Cái này… Sức yếu phải lo trước.
Vốn lão Khánh cũng không để ý mấy, nhưng khi thấy Hướng Viên cười cười mờ ám như kiểu có ý sâu xa không thể nói ra, anh ta mới ngỡ ngàng nhìn Từ Yến Thời: “Không phải là cái ‘yếu’ mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”
“Tự hiểu là được rồi.” Từ Yến Thời bình thản nhếch môi giễu cợt.
Lão Khánh biết rõ Từ Yến Thời nói câu gì mình cũng chẳng phản bác lại nổi, thế là tiện tay cuộn tờ giấy lại thành loa, phỏng vấn Hướng Viên đang cười vui vẻ một bên: “Cô Hướng, cô có ý kiến gì trước việc anh Từ đây đang âm thầm đả kích đám bạn trai cũ của cô là ‘sức yếu’ không, xin hỏi cô có muốn phát động kỹ năng ‘lệnh đuổi khách’ không?”
Hướng Viên giả vờ do dự, cười híp mắt đối mặt ngay miệng loa tự chế của lão Khánh, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Ấy? Tôi có thể đuổi khách sao?”
Mặt lão Khánh ra chiều đương nhiên: “Of course, đây là nhà cô mà.”
Hướng Viên gật đầu: “Được, vậy anh đi đi.”
?
Lão Khánh lờ mờ nhìn Từ Yến Thời, người nào đó lúc này đang lười biếng dựa vào ghế, nơi đáy mắt hiện lên nét cười không tên, còn Hướng Viên ngồi bên cạnh đây thì vừa cười vừa vỗ bàn, lúc bấy giờ anh ta mới kịp ngớ người ra, thì ra hai cái con người này đang hợp tác bắt nạt mình.
“OK, vậy tôi ra sofa ngồi, hai người các cậu là đôi gian phu da^ʍ phụ, cái mùi chua loét trên người hai người sắp ăn mòn tôi đến nơi rồi.” Lão Khánh vô cùng thức thời cầm laptop đi ra sofa ngồi, quyết định nhượng bàn lại cho đôi nam nữ này. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lão Khánh rất vui, hình như đã lâu rồi anh ta chưa thấy Từ Yến Thời cười như vậy bao giờ.
Lão Khánh cầm laptop, vung vẩy chuột máy tính lên, thế mà vẫn chưa thỏa mãn nói thêm: “Lão Từ à, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là người đứng đắn, không ngờ cậu nói mấy thứ đồi trụy còn lanh hơn cả lão Quỷ. OK thôi.”
Hướng Viên nín cười nhìn Từ Yến Thời, đúng lúc anh cũng nhìn cô, trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, cả thế giới trở nên tĩnh lặng như dừng lại.
Nụ cười trên mặt Hướng Viên dần nhạt đi, mà trong ánh mắt nhìn anh lại có điều khát khao; đôi đồng tử có thần, ngây thơ và trong veo ấy còn sáng hơn cả những vì tinh tú ngoài kia.
Mà ý cười nơi đáy mắt thoáng ơ thờ của Từ Yến Thời cũng từ từ nhạt đi. Chỉ một thoáng ban nãy, trong mắt anh bất chợt xuất hiện bóng dáng của chàng trai năm nào, như một vòng xoáy chảy xiết lấy cô gái ngồi trước mặt đây. Thế nhưng chỉ một chớp đã vụt mất.
Sự kiềm chế trong mắt anh còn thâm trầm hơn màn đêm ngoài cửa sổ, khiến Hướng Viên chợt bừng tỉnh.
Có phải vì đã từng gặp khó khăn nên mới kìm hãm bản thân theo thói quen không, có phải cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng có được điều như ý?
Hướng Viên vờ ho khan rồi dời mắt đi, nếu còn nhìn tiếp nữa cô sợ bản thân sẽ không khống chế nổi mất.
