Hai giờ trước tại nhà vệ sinh – nơi những tin đồn trong công ty được phát tán.
Hướng Viên vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy đằng sau có người nói cười đi tới, hai cô gái kia ở bên phòng kinh doanh, Hướng Viên nghe có giọng khá quen, nhưng không phân biệt được chính xác là ai.
Cô gái có giọng nói chói tai lên tiếng: “Hình như Lý Trì với Ứng Nhân Nhân thân thiết với nhau hơn rồi nhỉ? Tôi thấy hai tuần nay bọn họ hay đi với nhau lắm.”
Cô gái còn lại có giọng nói nhẹ nhàng, hình như là Vương Tĩnh Kỳ bạn tốt của Ứng Nhân Nhân, vì đang thoa son nên giọng có vẻ mơ hồ: “Cũng không biết, Nhân Nhân không nói rõ. Có điều tôi thấy hai người bên phòng kỹ thuật mới là thân với nhau hơn đấy.”
“Ai thế?”
“Từ Yến Thời với cái cô mới đến ấy, Vương Viên đó.”
Vương cái đầu nhà cô. Hướng Viên đảo mắt.
“Không thể nào, tôi còn tưởng Từ Yến Thời không có hứng thú với phụ nữ chứ, nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy mà.”
“Xì.” Vương Tĩnh Kỳ như thể bất mãn với Từ Yến Thời, khinh thường quệt miệng nói, “Hồi Ứng Nhân Nhân mới tới không phải anh ta cũng đi xem phim chung với cô ấy đấy sao? Anh ta chỉ lừa ma mới thôi, chứ có đồng nghiệp cũ nào mà không biết rõ chuyện của anh ta? Nuôi một đứa em bệnh tật đầy mình, chỉ có Ứng Nhân Nhân tốt bụng mới mua nhiều đồ cho em trai anh ta như thế thôi. Lại còn tặng cả Ipad nữa chứ. Cô nhìn cái người mới tới này xem, chỉ cần nhìn là biết ngay chính là cái loại gái thích xài tiền của đàn ông. Hai người họ hòng moi tiền nhau, nhưng lần này Từ Yến Thời nhìn lầm rồi, Ứng Nhân Nhân là người có tiền thật sự, còn cô ta chắc chắn chỉ là bình gốm.”
Thì ra cái Ipad đó là do Ứng Nhân Nhân tặng. Bởi mới nói, trong nhà Từ Yến Thời không có sản phẩm của Apple, ngay cả điện thoại cũng là hãng Android, lúc đến nhà anh thấy Từ Thành Lễ ôm Ipad cả ngày, cô còn cảm thấy không hợp chút nào.
Hướng Viên mải suy nghĩ, bình gốm là gì ấy nhỉ?
Vương Tĩnh Kỳ lại hùng hồn nói: “Khoác đồ sang ra vẻ công chúa! Hàng giả!”
…
Hai người kia lại nhiều chuyện sang cả sếp.
Đúng lúc này Hứa Diên gửi tin nhắn hỏi thăm thường ngày đến, may mà ban nãy họp nên cô đã để chế độ im lặng.
Hứa Diên:
Người bạn công chức của tôi ơi, gần đây học được cái gì rồi?
Hướng Viên không đầu không đuôi trả lời:
Thì ra bình gốm nghĩa là hàng giả.
Hứa Diên:
?
Hướng Viên:
Sau này nếu có nói xấu người ta ở nhà vệ sinh thì nhất định phải chắc chắn lúc đó không có ai, không thì sẽ bị người xấu thu âm lại đấy.
Hứa Diên:
Mày nói xấu người ta à?
Hướng Viên:
Không, là tao thu âm.
Hứa Diên nhớ ra Hướng Viên là kiểu người có thù tất báo điển hình, nghĩ thế bèn cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng:
Tao còn lo mày bị người ta bắt nạt chứ, là tao đã nghĩ nhiều rồi.
Hướng Viên:
>o