EDIT: Meode
Trịnh Phi Yến yên lặng nhìn cảnh tượng cực kỳ bi thương trước mắt mình, trong lòng cô cảm thấy chua xót, lúc này thì điều cô nghĩ tới không phải là bảo trụ cái chức quan của mình, mà là thật lòng muốn vì những người đáng thương này mà làm một điều gì đó, để giảm bớt phần nào áy náy của lương tâm.
Chu Thông nhỏ giọng nhắc nhở nàng nói:
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện hoặc là giải thích đâu chị, chúng ta đi thôi!
Trịnh Phi Yến gật đầu, bây giờ người nhà người bị nạn đang trào dâng cảm xúc hiển nhiên là không thích hợp để an ủi bọn họ, cô nhẹ giọng nói:
- Em đi lấy xe đi, chị ở chỗ này đợi em!
Lý Chấn đang xuyên thấu nhìn qua cửa kính xe, thấy Trịnh Phi Yến đang đến gần thân nhân người bị nạn, trong đầu ông chợt có nghi vấn, mỹ nhân chủ tịch huyện này từng bị chính mình cày bừa tan nát ở trên thân thể đang muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta muốn nắm bắt rỏ ràng chuyện ở đây để làm lớn chuyện? Cái ý nghĩ này làm cho Lý Chấn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm, ông nhớ tới gần đây thì Trịnh Phi Yến đã không còn cùng mình đứng chung một chiến tuyến, ông lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thắng.
- Chủ tịch huyện Trịnh đang ở bên kia! Đang mặc bộ đồ công sở màu xám!
- Anh…em biết nên làm như thế nào rồi!
Trịnh Phi Yến mím môi, cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trong đám thân nhân người bị nạn, có một giọng nói thê lương kêu lên:
- Cô ta là chủ tịch huyện, chính là cô ấy hại chết con của tôi.
Trịnh Phi Yến sợ ngây người, hơn một trăm người đang bi ai khóc lóc, đều đưa ánh mắt tập trung nhìn đến phía Trịnh Phi Yến, đã có người dẫn đầu hướng đến Trịnh Phi Yến vọt tới.
Trịnh Phi Yến sắc mặt tái nhợt, thế cục biến ảo đã vượt ra khỏi suy đoán của cô, cảm xúc của người nhà gặp nạn bi phẫn đã sắp tiến đến trạng thái vỡ đê, câu nói kia mới vừa rồi đã mở ra một lổ hổng, sự tức giận của mọi người đều dồn vào về phía nữ chủ tịch huyện vô tội kia.
Giống như đối mặt cơn hồng thủy mãnh liệt ập đến, Trịnh Phi Yến trên khuôn đã tái nhợt, không biết là ai đã ném ra một hòn đá nhỏ, trúng vào ngay trán của Trịnh Phi Yến, làm cho cô cảm thấy choáng váng…
Chu Thông từ ở phía xa chạy xe vừa tới, dưới đám đông huyên náo hắn cũng tìm được Trịnh Phi Yến, cô gắng bảo vệ thân mình Trịnh Phi Yến, tay của cô nắm chặt tay Chu Thông cánh, trong nội tâm pha lẫn chua xót cùng cảm động.
Bí thư Lý Chấn yên lặng nhìn tình cảnh, nhếch môi cười gian trá..
Lúc này cành sát duy trì trật tự dưới sự chỉ huy của trưởng công an thành phố Bao Thanh Hải mới mang theo hơn mười cảnh sát chạy tới, hiện trường vẫn không ngừng có quần chúng xông lên.
Một tiếng “ đùng..” súng nổ vang lên, Bao Thanh Hải nhìn thấy tình huống hỗn loạn đã không còn có thể khống chế, nên ông chỉ có thể lựa chọn bằng cách nổ súng cảnh cáo, tiếng súng nổ có tác dụng đối với đám người đang điên cuồng kinh sợ, mọi người rất nhanh an tĩnh lại…
Đang che chở cho Trịnh Phi Yến thì Chu Thông đột nhiên đứng lên nói to:
- Xin mọi người bình tĩnh, bí thư huyện ủy Lý sẽ trả lại cho các người một sự thỏa đáng nhất, hãy để cho bí thư Lý nói chuyện với mọi người!
Câu nói của hắn không có được mọi người vỗ tay hoan hô như thông thường, mà ánh mắt nghi ngờ của mọi người đang tìm xem ai là bí thư Lý , vừa thấy một chiếc xe hơi nhanh chóng nổ máy rời đi.
- Mẹ nó.. chết hơn hai mươi người, hắn không hỏi một câu, đã sợ đối chứng lấy xe hơi chạy mất rồi
Trong đám người không biết ai la lên..
Chu Thông nhân cơ hội nâng Trịnh Phi Yến trèo lên xe của mình.
Ngồi trong xe, Lý Chấn nghe được câu nói sau cùng của đám người, ánh mắt gϊếŧ người của ông ta nhìn chằm chằm Chu Thông, ngọn lửa là do thằng Chu Thông này châm vào đến trên người mình.
Trịnh Phi Yến từ chối đề nghị Chu Thông đem nàng đưa đến bệnh viện, mà là cùng với Chu Thông về tới chỗ ở của mình, sau khi thay đổi bộ quần áo bụi bẩn, đầu óc của cô đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh lại, theo tình huống hiện trường vừa xem, người gặp nạn rất nhiều, chuyện này phía sau có lẽ còn cất giấu rất sâu huyền cơ, xem ra trách nhiệm này nàng cũng gánh chịu, Trịnh Phi Yến cũng không có cảm thấy uể oải nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy không phục, cô giờ có thể mặc kệ không cần đến cái chức chủ tịch Huyện này nữa, nhưng sự tình thì không có thể để mình dính đòn một cách không minh bạch mà quên đi, Trịnh Phi Yến quyết định, muốn điều tra rõ chuyện này, để cho người chết lấy lại công bằng, làm cho người sống cũng an ủi được phần nào.
Cửa phòng nhẹ nhàng có tiếng gõ, Trịnh Phi Yến cảnh giác hỏi:
- Ai?
- Là em.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chu Thông.
Trịnh Phi Yến ánh mắt đang kiên nghị trong nháy mắt mềm mại hơn trước nhiều, cô đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, rồi mở cửa phòng ra.
Trịnh Phi Yến khẽ gật đầu với Chu Thông, khóe môi hiện ra một nụ cười mê người, mặc dù chỉ là biểu đạt ý tứ vui mừng, nhưng tại trong mắt Chu Thông thì thấy vô cùng cám dỗ đấy, ánh mắt hai người gặp nhau, Trịnh Phi Yến cắn nhẹ môi một cái, nhỏ giọng nói:
- Cám ơn!
Cô hiểu được hôm nay Chu Thông vì cô mà làm hết thảy đó là chân tình..
So với Trịnh Phi Yến mà nói, Lý Chấn thì thê thảm hơn, một mình ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là cái gạt tàn thuốc đã có 5, 6 mẩu thuốc lá, trong thâm tâm của của ông là cho Trịnh Phi Yến một bài học, tuy nhiên lại không ngờ sự tình hình lại phát triển theo chiều hướng xấu hơn về phía ông.
Nhớ tới vừa rồi Chu Thông ở hiện trường nói mấy câu, Lý Chấn đã ý thức được Chu Thông thằng này mới là người nguy hiểm, lúc ấy Chu Thông chỉ một câu nói của hắn đủ để đem mình đưa vào chỗ chết..
▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