Một giây tiếp theo Từ Yến Thời cũng bình tĩnh thu lại ánh nhìn, dồn sự chú ý vào laptop, không mở miệng nói gì thêm, chỉ gõ bàn phím ‘lạch cạch’ viết tiếp phương án mới làm được nửa.
Hướng Viên không muốn làm phiền anh nên lặng lẽ dời ghế qua một bên, nào ngờ chân ghế này cà xuống sàn nhà tạo ra âm thanh kêu cái ‘két’, đúng là biến khéo thành vụng.
Từ Yến Thời liếc nhìn, “Sao không làm ồn luôn đi.”
Hướng Viên thành khẩn nhận sai: “Xin lỗi.”
Từ Yến Thời: “Đồ ngốc.”
Hướng Viên nhận thấy vẫn là đàn ông lúc làm việc thu hút người khác hơn. Từ Yến Thời rất nghiêm túc trong công việc, anh nhập tâm rất cao, thỉnh thoảng lúc bí sẽ tháo kính xuống tựa ra ghế nhắm mắt xoa mũi, đến khi mở mắt ra lần nữa, anh tập trung viết ra suy nghĩ trong giây lát vừa rồi. Cô chỉ nhìn thôi mà đáy lòng nở rộ, mặc dù nhìn không hiểu, nhưng cảm giác mỗi một ký tự gõ ra đấy đều lấp lánh ánh bạc.
Cô nịnh nọt hỏi: “Có cần giúp một tay không?”
Từ Yến Thời liếc cô, “Không cần, tôi viết phương án xong sẽ gửi cho lão Khánh, tuần này cậu ta phải làm bản khảo sát, đợi tuần tới… chờ tôi từ Bắc Kinh về rồi nói tiếp, thời gian dự thi còn sớm, cô không cần phải cuống lên như thế.”
“Tôi đi Bắc Kinh với anh.” Nhìn vào mắt anh, Hướng Viên nói.
Anh sửng sốt một chốc rồi đáp: “Không cần, xin nghỉ phép không dễ.”
Hướng Viên nháy mắt với anh, “Đương nhiên là tôi có biện pháp rồi, nếu không làm sao lần trước tôi được nghỉ phép năm hả?”
Nhắc tới chuyện này, rốt cuộc anh cũng nhớ ra. Từ Yến Thời ngã người về sau không viết tiếp nữa, nhìn Hướng Viên lạnh nhạt hỏi: “Biện pháp gì?”
“Không nói cho anh biết đâu.” Hướng Viên lắc đầu, thần bí nói, “Ngộ nhỡ anh bắt chước thì sao?”
Từ Yến Thời cười, đứng dậy khỏi ghế: “Tôi không vô vị như cô.”
Cuối cùng anh vẫn cảnh cáo: “Không được phép tìm Vĩnh Tiêu xin nghỉ, cứ ở lại đi làm bình thường. Trong thời gian này trưởng phòng Dương đã đi công tác nơi khác rồi, nếu còn đi với tôi, cô có tin trong phòng kỹ thuật sẽ chỉ có một mình Trương Tuấn đi làm không?”
Hướng Viên a lên, “Không phải có máy chấm công vân tay đó hả? Mấy người Cao Lãnh sao có thể không tự giác vậy được?”
Từ Yến Thời: “Cô nghĩ sao hả, không tin thì quay về công ty tìm cái hộp dưới chỗ ngồi của Cao Lãnh là biết.”
Hướng Viên tò mò: “Có gì trong đó vậy?”
“Tự về tìm đi.”
