con này làm Bùi Nghiêu xấu hổ vô cùng, phu nhân Jenny thông cảm cười: “Được rồi Thiếu tướng, đừng cảm thấy mất tự nhiên, hiện giờ ngài đã là Chuẩn Vương phi Điện hạ của chúng tôi, còn chuyện gì ngài không thể nghe chứ? Sẵn tiện ngài cũng có thể giúp Alan đưa ra ý kiến.”
Bùi Nghiêu kính cẩn nghe theo gật đầu: “Ngài quá lời rồi, chuyện của Điện hạ không phải là chuyện tôi có thể xen vào.”
“Có lẽ Điện hạ nhà ngài không nghĩ vậy đâu, chậc chậc… ngài xem ánh mắt nó nhìn ngài kìa.” Phu nhân Jenny lắc đầu khẽ than, “Đến khi cảm tình của hai người được công bố với thế giới, sẽ có bao nhiêu fan của Alan vỡ tim đây.”
Bùi Nghiêu không giỏi ứng đối với kiểu trêu đùa này nhất, Alan nhịn không được giải vây cho anh, nói: “Ngài đang nói đến chuyện gần đây Bettina liên tục xuất hiện ở các buổi dạ tiệc từ thiện phải không?”
Phu nhân Jenny gật đầu: “Tuy lúc trước cô ta cũng rất nhiệt tình với mấy việc công ích, nhưng trước nay chưa từng phách lối như vậy, cho dù là vì cái gì, việc người phụ nữ đó thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng đều không phải là hiện tượng tốt.”
Alan nhẹ nhàng chơi đùa với ngón tay của Bùi Nghiêu, chậm rãi nói: “Con nhớ lúc trước Alston không cho phép bà ta lộ mặt ở bên ngoài.”
“Đó là 10 năm trước, hai năm nay Alston vẫn không hạn chế cô ta, nếu là gần đây thì… có lẽ là để an ủi Bettina, dù sao Anthony đã bị trục xuất.” Phu nhân Jenny chán ghét nhíu mày, “Hai ngày trước chúng ta ngẫu nhiên gặp mặt ở một buổi dạ tiệc, cô đến rồi mới biết cô ta ở đó, có trời mới biết bên tổ chức nghĩ thế nào, lúc trước bọn họ chưa từng dám để Bettina và thành viên Hoàng thất xuất hiện trong cùng một màn ảnh, nhất định… đây nhất định là do Alston ngầm đồng ý, nếu không bọn họ không dám to gan như vậy.”
Alan khá có hứng thú nở nụ cười: “Sao? Alston muốn công chúng thừa nhận tình nhân của ông ta, sau đó thuận lý thành chương cưới bà ta?”
“Không thể nào, phía Nghị viện cũng sẽ không đồng ý.” Phu nhân Jenny cười lạnh một tiếng, “Cưới một tình nhân, Alston không làm ra được chuyện mất thể diện như vậy.”
Nếu nói bao dưỡng người tình là thú vui không thể nói ra của quý tộc nam tại Đế quốc, vậy chính thức thành lập quan hệ hôn nhân với người tình chính là chuyện cười cho cả làng, việc này không chỉ khơi lên sự bất mãn của dân chúng, còn làm cho giới quý tộc đem chuyện này ra làm trò cười, quan trọng nhất là, phu nhân Jenny không hề cho rằng Alston thích Bettina đến thế, sẽ vì cô ta mà đặt cược danh tiếng vốn chẳng còn bao nhiêu của mình.
Phu nhân Jenny kể cho Alan nghe cuộc thảo luận giữa cô và Alston trước đó về việc sinh thêm một đứa con, nói: “Lúc đó Alston đã dứt khoát nói không, sau đó ông ấy lại chuyển qua cảnh cáo con phải trước sau như một với Thiếu tướng, ý định của ông ấy đã rất rõ ràng, ông ấy căn bản không muốn để Bettina tiến thêm một bước nào.”
