Quyền Sắc Giãy Dụa

Chương 55: Lớn không bằng nó

EDIT: Meode

Chu Thông liếc nhìn qua Quách Phương ra hiệu, Quách Phương liền vội vàng đứng lên nói:

- Các vị phóng viên đến đây là khách, một đường vất vả, ủy ban huyện Vân Sơn huyện cũng phải tròn vai trò thổ địa tiếp khách, hiện tại lúc này thân nhân người bị nạn đang cùng Vương hiệu trưởng được sự ủy thác của sở giáo dục đang bàn công việc tương quan, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm bổ sung năng lượng, để buổi chiều thì sẽ tiến hành phỏng vấn nhé.

Hải Thanh cơ trí đôi mắt nhìn Chu Thông, tựa hồ khám phá dụng ý thật sự của hắn, nàng mỉm cười nói:

- Chu chủ nhiệm, ăn cơm thì miễn đi, công tác vẫn là trọng yếu, hay là trước mắt dẫn chúng tôi đi đến trường tiểu học số 4 , chúng tôi muốn tiến hành phỏng vấn cho kịp thời gian.

Chu Thông cười nói:

- Trường tiểu học số 4 nằm sát cạnh với nhà hàng, yên tâm đi, sẽ không chậm trễ thời gian mọi người đâu.

Nhìn thấy thái đô thành khẩn của Chu Thông, nhân viên của đài truyền hình cũng không tiện cự tuyệt nữa, liền vui vẻ nói:

- Đúng vậy, thôi thì cứ ăn no mới có sức để làm việc, chúng ta hay là cứ nghe theo sự sắp xếp của Chu chủ nhiệm vậy.

Hải Thanh cũng không nói gì thêm, khóe môi vẫn như cũ mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng nàng đối này vị Chu chủ nhiệm trẻ tuổi này đã có ý đề phòng, rõ ràng người này đang tìm cách quấy nhiễu đây.

Chu Thông cũng nhìn ra Hải Thanh cùng với các đồng nghiệp của nàng hình như chưa có đủ sự ăn ý hợp tác, có lẽ đây chính điểm mấu chốt, hắn hôm nay làm rối có thể thành công hay không là ở chỗ này.

Tiệc chiêu đãi đài truyền hình thành phố tại nhà hàng "Hồi Uyển" đây là quán của người Hồi chuyên về món thịt dê, nghe nói trước đó chỉ là một quán ăn nhỏ, hiện tại phát triển thành nhà hàng hai tầng, lão bản tên là Tôn Hội Viên, khi Chu Thông đến đặt tiệc, thì đích thân ông tới giới thiệu món ăn..

Hải Thanh lại có hứng thú hỏi tới lịch sử nhà hàng này, Tôn Hội Viên giới thiệu nói, món thịt dê hầm cách thủy, tay nghề là từ đời tổ tông truyền lại cho tới ngày hôm nay, cách điều chế cũng là do từng đời truyền lại.

Trong thời gian chờ đợi làm thức ăn thì Hải Thanh cảm thấy nhàm chán, nhìn đến phía sau lưng nhà hàng là triền núi với rừng trúc phong cảnh rất đẹp, dù sao hiện tại thức ăn còn chưa có mang lên, nàng xách theo máy chụp ảnh bước ra theo đường nhỏ bên cạnh nhà hàng đi tới, Chu Thông đương nhiên là lo lắng một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy mà một mình đi ra ngoài triền núi, hắn định nhờ Quách Phương đi theo thì thích hợp hơn, suy nghĩ một chút vẫn thấy nên để cho Quách Phương tiếp đón các nhân viên nam đài truyền hình, còn chính mình đi theo đuổi theo phía sau Hải Thanh, Chu Thông là người luôn luôn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đấy.

Mặc dù là có con đường mòn, nhưng đường lên triền núi thì không thể nào băng phẳng, Hải Thanh lại mang đôi giày cao gót, nên dưới chân đạp lên hòn đá nên bị trợt, liền mất đi cân bằng, may mắn từ phía sau Chu Thông đuổi tới đỡ kịp nàng khỏi té, bàn tay hắn lại đỡ ngay bầu vυ' bên phải nẩy nở tràn ngập co dãn, nàng tuy rằng hoài nghi Chu Thông có động cơ xấu, nhưng cũng không tức giận, trong ánh mắt mềm mại đáng yêu nhanh xẹt bay qua trên mặt của Chu Thông, nhẹ giọng nói:

- Cám ơn!

