Bữa ăn khuya ngày hôm nay đến thật bất ngờ.
Cao Lãnh chăm chú xem livestream, đúng lúc nghe được Hướng Viên nói gì mà bạn trai đó, rồi ngay lập tức bình luận nhảy xổ ra màn hình một đống, anh ta còn chưa kịp đọc hết thì Wechat lại bắt đầu kêu *ting ting* liên tục.
Anh mở ra nhìn, liên tục hai tin nhắn, đều là lão đại gửi.
XYS:
Có muốn ăn khuya không?
XYS:
Tôi mời.
Tất cả cùng reo hò ầm ĩ, năm phút sau, mọi người đã ngồi ngay ngắn trật tự trong quán ăn vỉa hè dưới công ty.
Cao Lãnh nhận lấy thực đơn trong tay ông chủ, nghiêm túc hỏi: “Lão đại, có thật là gọi gì cũng được không?”
Từ Yến Thời xách ghế vải màu trắng đến, chân dài sải bước ngồi xuống ghế, lạnh lùng đáp: “Còn xem lương tâm của cậu đã.”
Cao Lãnh nói nhỏ “tôi không có lương tâm” rồi gọi hết một lượt mấy món mình thích ăn, sau đó lại rầu rĩ ngửa đầu nói: “Haiz, tổ trưởng của tôi không có ở đây đúng là đáng tiếc.”
Từ Yến Thời không tiếp lời, anh biếng nhác nằm ngả ra ghế, tay chân duỗi dài đặt điện thoại lên bàn rồi cầm lấy chai coca.
Chiếc điện thoại đang sáng màn hình nằm ngay trước mặt Cao Lãnh, sức cám dỗ quá lớn.
Cao Lãnh bèn nảy ra sáng kiến, “Lão đại, tôi muốn mượn điện thoại cậu gọi cho tổ trưởng bọn tôi.”
Từ Yến Thời trưng ra vẻ mặt lạt mềm buộc chặt, “Hả?”
Cao Lãnh: “Dù biết cô ấy không ở Tây An đây, nhưng hiếm lắm mới thấy cậu mời khách một lần, dù sao chúng ta cũng phải báo cho cô ấy biết chứ nhỉ? Cậu có biết lần trước cô ấy nói cậu thế nào không? Tôi nói lão đại đích thân xuống bếp nấu ăn cho mọi người, cô ấy lại bảo là vì tiết kiệm tiền nên cậu mới thế!”
Hiếm khi thấy Từ Yến Thời nhếch môi cười, anh cúi đầu giả vờ nhìn menu, buông ra một câu rất đáng đánh đòn: “Gọi đi, bảo cô ấy gọi mấy món rồi cậu ăn hộ cô ấy, kẻo lại trách tôi không mời.”
Cao Lãnh khϊếp sợ ra mặt, lão đại à cậu như thế thật sự sẽ có bạn gái ư?
Nhưng mỗi lần ra ngoài với lão đại, anh ta đã được dịp cảm nhận những ánh
mắt đói khát của đám phụ nữ kia rồi, đàn ông chỉ cần dáng dấp đẹp thì dù keo kiệt tới mấy cũng không tính là khuyết điểm.
So với cuộc tụ tập đàn ông đơn điệu của đám Từ Yến Thời, không khí ăn chơi trác táng chỗ Hướng Viên khá là mờ ám.
Sau khi đám Karma rời đi, quán bar lại kinh doanh như bình thường, những người còn lại đều là khách quen cả. Trong căn phòng mờ ảo vang lên những giai điệu đồi trụy, trai gái tận tình nhún nhảy lắc lư trên sàn, mỗi một xó xỉnh mỗi một ngóc ngách đều mập mờ đến cùng cực.
Cho nên vào giây phút này, tới cả giọng nam lạnh lùng nghe sao thờ ơ trong điện thoại cũng hết sức cám dỗ.
“Bao giờ thì về?” Từ Yến Thời cúi đầu lật menu, hỏi.
Ca sĩ nữ mới đến đang hát trên sân khấu có giọng rất hay, còn trầm hơn nam ca sĩ trước đó, phát âm tiếng Anh cũng rất chuẩn.
Bài cô ấy hát là bài mà gần đây Hướng Viên thích nghe nhất, có điều lời ca lại khá sắc tình —— “Shape of You”.
Cô đang nghĩ, không biết nếu Từ Yến Thời hát bài này với chất giọng chuẩn Luân Đôn của anh thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? Cấm dục hay là sắc dục đây?
Bên kia thấy cô mãi không trả lời, “Câm rồi à?”
Hướng Viên vừa hoàn hồn từ trong bài ca sắc tình, thấp giọng nói: “Chuyến sớm nhất ngày mai, hơn bảy giờ, đến Tây An chắc cũng chín giờ.”
Từ Yến Thời khép menu lại ném sang cho Cao Lãnh, lại xoay người mở tủ lạnh lấy bia, nói vào đầu dây: “Ngày mai tôi đến đón cô.”
Hướng Viên sửng sốt, tim đập thình thịch, không biết liệu có phải anh đã nghe được câu nói trong livestream ban nãy không…
“Ơ, vừa nãy đó… thật ra thì… hình như… anh không cần…”
“Cái gì?” Từ Yến Thời xách bốn chai bia Budweiser bằng một tay, bình tĩnh hỏi, “Tôi không cần cái gì?”
“Vừa nãy ở livestream…”
“Tôi không nghe,” Từ Yến Thời lập tức ngắt lời, “Gửi tin nhắn với cô xong tôi và đám Cao Lãnh ra ngoài đi ăn rồi. Cô đã nói gì à? Có liên quan đến tôi hả?”
