EDIT: Meode
Trịnh Phi Yến nói cũng giữ lời, Chu Thông sau khi thành công giải quyết vấn đề, về sau Trịnh Phi Yến nhanh chóng làm quyết định bổ nhiệm chính thức cho hắn, chỉ có chuyện dùng miệng bú dươиɠ ѵậŧ của hắn, thì Trịnh Phi Yến cho đến nay vẫn còn chưa thực hiện.
Ngồi ở trên cái ghế dựa làm việc văn phòng chủ nhiệm êm ái, Chu Thông có chút hưởng thụ hít một hơi thuốc, vừa lúc này Quách Phương vội vả chạy ào vào, vừa vào cửa, một câu nàng cũng không nói chạy thẳng vào buồng vệ sinh, ngay sau đó "xè xè" tiếng nướ© ŧıểυ chảy vang vọng trong gian phòng làm việc, tiếng nước chảy càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì biến thành tí tách.
Khi Quách Phương vừa đi ra khỏi buồng vệ sinh, liền nghiêng dựa vào trên tường, mắt lim dim, một bộ dáng cũng là hưởng thụ.
Khi nàng bước ra, Chu Thông cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Quách Phương, nàng vẻ mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói:
- Chủ nhiệm, xin lỗi… bên văn phòng buồng vệ sinh bị hỏng rồi..
Chu Thông nghe qua nhất thời nghẹn lời, chuyện gì nha? Tự nhiên xuất ra một câu:
- Ừ… công tác trọng yếu, nhưng thân thể quan trọng hơn!
- À…Chu chủ nhiệm, chuyện anh quân nhân xuất ngũ kia, hồ sơ đã làm xong, mấy ngày nay thấy anh bề bộn nhiều việc, nên chưa kịp thông báo!
Quách Phương trên mặt của nàng rõ ràng hiển lộ sự thoải mái sau khi bài tiết xong.
- Vậy em gọi anh ta lên gặp anh một chút!
Chu Thông muốn mượn cơ hội này khảo sát một chút gã cựu quân nhân này.
Vương Dũng vừa vào cửa trước hướng Chu Thông cúi đầu một cái nói:
- Cám ơn Chu chủ nhiệm, anh là ân nhân của tôi!
Thấy Chu Thông không nói gì, Vương Dũng chậm rãi đi vào trước mặt Chu Thông, cầm lấy chén nước trà của Chu Thông đổ sạch nước dư còn lại bên trong, rồi lấy hộp trà kế bên bỏ thay đổi ấm trà, khi cầm lấy phích nước nóng mới phát hiện không còn nước sôi, hắn đi tìm cái ấm điện đun lên pha trà.
Chu Thông vẫn nhìn Vương Dũng đang lặng lẽ làm việc, trong lòng rất là vừa lòng, trầm ổn, cẩn thận, trật tự rõ ràng, chính mình còn thiếu như vậy một người trợ thủ, mấu chốt là có thân thủ tốt.
- Vương Dũng, làm rất tốt, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, tôi đã nói với đội trưởng lái xe, từ giờ anh sẽ lái xe cho chủ tịch huyện Trịnh, đương nhiên lúc nào tôi cần, cũng sẽ nhờ anh hỗ trợ! Thôi được rồi anh đi ra ngoài đi!
Vương Dũng gật gật đầu không nói thêm một tiếng bước ra khỏi phòng.
Sau vài ngày làm việc, Chu Thông đã tạm thời quen thuộc với công việc văn phòng ủy ban, bây giờ thật sự thì hắn đã không còn tạm thời làm thư ký nữa, nhưng công tác chủ nhiệm văn phòng ủy ban thì phức tạp hơn, chủ nhiệm bộ phận văn phòng ủy ban thật ra chính là đại quản gia của ủy ban, ở trong nhân viên còn rãnh rổi rất nhiều, Chu Thông đem công tác tương quan tận lực thay đổi một số, giao trách nhiệm đến cho từng người rỏ ràng.
Chu Thông suy tính tại văn phòng ủy ban thiết lập thêm một thường vụ phó chủ nhiệm, thay thế mình toàn quyền phụ trách công tác của văn phòng ủy ban khi mình vắng mặt, các ban ngành trong ủy ban thì phó chủ nhiệm nhiều lắm, Quách Phương nếu chỉ là nhân viên vì mình làm việc thì nhiều khi bị bó tay bó chân, đưa nàng lên làm thường vụ phó chủ nhiệm ít nhất thì chức quan cao hơn người khác một đầu.
