Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 50

Tiền Lợi Viễn thấy Viên Duy im lặng, bèn nói: "Nghe nói có người trông thấy cái tên Lý Hải Dương gì đó bị cậu đả thương từng trở về quê cũ một lần, nếu cậu thật sự muốn trút giận thì phải bắt lấy cơ hội này đó! Thằng khốn này như thỏ khôn đào ba hang vậy, một khi trốn mất sẽ rất khó tìm."

Viên Duy chậm rãi cụp mắt xuống, không nói gì.

Lư Lai trước đó vẫn luôn im lặng, nghe vậy to mồm oang oang:

"Tiền Lợi Viễn, ông nói vậy là không đúng rồi, Viên tổng có thân phận thế nào chứ, sao thèm so đo với loại rệp này?"

Tiền Lợi Viễn ngứa mắt hắn nịnh hót cũng không biết nịnh, cười lạnh nói: "Sao lại không so đo, đại trượng phu co được giãn được, có thù tất báo! Huống chi là mấy thằng hại người hại mình, giữ lại xã hội chỉ giỏi thành tai họa, bây giờ Viên Duy có năng lực rồi, có dạy dỗ bắt chúng nó lại cũng là thay trời hành đạo!"

Lư Lai cũng cười lạnh: "Ông cho rằng Viên tổng cũng giống cái loại thô bỉ như ông à, lại còn dạy dỗ? Người ta rảnh chắc?"

Tiền Lợi Viễn xì một tiếng: "Ông thì biết cáu gì, mở miệng ra Viên tổng Viên tổng, bớt nịnh hót đi!"

Khuôn mặt mập ú của Lư Lai căng ra, hắn còn muốn nói tiếp, lại chợt nghe thấy tiếng nước chảy.

Không lớn, nhưng dường như rạch tan lớp lớp ầm ĩ, đâm thẳng vào óc hắn.

Hắn ngước lên, thấy nước trong ấm trà trên tay Viên Duy rào rào rót xuống.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang ầm ầm, một giây sau, mọi người đều hệt như gà trống bị buộc mỏ, tất cả đều trợn mắt ngậm miệng.

Viên Duy chậm rãi đặt ấm trà xuống, mắt cụp thấp, không nói câu nào nhưng lại khiến người ta hít thở khó khăn hơn cả lớn tiếng quát tháo.

Lư Lai muốn nói gì đó, nhưng ngôn từ nghẹn ứ trong họng, mặt hắn đỏ rần, mãi sau mới rút ra được một hơi thở, cười nói: "Ông xem ông kìa, đang nói chuyện sao lại thành cãi cọ rồi, đám bạn học chúng ta mãi mới có dịp tụ hội, khó khăn bao nhiêu."

Tiền Lợi Viễn chế nhạo liếc hắn, không tiếp lời.

Viên Duy nói: "Ác giả ác báo, không cần nhiều lời."

Lư Lai liếc sang Viên Duy, cắn răng không nói gì nữa.

Tô Hữu Điềm nhìn gò má Viên Duy, gần như cũng bị khí thế của anh trấn áp, cả nửa ngày cũng không thốt nổi câu nào.

Cô quay đầu lại, một ý nghĩ vụt lên trong lòng, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Thì ra mấy tên ném chết cô chính là đầu sỏ chọc ngoáy Viên Duy và Thịnh Hạ, hoặc có lẽ là chính cô, sao?

Nghĩ đến chuyện Viên Duy vì mấy tên khốn kiếp này mà phải nén giận ngồi tù, cô hận đến ngứa răng, chỉ hận không thể lập tức bắt được bọn chúng, đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy sai sai.

Viên Duy rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng cũng không phải loại người hèn yếu, sau khi bọn côn đồ ném chết cô, anh đã có thể đánh cho bọn chúng biến dạng cha mẹ cũng không nhận ra, nhưng sau này chúng hại anh bị bỏ tù, sao anh lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua chúng như thế?

Lúc này, không hiểu sao cô lại nhớ tới cú điện thoại Viên Duy nghe đêm qua, nhất thời sợ run.

Nếu...nếu Viên Duy đã sớm ra tay rồi thì sao?

Nếu mấy tên trốn đi đó đã sớm nằm trong tay hắn thì sao?

Điều này giải thích vì sao anh lại bình tĩnh đến vậy...

Tô Hữu Điềm không nhịn được quay sang nhìn Viên Duy.

Viên Duy đặt chén trà xuống, vẫy vẫy tay với cô.

Cô lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn sang Cam Văn Văn, Cam Văn Văn khẽ đẩy cô một cái, cô mới từ từ bước tới.

Viên Duy nhìn cô, đẩy chén trà sang chỗ cô.

Ngước lên, anh nói: "Hôm nay mời mọi người tới đây không phải là để tranh luận về những chuyện vô nghĩa mà tôi muốn công bố với mọi người, tôi và Thịnh Hạ chính thức ở bên nhau, đến dịp sẽ mời mọi người tới ăn cưới."

