Quyền Sắc Giãy Dụa

Chương 5: Cứu người ra khỏi vác núi

EDIT: Meode

Chu Thông tay phải mò vào trong khe hở vách núi, một tay về phía trước vỗ vỗ trên cái nón bảo hiểm:

- Cô kiên nhẫn chịu đau một chút, tôi tìm cách lấy chân của cô ra!

Cô gái gật gật đầu, Chu Thông hạ cánh tay phải theo từ dưới nách cô gái xuyên qua, khó mà tránh khỏi đυ.ng chạm, hai bầu vυ' co dãn kinh người kề sát cùng một chỗ, xuyên thấu qua tấm kính bảo hộ khuôn mặt của cái nón bảo hiểm, cô gái hung tợn trừng mắt với Chu Thông, nhưng nàng lập tức liền ý thức được, nào có ai mạo hiểm tánh mạng đi xuống sườn núi nguy hiểm chỉ vì để được sờ soạng đến bầu vυ' của mình?

Chắc chắn là hắn không phải cố ý.

Công bằng mà nói, thực tế thì Chu Thông không có ý tưởng chiếm tiện nghi cô gái, cánh tay phải lại thoáng dùng sức hướng chen về phía bụng dưới, cô gái kia đã la hét rầm lêm:

- Ai ui… đau chết, tên ngu ngốc này, có phải là muốn hại chết tôi...

Chu Thông bị nàng la mắng ầm ỉ, hắn tức giận đáp lễ nói:

- Câm miệng lại, có tin là cứ méo mó la to, tôi sẽ mặt kệ để cô bị kẹt ở trong này không!

Cô gái đau đến nước mắt đều chảy ra:

- Tôi thật sự rất đau, bên trong quá chật, rút chân ra không được...

Chu Thông bàn tay của hắn qua lại mò mẩm tìm kiếm mé dưới, sau đó theo trong khe hở bên dưới dò xét đi vào, vừa vô tình chạm phải một nơi rất là mềm mại giống như là cái mu rùa con úp lại….

Cô gái tức giận kháng nghị:

- Làm gì vậy? Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra! A....á….

Chu Thông trên tay thoáng cái tăng lực, đưa tay thấp xuống đến ngay trên bắp đùi cô gái, bất chợt đau đến mức cô gái hét thảm rất to.

Chu Thông thấp giọng nói:

- Có thể chân trái bị gảy , thật sự là phiền toái rồi!

Hắn dùng bàn tay dò xét đánh giá qua tình huống cái chân bị kẹt trong khe đá của cô gái, nói tiếp:

- Cô bám vào cổ của tôi, lấy thế trụ vững tôi mới phải đem chân cô rút ra mới được.

Cô gái nhìn gương mặt Chu Thông lờ mờ trong sương mù, đành bất lực gật đầu.

Chu Thông thấp giọng nói:

- Ôm chặt tôi đi.

Cô gái do dự một chút, rồi vươn tay cánh tay ôm chặt cổ của Chu Thông, nàng bây giờ tựa như một người chết chìm, mà Chu Thông chính là cái phao xui xẻo cứu mạng, trong lòng cô gái thầm nghĩ, thượng thiên đối với nàng cũng xem như là công bằng, ít nhất không để cho nàng vô tri vô giác chết đi dưới vách núi này.

- Cô tên gì?

Chu Thông hỏi.

- Để làm gì?

Cô gái nhịn đau, cảnh giác khi hắn hỏi

Chu Thông thản nhiên mỉm cười:

- Nói hay không tùy cô, khẳng định cái tên rất là khó nghe!

- Hỗn đản!

Cô gái tức giận mắng hắn.

- Tôi gọi là Tiếu Phi!

- Còn tôi Chu Thông!

Chu Thông bật ra tự nói tên mình, trong lúc Tiếu Phi còn ngơ ngác, hắn đã xảo diệu kéo thật nhanh cái chân của nàng từ trong khe đá rút ra.

Chu Thông cô gắng dùng hết sức mình mới giúp được Tiếu Phi bò dài đến nằm trên lưng mình, hắn liền một tay nâng cái mông của nàng, tay kia thì bám lấy những tảng đá nhỏ hướng về phía trước leo lên, Tiếu Phi ghé vào trên tấm lưng rộng lớn của Chu Thông, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, chân trái đau xót bởi vì di động mà trở nên càng đau kịch liệt, nàng bỗng nhiên cúi mặt xuống, cắn một cái trên đầu vai hắn, hành động vô thức này của nàng, làm cho Chu Thông đau đớn hét thảm một tiếng, hắn nhẹ buông tay, từ trên vách núi trợt đi cả thước mới đứng vững lại, hắn giận dữ hét:

- Cô có tật xấu a, muốn chết thì tự mình tìm chết đi, đừng có lôi kéo theo tôi!

Tiếu Phi cũng biết giờ phút này đang thời điểm vô cùng nguy hiểm, Chu Thông quào một cái mà không giụ lại được, thì hai người rất có thể lại rơi xuống vách núi, có thể mất mạng, nhưng bởi vì bắp chân trong lúc di chuyển bị ma sát đau đến thấu xương, thật sự là nàng nhịn không được nên cắn Chu Thông.

