Quyền Sắc Giãy Dụa

Chương 61: Cô say rồi

EDIT: Meode

Chu Thông buông ra cái đùi thon chắc của nàng, Hải Thanh như trút được gánh nặng đứng lên, đi vào bên trong phòng khách cầm điện thoại lên, nàng lúc này tâm tình thật kích động, cầm điện thoại vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại, trừng đôi mắt quyến rũ nhìn Chu Thông lườm lấy một cái.

Đây là một thứ ngôn ngữ ám đấu, hiển nhiên là Chu Thông đang chiếm thượng phong…

Nhưng khi Hải Thanh nghe được giọng nói trong điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt nhưng trong nháy mắt biến mất, gương mặt trở nên lạnh lùng, sóng mắt khêu gơi đọng lại chỉ còn là hư không, nàng như thất thần, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:

- Tôi cũng tốt!

Sau đó tâm trạng của nàng lại lâm vào trong trầm mặc.

Chu Thông từ xa xa quan sát đến hành động thất thường của Hải Thanh, trong đầu bén nhạy cảm thấy được cú điện thoại này đối với nội tâm Hải Thanh ảnh hưởng rất lớn.

- Tôi muốn một mình ở nơi này yên tĩnh một thời gian…

Nói xong lời này, Hải Thanh tựa như là không còn hơi sức, liền buông điện thoại xuống trở về bàn ăn, trên khuôn mặt đẹp màu đỏ ửng đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ lại phủ lên một lớp nhàn nhạt u buồn, nàng không nói gì, bưng lên chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Chu Thông không biết Hải Thanh đã xảy ra chuyện gì, hắn biết lúc này tâm trạng nàng như thế, hắn không có khả năng đành lòng đem Hải Thanh nắm bắt, cho nên liền muốn cáo từ, không còn một chút hy vọng nào, bây giờ còn ở lại chỗ này, chi bằng là tự tra tấn lấy mình, chỉ làm khổ bên dưới háng của mình mà thôi, nên hắn đứng lên nói:

- Thôi tối rồi, tôi đi về trước!

Lúc này Hải Thanh mới tựa như từ trong mộng tỉnh táo lại, nàng miễn cưỡng lộ ra vẻ nụ cười nhẹ giọng nói:

- Hãy ở lại giúp tôi thêm một chút thôi.

Chu Thông nhìn thấy nàng biểu lộ thật mỏng manh yếu ớt, trong lòng không khỏi sinh ra một loại tình cảm yêu thương, hắn chầm chậm gật gật đầu, Hải Thanh cười yếu ớt, một tay cầm bình rượu“ Phi Thiên Mao Thai “, chậm rãi lại rót đầy hai chén rượu.

Chu Thông đoán rằng giờ phút này nàng nhất định là đang cảm thấy mình vô cùng đơn độc, hắn cảm thấy mình trong thời điểm này cũng nên chia sẽ với sự cô độc của nàng một chút, cho nên hắn theo chân Hải Thanh đi lên tầng lầu lững, bên trong lầu trống rỗng, chỉ có vài bức tranh phác hoạ, trên giá vẽ vẫn còn có một bức tranh vẫn chưa xong vẽ xong, chung quanh sắc thái sặc sỡ, giữa cơn lốc xoáy bên trong có một nhánh lá khô tái nhợt, Chu Thông bị bức tranh này làm cho hấp dẫn, tuy rằng hắn đối với cảm nhận thưởng thức một bức tranh cơ hồ bằng không, nhưng nhìn vào bức tranh cũng suy nghĩ ra trong đó vài phần tâm trạng của Hải Thanh, người vẽ bức tranh này bên trong nội tâm nhất định là vô cùng cô độc, hắn thật sự là có chút không hiểu với nhan sắc phong quang vô hạn của Hải Thanh, tại sao nàng lại sinh ra một tâm cảnh não nề u ám như vậy?

Hải Thanh cầm chén rượu mang theo đưa lên, uống một ngụm rồi nói:

- Mẹ của tôi từng nói cho tôi biết, phụ nữ sinh ra ở trên đời này vốn chính là để hứng chịu đau khổ đấy!