Tiền Lợi Viễn nói: "Bọn này biết ngay mà! Hai người tới được hôm nay không dễ dàng gì, đừng giày vò nhau nữa nhé."

Cam Văn Văn cười nói: "Hôm nay bọn tôi tới không phải là để nghe tin mừng của hai người sao? Bữa này mà không nghiêm túc làm thịt cậu thì thật có lỗi với đống gato bọn tôi phải ăn!"

Khóe miệng Viên Duy nhẹ nhàng nhếch lên.

Những người khác đều cười chúc mừng, Tô Hữu Điềm cúi đầu, chỉ cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.

Suy nghĩ vừa rồi vẫn đang vần vũ trong đầu cô, cô đắm chìm trong cảm xúc nghĩ mà sợ này, không sao bình tĩnh lại được, rõ ràng là thời khắc đáng mừng, nhưng cô lại cảm thấy hít thở không thông.

Thật giống như một vật báu tha thiết mơ ước bấy lâu nay, cô không chờ đợi nổi vội vàng muốn cầm lấy, nhưng vừa vươn tay ra đã bị máu tươi quấn lấy.

Tô Hữu Điềm cắn môi, giữa tiếng người náo nhiệt, cười cứng ngắc.

Đột nhiên, cô cảm thấy lòng bàn tay nhói lên, cúi xuống thì thấy ngón tay Viên Duy bấm vào tay cô, đầu ngón tay Tô Hữu Điềm run lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Viên Duy, Viên Duy hơi cúi xuống nhìn cô, con ngươi nhạt màu như mặt nước nổi bồng bềnh một lớp băng mỏng vụn, lặng thinh tỏa ra hơi lạnh.

Tô Hữu Điềm ngây người.

Viên Duy buông tay cô ra, lúc quay đầu lại, khóe miệng dường như chưa từng nhếch lên.

Trên đường về nhà, Viên Duy trầm mặc lái xe, Tô Hữu Điềm nhìn gò má góc cạnh và cặp môi mỏng mím chặt của anh, há miệng, lại không dám cất lời.

Cô không biết Viên Duy bị làm sao, mấy ngày nay vẫn luôn tâm trạng thất thường, lúc tốt có thể cưng cô tận trời, lúc xấu lại mặt lạnh với cô.

Cái đầu gỗ của cô nghĩ ngợi muốn thủng não cũng nghĩ không ra nguyên nhân Viên Duy lúc lạnh lúc nóng.

Tô Hữu Điềm ngẫm nghĩ, dè dặt nói với Viên Duy: "Sao anh không nói gì hết vậy?"

Viên Duy tiếp tục lái xe, đánh lái quẹo rẽ, không để ý tới cô.

Tô Hữu Điềm hậm hực: "Đồ đàn ông cặn bã dùng xong vứt bỏ."

Viên Duy liếc cô, ánh mắt được đèn đường rọi vào lóe sáng, không hiểu sao toát lên vẻ xa cách.

Tô Hữu Điềm quay đi, thở dài.

Về tới nhà, Viên Duy đóng cửa lại, thuận tay kéo cravat xuống, treo lên giá quần áo.

Tô Hữu Điềm nói: "Có phải anh tức giận gì không?"

Vừa dứt lời, cô đã phải trơ mắt nhìn anh lên tầng, đầu cũng không buồn ngoảnh lại, cô cạn lời nhìn bóng lưng anh.

Nghĩ một hồi, mình cũng tức, cô xông về phòng, thả người ngã xuống giường, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Từ sau chuyến về quê, Viên Duy bắt đầu trở nên thất thường, còn thường xuyên nói với cô những lời mơ hồ khó hiểu, cô muốn nổi nóng lại cảm thấy mình như đánh vào bông.

Cô hậm hực lăn lộn trên giường một lúc, rồi lại ủ rũ đứng lên.

Ban đầu cho rằng, không bị hệ thống ép buộc nữa, cô có thể yên ổn ở bên Viên Duy, nhưng hiện giờ, cô lại phát hiện ra yêu đương không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Mỗi cử chỉ động tác của Viên Duy đều có thể khiến cô phiền muộn, mỗi điểm đáng ngờ trên người anh đều khiến cô sợ run.

Trước mắt sương mù dày đặc, khiến cô chỉ biết đứng yên tại chỗ, không dám bước ra nửa bước, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Hiện giờ, cô thậm chí còn nổi lên xúc động muốn lùi bước.

Giờ đây cô đang nghĩ, giao ước với hệ thống, ở bên làm bạn với Viên Duy trọn một đời, thật sự là lựa chọn đúng đắn sao?

Rồi sẽ đến một ngày, khi chuyện củi gạo dầu muối đánh bại tình cảm của họ, cô sẽ thật sự kiên trì với lựa chọn ban đầu của mình sao?

Cô ôm đầu thở dài.

Quá nửa đêm, Tô Hữu Điềm lại nghe thấy tiếng động, cô mơ màng rời giường, ghé vào lan can nhìn xuống.