“Được rồi, vậy tôi đưa phương thức liên lạc của cậu tôi cho anh nhé, anh đến Bắc Kinh nhớ liên hệ với ông ấy đấy. Không phải cứ muốn hẹn cậu tôi là được đâu, có nhiều lãnh đạo muốn gặp đều phải xếp hàng xin số đấy. Tuy tính tình cậu tôi không được tốt lắm, nói chuyện luôn thẳng thắn trực tiếp, nhưng nếu nhắc đến điều trị ung thư phổi thì tuyệt đối là người rất uy tín. Vừa rồi tôi mới gọi cho cậu, may mà gần đây cậu đang nghỉ phép ở nước ngoài, chưa chắc có về hay không nhưng ít nhất có thể nghe ý kiến của ông ấy trước. Tôi đưa Wechat của cậu cho anh, đến Bắc Kinh rồi anh cứ liên lạc với ông ấy đi. Có được không?” Hướng Viên vừa nói vừa cúi đầu tìm trong điện thoại, đưa Wechat của Cố Nghiêm cho Từ Yến Thời, cuối cùng đặt điện thoại xuống nhìn anh mà nói: “Chúc bạn anh sớm bình phục.”
Một câu “chúc bạn anh sớm bình phục” đã đột ngột đánh mạnh vào lòng anh như một cú đấm. Giờ phút này đây trong lòng anh mềm như bông, đầy vẻ mệt mỏi.
Hướng Viên sợ anh thấy áp lực, liền nói thêm: “Anh không cần thấy khó xử đâu, cũng đừng nghĩ là nợ ân tình gì. Dẫu sao anh cũng làm nhiều chuyện cho tôi rồi mà, coi như tôi cảm ơn anh vì lần này đã dẫn tôi tham gia dự thi, những chuyện khác không quan trọng, chiến thắng dành được tiền thưởng mới là hàng đậu, thẻ tín dụng của tôi vẫn đang chờ đấy.”
Nghĩ một chút, cô lại bổ sung: “Nếu đổi lại là ai khác trong phòng kỹ thuật thì tôi cũng sẽ giúp thôi, huống hồ hai ta còn là bạn học của nhau, tình cảm giữa chúng ta sâu hơn những người khác. Còn nữa, cứ coi như tôi hối lộ trước với anh đi.”
“Hối lộ?” Anh thoáng trầm ngâm.
“Đúng thế, bởi vì tôi tới công ty này còn có mục đích khác mà!”
“Mục đích gì?”
“Phát triển công ty!”
Từ Yến Thời bật cười, “Vậy chúc cô thành công.”
Bầu không khí đã trở lại như thường, nếu không Từ Yến Thời còn nhìn cô như kiểu ‘thâm tình chân thành’ như vừa rồi, thì thật sự Hướng Viên cũng không biết mình có thể làm gì ngay trước mặt lão Khánh nữa.
Hướng Viên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mở laptop của mình lên, chuyện thi đấu này tạm thời không cần cô giúp, thế là cô bắt đầu đọc tin nhắn về tin tức sản phẩm mới đang có mặt trên thị trường trong những năm qua do Cao Lãnh gửi.
Từ Yến Thời thấy cô bận rộn như thế thì có phần tin vào mục tiêu muốn đưa công ty đi lên mà cô đã nói. Đến thông tin sản phẩm đã ngừng sản xuất năm 2010 mà cô cũng tìm tới, lại nhìn người gửi, Cao Lãnh. Hầy, hai đứa ngốc này.
Hướng vò đầu bứt tai nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra đây là hàng đã ngưng sản xuất, vậy là cô bèn gửi tin nhắn cho Cao Lãnh.
Hướng Viên:
Anh trai này, tôi bảo anh tìm tin tức sản phẩm đang bán kia mà, anh gửi mấy thứ đồ chơi này qua làm gì, tất cả đều là sản phẩm đã dừng sản xuất, hại tôi còn nghiên cứu mấy thứ này cả buổi đấy!
Lão Lãnh gửi tin nhắn thoại qua: “Thế à, vậy chắc tôi hiểu sai rồi, cần gấp không? Sáng mai tôi lấy dữ liệu rồi gửi cho chị sau nhé?”
Hướng Viên cũng gửi lại bằng tin nhắn thoại: “Nếu bây giờ tôi muốn cậu quay về công ty tăng ca lấy dữ liệu, thì anh sẽ không xem tôi là đồ máu lạnh vô tình chứ?”