Chu Thông mỉm cười lắc đầu nói:

- Chỉ cần có thể còn sống thì đã là một loại hạnh phúc, cho dù là chịu đau khổ cũng đáng giá mà!

Hải Thanh đương nhiên không thể lý giải được theo quan điểm của Chu Thông, nhỏ giọng nói:

- Có đôi khi tôi còn ước muốn, có lẽ chỉ có đi mới có thể hưởng thụ vĩnh viễn sự yên tĩnh, không cần lo lắng đấu tranh giành giật trong cuộc sống, cũng không cần lo lắng giữa người và người lừa gạt với nhau.

Hải Thanh tuy miệng vẫn nói, nhưng nàng sinh ra một loại cảm giác là mình đang đánh đàn gảy tai trâu vậy, trong lòng mình đang buồn khổ đến mức nào chỉ sợ là tiểu tử này sẽ không hiểu, cho dù hắn có hiểu, mình cũng chưa chắc gì sẽ nói cho hắn nghe, dù sao nàng và Chu Thông là hai người của hai thế giới khác nhau.

Nàng lại lập tức nghĩ đến, cái mà mình bây giờ đang cần không phải là một tri kỷ, nàng cần chỉ là một người có thể lắng nghe, một bạn rượu, về phần người này là nam hay nữ, là quen thuộc hay là xa lạ, cũng đều không trọng yếu, quan trọng là hắn giờ phút này chính là còn sống, có số mệnh, có hơi thở, cùng với mình là được rồi, Chu Thông tay bưng chén rượu lẳng lặng thưởng thức phong tư Hải Thanh, tựa như lặng yên nhìn một đóa hoa ám dạ bách hợp nở rộ.

Hải Thanh thầm nghĩ, cũng may tâm tình nếu như đêm nay bên cạnh mình không có Chu Thông tồn tại, thì đó là là một loại cô độc tịch mịch kinh sợ đến dướng nào, nghĩ đến đây nàng đối với Chu Thông bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm kích.

Hải Thanh đột nhiên nói:

- Anh còn quá trẻ nên không hiểu được cái thế giới này dơ bẩn hiểm ác đến chừng nào đâu, rồi có một ngày, thực tế trước mắt nanh là một cái hàng rào vô tình dựng lên trước mặt, anh bị đυ.ng đến đầu rơi máu chảy, lúc đó anh sẽ từ từ sẽ quên đi giấc mộng cùng với hy vọng của anh.

Hải Thanh giọng nói đều đều như là đang giáo huấn một đứa em trai chưa thông thế sự vậy.

Nàng để chén rượu xuống, hai hàng lông mày chau mày hiện ra vô hạn sầu bi, một đôi chân đẹp nhẹ nhàng đá rơi đôi dép lê, tại trên sàn nhà hơi lạnh, giãn ra hai cánh tay, tựa như một con thiên nga tao nhã đang lẳng lặng đứng im, đôi lông mi đen dài hơi hơi rũ xuống trong khoảnh khắc tựa như toàn bộ trong thiên địa chỉ còn lại có chỉ một mình nàng đang nhảy múa trong điệu luân vũ nghê thường.

Chu Thông trong lòng cũng kỹ thuật điệu múa của Hải Thanh mà luật động, hai chân trắng noãn tại nguyên một chỗ xoay tròn, bất ngờ dưới chân nàng trợt đi mất thế cân bằng, loạng choạng muốn ngã xuống, Chu Thông xông tới, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hai người khoảng cách rất gần, hắn rõ ràng cảm nhận được hởi thở dồn dập nóng rực của Hải Thanh:

- Cô say rồi….!

Uống cạn thêm chén rượu nữa, Hải Thanh khuôn mặt nóng bừng phát sốt, thân thể mềm nhũn nói chuyện cũng đã thành không rỏ tiếng, đối với Chu Thông càng là một loại cám dỗ không thành lời, dù sao Chu Thông vẫn còn có mấy phần định lực, hắn ho khan một tiếng rồi nói:

- Không còn sớm nữa, tôi cần phải trở về……

▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