Viên Duy đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay kẹp một điếu thuốc, đứng bất động hồi lâu. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá như có như không, dường như anh đã đứng đó rất lâu rồi.

Tô Hữu Điềm nhìn bóng lưng anh, tay bám lên tay vịn lan can, định quay về phòng, lại thấy mình chân trần dán lên mặt đất.

Viên Duy không quay đầu lại, hơi khói lượn lờ bay quanh người anh.

"Về phòng đi dép vào."

Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô nhìn bàn chân trần mình giẫm trên sàn nhà, bất an cuộn ngón chân lại.

"Đi dép vào."

Cô liếc về phía Viên Duy, nhỏ giọng ừ một tiếng, quay về phòng đi dép.

Lúc quay lại, Viên Duy vẫn đứng bên cửa sổ, anh bóp tắt tàn thuốc, hai tay đút túi, lưng thẳng tắp như một cây lao.

Tô Hữu Điềm thò đầu xuống, không nhịn được hỏi: "Sao hôm nay anh lại tức giận với em?"

Viên Duy nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, giọng thản nhiên: "Anh không tức giận."

Tô Hữu Điềm hừ một tiếng: "Cãi bướng."

Viên Duy hơi nghiêng đầu qua, sống mũi thẳng tắp trước cửa sổ phủ xuống một cái bóng.

Anh đột nhiên hỏi:

"Em có liên lạc với Nghê Thu Vũ không?"

Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Nghê Thu Vũ? Sao lại hỏi đến cô ấy, bọn em sao có thể liên lạc?"

Viên Duy im lặng một lúc rồi nói: "Mấy ngày nay đừng liên lạc với cô ta. Anh sắp tới có việc, sẽ tìm người tới nấu cơm cho em."

Nói đoạn, anh xoay người vào phòng cho khách dưới tầng một.

Tô Hữu Điềm bối rối, ý anh là trưa cũng không về?

Hôm qua còn ôm hôn thắm thiết lắm cơ mà, sao hôm nay đã mặt lạnh với cô rồi?

Tô Hữu Điềm giận sôi gan phi xuống nhà, rút dép dưới chân ra, ném thẳng lên cửa.

"Có giỏi tối anh cũng khỏi về!"

Trong cửa không có tiếng động gì, Tô Hữu Điềm nghiến răng, quay về phòng đi ngủ.

Sáng hôm sau, lúc cô ngủ dậy, dưới nhà đã không còn bóng dáng Viên Duy, thay vào đó là một người phụ nữ xa lại đi qua đi lại trong phòng khách.

Vóc người bà đẫy đà, đeo tạp dề, bận rộn trong bếp.

Có vẻ như nghe thấy âm thanh, bà thò đầu ra, khuôn mặt chất phác nở một nụ cười tươi rói.

"Cô Viên dậy rồi đấy à?"

Cô...cô Viên?

Tô Hữu Điềm sững sờ.

Người phụ nữ mập mạp cười nói: "Tôi là người Viên tổng tìm đến nấu cơm cho cô, cô cứ gọi tôi Lý Phương là được."

Tô Hữu Điềm nhìn bà từ trên xuống dưới, nghĩ, Viên Duy đây là bữa sáng cũng không làm.

Trong lòng cô tức giận, nhưng vẫn lễ phép chào Lý Phương.

"Cô Lý ạ, cô gọi cháu Thịnh Hạ là được rồi."

Lý Phương đáp: "Được, cô Viên."

Tô Hữu Điềm: "..."

Tay nghề Lý Phương mặc dù không tệ, nhưng cô cứ cảm thấy không bằng Viên Duy.

Cô chán nản húp canh, cầm đũa gẩy gẩy cơm trong bát, lẩm bẩm: "Có gan thì anh đừng về."

Dường như Viên Duy cũng thật sự không về mấy, mỗi lần Tô Hữu Điềm thấy anh đều đã là rất khuya.

Số lần anh hút thuốc lá cũng càng lúc càng nhiều, ngủ cũng càng lúc càng muộn, có đôi khi Tô Hữu Điềm xuống nhà, có thể nhìn thấy mặt đất toàn tàn thuốc.

Có một lần Tô Hữu Điềm chợt liếc thấy gương mặt gầy rộc của anh, sợ hết hồn.

Vẻ mặt Viên Duy uể oải, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ khϊếp người, khiến cô có cảm giác như anh muốn thiêu đốt sinh mạng.

Cô bị ý nghĩ của mình dọa sợ, hỏi Đậu Tư mới biết, Viên Duy nói có việc là thật sự có việc chứ không phải là kiểu có việc kiếm cớ qua loa của cô.

Mấy ngày nay anh tranh đấu với Viên Chấn, bận tối mắt tối mũi ở công ty.

Cô bảo cô Lý hầm cho một bát canh, vừa định mang qua cho Viên Duy thì màn hình điện thoại chợt sáng.

Cô khựng lại, cầm điện thoại lên.

Trên đó vẫn là dãy số trước kia:

"Tới quán cà phê Điểm Sôi, tôi chờ cô."