Ai ngờ, trong tin nhắn thoại thứ hai mà Cao Lãnh gửi qua đã xuất hiện vài âm thanh có vẻ không mấy hài lòng, có thể anh ta nghe thấy Hướng Viên bảo mình đến công ty tăng ca nên đã kích động mà quên bật nhỏ tiếng phim ảnh, cho nên lúc gửi ghi âm tin nhắn, mấy âm thanh ‘a a a a’ vận động không hài hòa ấy cũng bị ghi lại gửi qua luôn.
Cùng với nhạc nền đấy, ba người trong nhà nghe rất rõ giọng của Cao Lãnh
“Tổ trưởng Hướng, yamete đừng mà! Tôi sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa chị!”
“Yamete” là câu cửa miệng của anh ta, nhưng phối cùng bản nhạc nền như thế, người không biết còn tưởng rằng anh đang cợt nhã với Hướng Viên.
Hướng Viên lập tức hóa đá!
Không đợi cô kịp nói gì, có lẽ Cao Lãnh cũng nghe thấy giọng mình không hợp nên lập tức ngẩn ra, ngay sau đó liền thu hồi tin nhắn thoại lại, luống cuống gửi lời xin lỗi tới cô:
“Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi nghe thấy phải tăng ca nên có hơi kích động, quên đi quên đi, không phải tôi cố ý đâu tổ trưởng Hướng!”
Hướng Viên giận đến mức mặt thoắt trắng thoắt đỏ, vừa định nhắn lại thì hai tay cô đã trống trơn, điện thoại bị người khác giật lấy mất rồi.
Từ Yến Thời dựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào bản powerpoint trên laptop trước mắt, một tay đút vào túi quần, nhấn phím ghi âm trên điện thoại, giọng điệu lạnh tanh không có lấy chút cảm xúc nào: “Ở tổ hai lâu quá rồi nên ngứa da phải không? Quay về tăng ca.”
Một câu ‘quay về tăng ca’ không kiên nhẫn lại không cho phép chen ngang đã trực tiếp lôi cổ Cao Lãnh đang xem phim người lớn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ dậy, anh ta giật bắn người, sợ chết khϊếp vội vội vàng vàng mặc đồ vào đi về tăng ca.
Thế nhưng khi xe đã chạy được nửa đường, anh ta mới sực nhớ ra, hình như có chỗ nào đó sai sai, cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ không phải là chín giờ sao?! Tại sao lão đại còn ở cùng tổ trưởng Hướng?
Một khả năng nào đó lóe lên trong đầu anh ta.
Cao Lãnh gửi tin nhiều chuyện này vào nhóm Vương Giả:
Hình như lão đại với tổ trưởng Hướng đang hẹn hò đấy.
Vưu Trí:
Sao anh biết?
Lý Trì:
Tôi không tin, cậu nói lão đại quê mùa mà, tôi không tin cậu ấy hẹn hò với phụ nữ, hơn nữa tình yêu công sở không đáng tin cậy.
Thi Thiên Hữu:
Có bằng chứng thì nói, không có thì biến.
Trương Tuấn:
Cầu bằng chứng.
Cao Lãnh dùng từ ngữ khách quan nhất giải thích lại chuyện vừa rồi một lần, cuối cùng còn nói thêm một câu:
Mời các cậu dùng bộ óc heo đó mà nghiêm túc cẩn thận phân tích, tại sao lão đại lại nói là, tôi quay về tăng ca mà không phải là quay lại tăng ca. Còn không phải nói rõ hai người họ đang ở với nhau sao, nhưng không phải ở công ty, mà không ở công ty thì ở đâu mới được đây? Ở nhà lão đại, hoặc là ở nhà của tổ trưởng Hướng. Chứ không nửa đêm nửa hôm rồi, hai người họ còn ở bên ngoài để chết cóng à?
Lý Trì:
Hôm nay cậu phân tích hay đấy. Tôi hoàn toàn bị cậu thuyết phục rồi.