Sau này có nàng, hắn có thể bứt ra ngoài văn phòng ủy ban làm chuyện mình chuyện muốn làm cũng dễ hơn. Đúng lúc này thì điện thoại của Trịnh Phi Yến gọi tới:
- Chu thông, đến tài vụ lĩnh năm vạn tiền, cùng chị đê lên thành phố có việc.
Nhận được điện thoại, Chu Thông vội vàng bảo Quách Phương thông báo Vương Dũng chuẩn bị xe.
Ở trên đường đi, Chu Thông báo cho Trịnh Phi Yến chuyện nhận Vương Dũng vào lái xe, đồng thời có ý kiến lập một thường vụ phó chủ nhiệm cho văn phòng ủy ban, Trịnh Phi Yến nói với Chu Thông chính mình quyết định là được rồi.
- Lần này chúng ta đến sở tài chánh đốc xúc chuyện lần trước mà Lê sở trưởng xây dựng kiến thiết tài trợ một trăm vạn trợ giúp quỹ, qua một thời gian như vậy mà tiền vẫn chưa chuyển đến huyện, chị lo lắng để lâu dễ bị thất thoát..
Trịnh Phi Yến vẻ mặt nặng nề nói.
- Ủa….Lê sở trưởng không phải tự mình đáp ứng rồi sao?
Chu Thông cảm thấy rất là bất ngờ…
- Về phương diện này, chắc em không hiểu, bên xây dựng kiến thiết cục nhóm hỗ trợ giúp quỹ xây dựng kiến thiết, sở tài chánh duyệt chi, nhưng với nhiều lý do khác nhau sẽ giữ lại tiền để dùng là chuyện bình thường.
Mạnh Phi là sở trưởng sở tài chánh cũng chính là người của bí thư thành ủy Hạ Gia Nông, so với Trịnh Phi Yến thì không phải đi chung trên một con đường, chủ tịch Tả Đại Quốc và bí thư Hạ Gia Nông nướ© ŧıểυ không cùng chung một bầu, cho nên việc này rất là phiền toái.
Trịnh Phi Yến thông qua mối quan hệ riêng của mình, hẹn với Mạnh Phi sở trưởng tám giờ tối tại nhà hàng khách sạn "Thấm Viên Cư" phòng 302 gặp mặt, cuộc trao đổi này không thích hợp có người thứ ba ở đây, Chu Thông thì nghỉ ngơi ở phòng kế bên, Vương Dũng thì ở trong xe chờ.
Không lâu sau, chuyện lo lắng của Chu Thông đã xảy ra, Trịnh Phi Yến gọi điện thoại bảo Chu Thông, đến tiệm thuốc tây mua hộp BCS, Chu Thông buồn bực muốn chửi ” mẹ nó “, may mắn lần này dẫn theo Vương Dũng, liền bấm số điện thoại của Vương Dũng.
- Vương Dũng, nhanh chút đến tiệm thuốc tây gần nhất mua một hộp áo mưa!
Chu Thông nói.
- Cái gì? Mua cái đồ chơi kia …? Trước giờ tôi chưa có mua qua...
Vương Dũng lắp ba lắp bắp nói.
- Lãnh đạo muốn dùng, nhanh chút…đừng có nói nhảm nữa, đây là nhiệm vụ!
Nói xong cúp điện thoại.
Rất nhanh Vương Dũng thở hổn hển mang lên, Chu Thông càng nghĩ càng tức, sau khi Vương Dũng đi, Chu Thông nhẹ nhàng mở dọc theo khe hở hộp bcs, tiện tay hộp gia vị trên bàn ăn đồ, bây giờ bố cục của nhà hàng khách sạn đều là chung một hình thức, một gian phòng, bàn ăn, bàn mạt chược, một giường lớn, làm gì cũng đều tiện lợi.
Chu Thông dụng thìa lấy tiêu cay, đổ dọc theo bên trong bcs, một hộp tổng cộng có năm cái, Chu Thông bảo đảm từng cái một đều hơi có chút tiêu cay, sau đó nhẹ nhàng đem bóp cái bao lại, bỏ lại trong hộp, đưa đến gian phòng của Trịnh Phi Yến.