Chu Thông mỉm cười nói:

- Đâu có gì….

Nói xong bàn tay trái của hắn lưu luyến rời khỏi lãnh địa khối thịt mềm mại co dãn kinh người trước ngực của nàng, nhìn đến đường đi phía trước càng nhỏ khó đi, Chu Thông dẫn đường đi trước, sau đó hướng về phía sau lưng vươn tay ra nắm bàn tay Hải Thanh kéo lên, Hải Thanh thoải mái đem bàn tay nhỏ bé đưa cho hắn nắm, dưới sự trợ giúp của Chu Thông cuối cùng thì hai người đi tới lưng chừng sườn núi, trên sườn núi cảnh sắc của rừng trúc quả nhiên rất là đẹp, Chu Thông đối với cảnh sắc thì không có bất kỳ hứng thú gì, hắn tìm một tảng đá sạch sẻ ngồi xuống, từ xa xa thưởng thức phóng thái của Hải Thanh.

Hải Thanh tóc dài hết sức mềm mại, bị gió núi thổi thốc qua, có chút bay tán loạn trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, khẽ vươn bàn tay trắng noãn tay nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc, nhìn thấy cũng khiến người tâm động ý nhị…

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén lên một bên mái tóc, đôi mắt đẹp long lanh như giọt nước yên tĩnh như là toát ra hào quang khác thường, lúc nàng xoay người, để cho Chu Thông nhìn thấy bóng dáng đường cong hoàn mỹ, ánh mắt hắn theo bờ eo nhỏ của nàng cùng với cái mông đít cong tròn như gợn sóng phập phồng.

Hải Thanh tiếp tục hướng về phía trước đi, Chu Thông đứng dậy theo sau, đi đến phía trước thì nghe được một tiếng con lừa hí, Hải Thanh đối với thanh âm này sinh ra hứng thú, nàng muốn tìm gặp từ chỗ loại động vật phát ra tiếng kêu, nàng bước nhanh tách ra khỏi con đường mòn nhỏ, len vào chính giữa hai bụi trúc rậm rạp, lú đầu ra nhìn khỏng trống trước mặt, một cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt nàng, một con ngựa đực màu đen, hai chân trước khoát lên từ phía sau mộng một con lừa trắng thấp bé, bên dưới háng con ngựa đen, cái đồ vật truyền giống của nó to tướng hơn cổ tay đứa bé rất dài, đang đút lấy vào trong thân thể con lừa cái màu trắng, hai đầu con vật đều đắm chìm trong phấn khởi kích động, cho nên khó trách phát ra tiếng kêu kia rất rõ ràng.

Hải Thanh không thể ngờ được mình lại thấy được hình ảnh động vật trắng trợn giao phối kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lúc này càng làm cho nàng khó chịu là Chu Thông cũng tò mò lú đầu vào xem, cùng lúc với một người đàn ông xa lạ thưởng thức cảnh tượng này, khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Hải Thanh đỏ ửng lên, Chu Thông đang nhìn màn trình diễn kí©ɧ ŧìиɧ nhưng bị hạn chế về mặt hình ảnh, ánh mắt hắn lại chuyển hướng qua bên khuôn mặt thẹn thùng càng phát ra vẻ quyến rũ của Hải Thanh, bên dưới của Chu Thông thực là không có phong độ, liền lập tức cứng rắn.

Cùng lúc Hải Thanh buông xuống ánh mắt vừa vặn thấy được bên dưới quần của Chu Thông, toàn bộ quá trình kia đang từ thức tỉnh đến trưởng thành khỏe mạnh, tuy rằng cách lớp vải quần, nhưng trong đó đang biến hóa cụ thể, nàng không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được vì sao.

Hải Thanh liếc mắt nhìn vật đang nổi dậy trong quần Chu Thông, lại liếc mắt nhìn cái vật to lớn của con ngựa kia, như là rất là miệt thị nhìn Chu Thông lườm mắt một cái.

Chu Thông lúng túng ho khan một tiếng, thầm nghĩ:

- Hừm… ta và nó không thể so sánh đâu…

Hải Thanh thật nhanh xuyên qua mấy bụi trúc, quay lại con đường mòn nhỏ, có lẽ dùng từ trốn tránh mới là thích hợp.

Chu Thông nhịn không được lại hướng về hai con vật đang động dục nhìn thoáng qua, đáy lòng cảm thán nói: “ Quả thật là nó quá lớn so với mình…”

▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