Vưu Trí:
Tốt lắm, phá được án rồi, lão đại ở nhà Hướng Viên đấy, vừa rồi em đã gọi cho Từ Thành Lễ, nhà không có người.
Mọi người: Được rồi, Cao Lãnh cậu mau mau đi tăng ca đi, đừng để cho lão đại sốt ruột chờ đợi nữa, cũng đừng làm việc muộn quá, nếu không không thể làm được chuyện khác đâu! Không phải cậu là người mong đợi lão đại bị tình làm mờ mắt để không ngó ngàng gì đến chúng ta nhất sao! Vất vả lắm mới tìm được đối tượng, cậu đừng có phá rối.
Cao Lãnh bừng tỉnh, hăng hái nói tài xế: “Bác tài chạy nhanh lên đi, nếu không tôi bị đuổi việc mất.”
…
***
Nửa tiếng sau, Cao Lãnh gửi tất cả các thông tin chính xác nhất của sản phẩm đang có mặt trên thị trường vào hộp thư của Hướng Viên, còn kèm theo một câu chúc phúc:
Vì để cho hai người có buổi tối vui vẻ, tôi đã mở hết tất cả các máy tính trong phòng kỹ thuật, có thấy tôi thông minh không?
Hướng Viên nhắn lại,
“Thông minh, anh thông minh nhất đấy.”
Cao Lãnh:
Còn cần tôi làm gì nữa không? Chúng tôi luôn sẵn sàng đợi lệnh của chị 24/24, dù gì cũng là lần đầu tiên của lão đại mà.
Hướng Viên đọc cả buổi cũng không hiểu câu này có ý gì, bèn đưa điện thoại cho Từ Yến Thời hỏi Cao Lãnh muốn nói gì thế. Từ Yến Thời liếc mắt, trực tiếp úp điện thoại lên bàn, “Không cần bận tâm đến cậu ta.”
Hướng Viên nghi ngờ cau mày, có cảm giác bị người ta nắm được thóp nào đó. Cô lại là người rất tò mò, thế là khẩn khoản nhìn Từ Yến Thời.
Từ Yến Thời kéo laptop đến nhìn dữ liệu sản phẩm mấy năm nay, Cao Lãnh tìm khá đủ, nhưng có vài dữ liệu chưa được sửa sang. Trước đây lúc bọn họ khảo sát sản phẩm thì đã sửa lại rất nhiều dữ liệu, anh nhanh chóng quét mắt nhìn qua, dựa vào trí nhớ sửa lại tất cả những dữ liệu đã được thay đổi trong mấy năm nay cho cô.
Chiêu này đã thành công di dời sự chú ý của cô, Hướng Viên lập tức không quấn lấy anh nữa, nhìn anh nhanh nhẹn sửa đổi dữ liệu mà che miệng ngạc nhiên, “Sao anh có thể nhớ được nhiều như vậy chứ?!”
Từ Yến Thời vẫn dán mắt vào laptop, toàn tâm toàn ý: “Có quy luật hết đấy, cô nhìn lâu là sẽ biết. Lúc tôi với Cao Lãnh vào công ty, toàn bộ dữ liệu sản phẩm của phòng kỹ thuật rất lộn xộn, bọn tôi đã mất một tuần để sửa lại hết dữ liệu, vì đích thân đối chiếu nên đều nhớ cả.”
“Anh lợi hại thật đấy.” Hướng Viên khen thật lòng.
Từ Yến Thời đẩy laptop về, “Xong hết rồi, xem không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi.”
Trong lòng Hướng Viên nổi bong bóng, vui vẻ đáp: “Được.”