Chu Thông đang tưởng tượng thấy cái đồ vật kia khi đυ.ng tới bên trong hạt tiêu sẽ phát sinh biến hóa gì?
Thứ 2 cuốn quan lại hành trình thứ 39 chương bị bệnh
May mắn là sở trưởng Mạnh Phi không để cho Chu chủ nhiệm đợi lâu, rất nhanh một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Trịnh Phi Yến hoang mang rối loạn vội vàng tiến vào, nói với Chu Thông:
- Hắn chơi bời bên ngoài không sạch sẽ nên bị bệnh rồi…
- Không sạch sẽ bị bệnh?
Chu Thông nghe qua cũng không hiểu.
- Chính là bệnh lây qua đường sinh dục, mới đưa vào trong một lúc liền sưng to như cải củ vậy, hắn đau quá còn rêи ɾỉ gọi bậy? Vậy có lây bệnh sang chị không vậy?
Nói đến đây Trịnh Phi Yến mặt trắng xanh.
Chu Thông trong lòng âm thầm buồn cười, đàn bà cuối cùng cũng là đàn bà, cho dù là làm đến chủ tịch huyện cũng không thoát khỏi được bản sắc của người đàn bà.
Nhìn thấy Trịnh Phi Yến sợ đến run người, Chu Thông cảm thấy tội nghiệp, vội vàng ôm cổ của Trịnh Phi Yến, vỗ nhè nhẹ lấy bả vai nàng nói:
- đã dùng BCS thì không có sao đâu, hắn chắc là có bệnh gì đó mà không tiện nói ra, chăng qua là bị phát tác! Đừng lo lắng quá!
- Thật sự là không có sao?
Lúc này Trịnh Phi Yến đáng yêu giống như là một cô gái.
- Chị cứ tin tưởng em, là đàn ông, đối với tình huống của thân thể đàn ông thì em phải rất rõ ràng chứ!
Chu Thông vì trấn an Trịnh Phi Yến đang hỗn loạn, không thể nói bậy.
-Ai da.. vậy là tốt rồi!
Trịnh Phi Yến nhẹ nhàng vỗ ngực, một bộ dáng vẫn chưa tỉnh hồn.
- Chị bỏ một mình ông ta ở phòng bên kia?
Chu Thông thực muốn biết câu chuyện rốt cuộc phát triển đến trình độ nào…
- Hai tay hắn ôm bảo bối của hắn đau đến mức đổ đầy mồ hôi, cái vật kia sưng to, đỏ giống như là rướm máu vậy, lúc ấy chị vừa sốt ruột vừa sợ, liền bỏ đi ra ngoài ngay lập tức.
Trịnh Phi Yến vừa nói vừa hoa tay múa chân..
Thấy Chu Thông vẻ mặt không vui, Trịnh Phi Yến mỉm cười, tự đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, hướng về Chu Thông giải thích:
- Thân ở trong chốn quan trường, trước mặt mỗi lần thăng chức, thì phía sau cũng có một sự đổi lấy chua xót, có người dùng thân thể, có người dùng tiền tài, có người dùng tình cảm, trả giá lớn hay nhỏ thì sẽ quyết định chức quan lớn hay nhỏ, đây là giao dịch ngầm trong quan trường, góc khuất nơi này vĩnh viễn sẽ không có chuyện dùng thực lực mà nói chuyện, nơi này vĩnh viễn sẽ không có hai chữ công bằng, em nghĩ xem, chị là một người đàn bà hơn ba mươi tuổi, lại đã ly hôn, ngoại trừ dùng thân thể của chị thì còn có cái gì nữa? Dựa vào thân thể của chính mình mới hơn ba mươi tuổi, chị trở thành nữ chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất, mỗi lần trên giường đều có thể hoàn thành một khoản giao dịch, giao dịch tốt, lấy được ích lợi lớn hơn, quan trường đổ máu dầm dề đây là chuyện có sự thật…
Trịnh Phi Yến nói thao thao bất tuyệt làm cho Chu Thông hơi có chút ngộ ra tinh túy và chân lý trong chốn quan trường, một người đàn bà như vậy lại lách qua được cái khe hẹp bên ngoài toàn là đàn ông, mà đi tới vị trí chủ tịch huyện, cuộc đời nàng chính là một quyển huyết lệ sử sống sờ sờ trước mắt.