Alan cười lạnh: “Alston hiểu rõ hơn ai hết, có thêm một Hoàng tử nữa chỉ làm hồ nước bẩn này thêm đυ.c mà thôi.”
“Cho nên nói tình huống không tệ như chúng ta nghĩ, chỉ là cô có chút không rõ lắm…” Phu nhân Jenny nhìn Alan, chậm rãi nói, “Rốt cuộc Alston muốn làm gì? Là vì để duy trì chủ đề liên quan đến Anthony ở Chủ tinh sao? Ông ấy sợ dân chúng sẽ quên tên Hoàng Thái tử này, cho nên để Bettina đi ra thay con trai của cô ta cày cảm giác tồn tại? Không đến mức đó chứ…”
Alan lắc đầu: “Con đoán người thúc đẩy tình huống này cũng không phải là Alston, ông ta nhiều lắm cũng chỉ ngầm đồng ý mà thôi, ông ta vẫn thiên vị Anthony, cho nên mới dung túng cho mấy trò vặt vãnh của Bettina.”
Phu nhân Jenny gật gật đầu, ngưng lại một lát rồi nói: “Chuyện kế tiếp chính là mục đích chính cô tới đây hôm nay.” Phu nhân Jenny nhìn Bùi Nghiêu, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua tôi nghe nói đến một tin tức làm tôi rất bất an, Bettina… nhắc đến ngài với người khác, Thiếu tướng.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Tôi?”
“Phải.” Phu nhân Jenny do dự một lát rồi nói: “Rất kỳ lạ… Theo như người nghe bảo, khi cô ta nhắc đến ngài không hề có ác ý gì, ít nhất ở mặt ngoài là không có, chỉ hỏi một chút về công việc hiện tại của ngài, cô ta nói cô ta cảm thấy tiếc nuối vì ngài không thể ở bên cạnh Anthony nữa, sau đó còn nhắn gửi người khác nếu có cơ hội nhất định phải chăm sóc ngài, việc này…” Phu nhân Jenny nhìn Alan, lắc đầu bật cười, “Tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì?”
“Không biết, nhưng chắc chắc không phải là chuyện tốt.” Alan cười lạnh một tiếng, “Bà ta biết quan hệ giữa con và Bùi Nghiêu, đây là muốn ra uy với con?”
Phu nhân Jenny không đồng ý nói: “Không, loại tình huống này chúng ta thường hiểu là cô ta đang cách không truyền lời, là đang bày tỏ thành ý với Bùi Nghiêu.” Phu nhân Jenny cười với Bùi Nghiêu, “Thiếu tướng, ngài muốn nhận cành ô liu này từ Bettina không?”
Bùi Nhiêu nhìn Alan một cái, đứng dậy cúi đầu nói: “Tôi chỉ nghe Điện hạ.”
Phu nhân Jenny cười hiền hậu: “Lòng trung thành của ngài làm tôi kính nể, Thiếu tướng.” Alan bất đắc dĩ, kéo Bùi Nghiêu về lại bên mình, trong giọng điệu bất giác mang theo chút cưng chiều: “Cô đang trò chuyện với anh, căng thẳng như vậy làm gì, em còn không tin anh sao?”
Alan quay đầu nhìn phu nhân Jenny, cười nói: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, con sẽ cẩn thận.”
Phu nhân Jenny gật đầu, nhịn không được lại dặn dò lần nữa: “Đừng coi thường người phụ nữ này, lúc trước có thể nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy đã nói lên cô ta không phải ếch ngồi đáy giếng, hơn nữa tình cảnh hiện giờ của con trai cô ta rất xấu hổ, không có một người mẹ nào có thể chịu được con của mình khổ sở, cho dù là vì Anthony cô ta cũng sẽ dốc hết toàn lực.”
Alan bình thản cười: “Được, vậy cứ để bà ta thử đi.”
—