Cô cảm thấy như bây giờ thật tốt, bất kẻ trước đây anh từng trải qua điều gì thì cô cũng không muốn hỏi nhiều. Nếu có một ngày anh sẵn sàng nói với cô, thì nhất định cô sẽ là người nghe chân thành nhất thế giới, nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
Thế nhưng mấy thứ này đây, cô có đọc nhiều tới đâu cũng không hiểu mấy, ngoại trừ hai thiết bị định vị lần trước Cao Lãnh có nói qua, thì những sản phẩm còn lại cô đều không mấy quen thuộc, nên hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của việc đối chiếu dữ liệu. Cô chỉ muốn biết tại sao mấy năm nay sản phẩm cứ giảm dần như thế, rốt cuộc là phòng kỹ thuật xảy ra vấn đề, hay bản thân thị trường này đã đến bờ vực sản nghiệp rồi.
Cô phát hiện mình đánh giá bản thân hơi cao, bởi vì cô đọc mà chẳng hiểu gì cả.
Suốt cả buổi cô toàn hỏi Từ Yến Thời.
“Sản phẩm này có hệ thống kép không? Có thể đồng thời sử dụng hệ thống của Vi Đức với hệ thống của GPS không?”
Từ Yến Thời: “Trên căn bản sản phẩm của công ty chúng ta đều có thể dùng được hệ thống kép, ngoại trừ sản phẩm gần đây. Nhưng theo xác định đánh giá thử nghiệm và dữ liệu chúng ta có được, thì tỷ lệ sử dụng hệ thống của Vi Đức rất thấp.”
Hướng Viên trầm ngâm: “Đã như vậy thì vì sao không dứt khoát thôi hợp tác với Vi Đức đi, dù gì bán cũng không được mà.”
Từ Yến Thời: “Vi Đức là hệ thống định vị Trung Quốc, GPS là hệ thống định vị Hoa Kỳ.”
Hướng Viên không hiểu, ngô nghê nhìn anh.
Từ Yến Thời mở trang dữ liệu kế tiếp ra, con chuột dừng lại ở năm 2015, “Đây là dữ liệu thị trường hậu kỳ với dữ liệu kỹ thuật trong năm đấy, cô đối chiếu đi.”
Hướng Viên ngạc nhiên phát hiện, vào năm 2015 tỷ lệ sử dụng Vi Đức tăng lên rất nhiều, song năm đó hệ thống của Vi Đức lại không hề được cải thiện, bọn họ cũng không ra sản phẩm mới, “Vì sao?”
“Cuối năm 2014, Vi Đức đã phóng thành công một vệ tinh, ngay tối hôm đó GPS đã cập nhật hệ thống tinh vi hơn. Có vài thứ, tuy lúc đầu tụt lại phía sau nhưng không có nghĩa là đứng chót mãi mãi. Vì điều này nên Trần San vẫn luôn chọn hợp tác với Vi Đức.”
Quả vậy, tụt lại phía sau thì sẽ bị đánh, lịch sử văn hóa đổ máu năm ngàn năm đã dạy như vậy.
Trong lòng Hướng Viên tràn đầy nhiệt huyết, “Hình như tôi hiểu anh hơn rồi.”
Từ Yến Thời cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi? Cô không hiểu đâu.”
Đúng lúc này, bỗng lão Khánh lên tiếng, “Tôi xuống lầu mua gói thuốc đây, lão Từ, cậu có muốn không?”
Từ Yến Thời lắc đầu nói, “Không cần.”
Kết quả đến lúc lão Khánh quay lại thì trong tay có hai gói thuốc cùng một cái bánh ngọt, thấp thoáng ở cửa đi vào. Hướng Viên đang thảo luận vấn đề chỉ tiêu dữ liệu tháng trước với Từ Yến Thời, vừa phân tâm một cái liền nhìn thấy bánh ngọt thơm ngon trong tay anh ta, bèn buột miệng hỏi: “Gần đây có tiệm bánh à? Sao tôi không thấy nhỉ?”
Lão Khánh lắc lư thân hình béo ú của mình, thần thần bí bí đặt bánh ngọt lên bàn, nhìn Hướng Viên với vẻ mặt “thì ra cô dám nɠɵạı ŧìиɧ”.
Hướng Viên bị anh ta nhìn thẳng như vậy thì nổi cả tóc gáy, không nhịn được rụt người vào cạnh Từ Yến Thời, “Làm… Làm gì vậy.”