Nghĩ đến đây, Chu Thông ôm sát Trịnh Phi Yến đang run rẩy hai bả vai, trên lưng nàng vuốt ve.
Hai người nhẹ nhàng đẩy ra cửa căn phòng kế bên, thi thấy bên trong đã không có một bóng người, hai người cũng không kịp quan tâm đến Mạnh Phi đã đi đâu, đến trước quầy tiếp tân, tính tiền xong cũng vội vàng rời đi.
Ra khỏi cổng lớn "Thấm Viên Cư", Trịnh Phi Yến xoay mặt nói với Chu Thông:
- Em và Vương Dũng cứ tùy tiện đi dạo, buổi tối tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, những chuyện khác thì ngày mai nói sau, đến lúc đó chị gọi điện thoại cho em, chị còn phải đi giải quyết một số việc.
Nói xong Trịnh Phi Yến chận lại chiếc taxi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Chu Thông.
Tuy rằng đầy bụng nghi ngờ, nhưng Chu Thông cũng đành tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc ngầm của quan trường, đối với chuyện riêng tư của lãnh đạo không được hiếu kỳ, không được truy hỏi…
Chu Thông và Vương Dũng tìm một khách sạn gần đó nghỉ, sau đó hắn gọi điện thoại hẹn với Hải Thanh đi ra ngoài ngồi một chút, Hải Thanh bảo hắn đến quán trà "Nhất Cú Thi" đợi nàng, khi hắn tới quán trà thì Hải Thanh đã đang đợi hắn, Vương Dũng thấy mình có theo vào cũng vô dụng, nên tự mình một người ở lại trong chiếc Hummer H3 không có đi ra.
- Con ngựa này sao đến bây giờ mới đến?
Hải Thanh hạ thấp giọng hỏi.
Nói xong Hải Thanh mặt đỏ lên, Chu Thông vui sướиɠ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn liên tưởng nhớ đến lúc hắn đút dươиɠ ѵậŧ vào âʍ đa͙σ Hải Thanh, không khỏi nhìn nàng chằn chằm…
- Nhìn cái gì …?
Hải Thanh thấy Chu Thông ngơ ngác si ngốc không nói lời nào, nên lên tiếng hỏi.
- Xem con lừa cái!
Chu Thông nghiêm trang đáp.
- Anh….
Thẹn thùng, Hải Thanh hung hăng nhéo trên đùi Chu Thông một cái, đau làm Chu Thông nhếch miệng, nhưng trong lòng hắn thì cảm thấy ấm áp dị thường.
- Anh không phải nói là đi cùng lãnh đạo đến đây công tác sao? Lãnh đạo đâu rồi? Công việc làm xong chưa?
Hải Thanh vừa thưởng thức Chu Thông bị đau nhăn mặt, một bên lên tiếng hỏi.
Nghe được Hải Thanh hỏi, Chu Thông đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ, liền mở miệng hỏi:
- Hải Thanh, dù thế nào cô cũng là người nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang này, ở sở tài chánh cô có người quen không?
Hải Thanh nói:
- Hừ…nổi tiếng gì mà nổi tiếng! Tôi có một người bạn thân làm phó sở trưởng tài chánh, hay là để tôi giới thiệu cho các người quen nhau?
- Vậy cũng tốt, huyện của chúng tôi có khoản tiền chưa được duyệt chi, định nhờ cô giúp cho một tay!
Nghe Chu Thông nói xong, Hải Thanh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi ra ngoài, mời người bạn của nàng đến nơi này gặp mặt.
Trong thời gian chờ đợi, Chu Thông kể lại chuyện huyện được trợ giúp khoản tiền kể lại cho Hải Thanh nghe.
- Lãnh đạo của anh vô cùng hiểu việc đấy, việc này nếu cứ ngây ngốc chờ, chỉ sợ ngay cả chén canh cũng không có mà uống.
Hải Thanh tựa hồ đối với việc này cũng rất thông thạo, về việc này làm cho Chu Thông nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Đang muốn nói tiếp thì thấy một người mặc cái váy liền áo màu hồng, mang kính râm đi vào trước mặt, đợi nàng bỏ cái mắt kính xuống thì Chu Thông chấn động, thầm nghĩ rằng: “ Thế giới này thật là nhỏ!”
Người đến lại là người quen, Thôi Thực chị của Thôi Tình.
▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