Tiếu Phi mắt đầy lệ ghé đầu vào trên vai Chu Thông, nghĩ rằng mình từ nhỏ đến giờ thì đây là lần đầu tiên bị ủy khuất, cũng đều là do tên tiểu tử thúi này, đã vậy lúc này nàng còn cảm giác được một bàn tay Chu Thông đang nâng cái mông mình, ngón tay thỉnh thoảng lại câu vào ma sát ở gần nơi biên giới cái âʍ ɦộ của mình, làm trong nội tâm của nàng cũng nhột nhạt chút ít, thỉnh thoảng bàn tay hắn còn trợt hướng về phía dưới như muốn đem cả bàn tay xâm nhập vào bên trong cái âʍ ɦộ, hắn giống như là vuốt ve nơi bí ẩn kín đáo của mình, mà mình vẫn không dám phát hỏa, nghĩ đến đây nàng tức giận lại òa khóc lớn lên.

Chu Thông thì lại nghĩ đến Tiếu Phi chịu đựng không nổi chỗ đau xương gảy đớn mới khóc, liền nhẹ giọng an ủi:

- Chịu được một chút, sắp trèo lên phía trên rồi, tôi giúp cô xử lý sơ qua vết thương, sau đó sẽ mang cô đi đến bệnh viện.

Tiếu Phi nghe nói như thế, từ khóc lớn biến thành tiếng khóc thút thít, thật vất vả cuối cùng bọn họ cũng đã lên đến con đường cái, hắn nhẹ nhàng đem Tiếu Phi đặt ở sau chỗ ngồi trong xe hơi, nói Tiếu Phi chính mình cởi ra cái quần dài để hắn kiểm tra, nàng đau nói không ra lời, bất chấp nam nữ chi ngại, liền nhấc lên cái mông kéo cái quần xuống, bên dưới chỉ còn lại có qυầи ɭóŧ, chính giữa dưới qυầи ɭóŧ đã ẩn ẩn có chút ẩm ướt nướ© ŧıểυ khi bị cơn đau hành hạ làm nàng són đái ra quần, Chu Thông thoáng qua đã nhìn thấy thấy cái mu âʍ ɦộ thần bí mềm mại kia, phía trên bao quanh bởi cái quần lót màu vàng trắng, cái nơi riêng tựa như một cái bánh bao màu mỡ động lòng người, hai mảnh cánh hoa mép ngoài ngượng ngùng hơi phồng nhô lên, ngay chính giữa nơi xấu hổ là một cái khe hẹp ẩn ẩn có thể thấy được một lớp lông đen mềm mại chói mắt giữa nền vải tam giác màu vàng trắng, lập lòe tỏa sáng hai chữ đập vào đôi mắt Chu Thông: "muốn không? "

Chu Thông chỉ cảm thấy trong đầu mình một trận mê muội, cố nén hạ trong lòng lửa dục, bắt đầu dọc theo bắp đùi Tiếu Phi sờ soạng.

- Anh….anh lợi dụng….

Vừa nói xong Tiếu Phi lại đau đến toát mồ hôi lạnh, Chu Thông hét lớn:

- Cô câm miệng lại cho tôi nhờ, không sờ mó để chuẩn đoán vị trí xương gảy chính xác, thì làm sao tôi cố định lại được xương cốt, thời gian chậm trễ kéo dài đến bệnh viện cũng không còn kịp, cho dù nối xương cốt tốt đến thế nào cũng để lại dị tật đấy.

Nghe nói như thế Tiếu Phi im phăng phắc rất là biết điều.

Tìm đúng vị trí, Chu Thông xuống xe tìm hai nhánh cây tương đối thẳng bẻ gẫy, rồi dùng cái áσ ɭóŧ của mình băng bó cố định lại chỗ xương gảy, làm xong quả nhiên Tiếu Phi có cảm giác bớt đau rất nhiều.

- Xin lỗi... anh là bác sĩ sao? Sao lại biết nối xương?

Tiếu Phi thận trọng hỏi.

- Tôi không phải là bác sĩ, đây cũng không phải là nối xương, trước đây tôi ở nông thôn nhà có nuôi heo bò, bọn chúng bị gảy chân thì tôi đều là làm như thế này, dùng nhánh cây gỗ bó tạm rồi mới tìm người nối xương.

Chu Thông xoa xoa mồ hôi trán nói.

- Anh…anh…xem tôi như heo bò…sao?

Tiếu Phi tức giận quệt mồm, bộ dạng lúc này rất là khả ái.

Sau khi phủ che kín đáo thân dưới của Tiếu Phi, Chu Thông vừa định khởi động xe chạy mang Tiếu Phi đi đến bệnh viện, thì nghe thấy từ xa xa tiếng còi hụ của mấy chiếc xe cảnh sát hướng bên này chạy đến, rất nhanh liền phóng tới chặn đầu đến trước mặt.

- Người ở bên trong xe nghe đây, ngoan ngoãn xuống xe bước ra ngoài!

Trên xe nhảy xuống sáu bảy tên cảnh sát, đứng bao vây quanh chiếc xe của Chu Thông ….

▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶ ▶