Vừa mua thuốc xong, Lão Khánh đang định lên lầu thì trông thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da đứng trước cửa, trên tay còn xách một chiếc bánh ngọt. Tuy ăn mặc bình thường, nhưng lão Khánh nhanh chóng bị chiếc chìa khóa xe Lamborghini trong tay anh ta thu hút. Hình như là tìm Hướng Viên, anh ta không nhịn được, oang oang hỏi: “Tìm Hướng Viên à?”
Người đàn ông mặc áo choàng lông màu xám dài đến đầu gối, trên cổ quấn khăn choàng màu xanh xám, dưới ống quần là phẳng phớm vừa người là đôi giày da cá sấu bóng loáng. Tóm lại cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất giàu sang.
Anh ta lễ phép nhìn lão Khánh: “Đúng thế, anh là?”
Lão Khánh hất cằm, “Tôi là bạn cô ấy.” Chợt chẳng biết sao trong bụng lại nhảy ra một chủ ý kỳ quái, có lẽ xuất phát từ bản năng bảo vệ em gái nhỏ nên nói: “Cô ấy ngủ rồi, có chuyện cần tìm cô ấy à?”
Người đàn ông do dự một lúc, thấy lão Khánh có vẻ không dễ chịu gì mấy, bèn lịch sự đưa bánh ngọt tới: “Vậy làm phiền anh đưa cái này cho cô Hướng giùm tôi.”
Lão Khánh cầm bánh ngọt đi vào nhà, lúc này Hướng Viên mới nhớ, “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Tiểu Hạo.”
Lão Khánh nhìn qua Từ Yến Thời, “Tiểu Hạo là ai?”
Hướng Viên rút điện thoại gửi tin nhắn cho người kia, vừa nhắn vừa trả lời, “Là con trai của một người hàng xóm của tôi, chắc là người vừa rồi anh gặp đấy.”
Cả buổi Từ Yến Thời ngồi bên cạnh chỉ nhìn laptop, không nói một lời.
Lão Khánh kinh ngạc: “Anh ta kết hôn rồi?”
Hướng Viên: “Đúng thế.”
Không đợi cô nói xong, lão Khánh đã thành thật khuyên cô: “Tôi khuyên em nên tránh xa mấy gã đàn ông đã kết hôn ra đi, nhất là dạng người vừa có tiền vừa đẹp trai như thế.”
Hướng Viên: “Hình như anh ấy ly hôn rồi.”
Ly hôn rồi?!
Lão Khánh trầm tư, sờ cầm rồi nói, “Thế cô có quen cô gái nào như vậy không, có thể giới thiệu được không?”
Không đợi Hướng Viên trả lời, rốt cuộc người đàn ông ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa, tiện tay vò giấy ném tới.
Lão Khánh gào lên, phẫn nộ bất bình nói, “Gì chứ, không cho phép người ta có ước mơ hả? Bây giờ thứ tôi muốn không phải công việc, mà là tiền từ trên trời rơi xuống!”
Kết quả nghe xong, Từ Yến Thời không mặn không nhạt nhìn laptop nói: “Vậy sao cậu không làm ba ba trong miếu cầu nguyện luôn đi?”*
(*Trong các đền thờ miếu, người ta hay ném tiền xuống ao nuôi ba ba.)
Suýt nữa lão Khánh đã chết nghẹn.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nhắc nhở Hướng Viên: “Tốt nhất sau này em cũng phải cẩn thận người đàn ông này vào, hơn nửa đêm còn đến đưa bánh ngọt, không hay không hay. Lão Từ cậu nói xem có đúng không?”
Lại thêm một cục giấy bay tới, lão Khánh lập tức ngậm miệng, nhìn người đàn ông vẫn vô cùng bình tĩnh kia, thở dài cảm khái.
Lão Từ nhà anh mà mặc áo khoác lông lên người thì cũng rất đẹp trai, rất cầm thú đấy!