“Đừng đừng, vừa nãy trên livestream tôi chửi tục thôi, Karma đã xóa cho tôi rồi, mất mặt đoàn thể chúng ta quá! Sau này kiên quyết không đến những nơi công cộng này được!” Hướng Viên chân thành kiểm điểm, phát ra hối cải từ trong thâm tâm, đầu nghĩ đợi lát nữa phải giục Karma xóa video nhanh lên mới được, tốn bao nhiêu tiền cũng phải xóa.
Từ Yến Thời ừ khẽ một tiếng.
Âm nhạc trong quán bar nhẹ nhàng du dương, trai gái trong góc tối không kìm nén nổi cô đơn đang tìm an ủi, tầm mắt Hướng Viên hơi ngừng lại, bắt đầu lơ đãng nói năng vớ vẩn: “Tôi nhớ anh cũng là người Bắc Kinh nhỉ?”
“Ừ. Nhưng mấy năm nay ở Tây An nhiều hơn.”
“Thế Tết có muốn về chung không?”
“Để sau hẵng nói.” Anh không muốn nói về chuyện này.
Im lặng một hồi, rồi bỗng chốc chẳng biết phải nói gì thêm.
Hướng Viên do dự không biết có nên cúp máy hay không, thì đúng lúc nghe Hứa Diên thấp giọng la lên bên tai cô, cô nàng chỉ ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói: “Tuyết rơi rồi kìa! Năm nay có tuyết sớm!”
Hướng Viên nhìn sang, quả đúng là vậy, trên con đường chính rộn ràng biển người chật kín, những bông tuyết như tơ liễu bay múa khắp nơi, cả trời đất mênh mông như rơi vào thế giới trẻ thơ.
Hứa Diên là người theo chủ nghĩa lãng mạn, dù sinh ra ở nơi phương Bắc lạnh lẽo, nhưng hễ đến ngày tuyết đầu mùa là cô nàng vẫn cảm thấy lãng mạn.
Hướng Viên nghĩ, hôm nay đúng là đặc biệt.
“Tây An có tuyết rơi không?”
Từ Yến Thời bất giác ngẩng đầu nhìn, cũng dần dần trông thấy những bông trắng xóa nhẹ nhàng.
“Rơi rồi.”
Quả đúng là đặc biệt, ngay tới người theo chủ nghĩa duy vật thực tế như cô cũng cảm thấy trận tuyết hôm nay quá lãng mạn, thế là cô thấp giọng nói: “Vậy mai gặp nhé?”
Từ Yến Thời đáp được, dùng một tay mở bia, nói: “Gửi số hiệu chuyến bay cho tôi đi.”
Vốn có thể kết thúc cuộc gọi trong lãng mạn, nào ngờ Hướng Viên lại nghe thấy ở đầu dây bên kia tiếng Cao Lãnh bất thình lình nói chuyện với ai đấy.
“Tuyết rơi rồi hả?”
“Nỗi lo rụng tóc nứt da hàng năm lại tới rồi… hầy.”
…
Đúng là phá hỏng cảm xúc đẹp đẽ.
***
Ở quán nhậu dưới công ty, ông chủ dựng lều bằng vải ni lông nhiều màu, trên đỉnh treo ngọn đèn vàng mờ mờ, ánh sáng mông lung hắt lên mấy người đàn ông. Thời tiết thế này cũng không làm ăn được gì, bàn của Từ Yến Thời lại là khách quen nên ông chủ vẫn nhiệt tình như thường lệ, đem đồ ăn lên rồi còn cho thêm mấy dĩa đậu phộng để nhắm.
Các chàng trai nhận được của hời nên miệng mồm cũng dẻo quéo hẳn,
dỗ ông chủ đến mức nở gan nở ruột.
Từ Yến Thời gần như chẳng ăn uống gì, suốt cả buổi chỉ dựa ghế cúi đầu nghịch điện thoại.
Đám Cao Lãnh và Vưu Trí lại bắt đầu chọc ghẹo đâm thọc nhau.
Vưu Trí không uống bia, Cao Lãnh liền đùa, “Cậu cần phải uống nhiều bia vào, có câu gọi là nóng nở lạnh co, cậu hiểu không hả? Uống bia vào người sẽ ấm áp, mà người ấm rồi thì tự nhiên nó dài hơn.”
Vưu Trí chẳng để ý người ngồi giữa có phải là Từ Yến Thời hay không, trực tiếp nhào ddeens lôi đầu Cao Lãnh qua, ghì chặt vào trước ngực.
Cao Lãnh bị siết chặt tới mức mắt nổ đom đóm, lúc miệng sắp sủi bọt mép thì bất chợt đuôi mắt liếc thấy, hình ảnh trên điện thoại Từ Yến Thời hình như là Vương Giả?
Sắc mặt Cao Lãnh đỏ lên, mắt trợn trắng, nhưng vẫn hết hồn văng ra một câu chửi thề.
“Mẹ nó… Cậu nhìn lão đại đi.”
Vưu Trí lại tưởng Cao Lãnh bảo mình nhìn size của lão đại đi, thế là càng tức hơn, chỉ muốn bóp quách anh ta đi cho rồi.
Nào ngờ, Cao Lãnh lại còn giờ tay chỉ vào hạ bộ của Từ Yến Thời, nói với anh ta: “Di…”
Chim cái mẹ nhà anh!
Vưu Trí xù lông nổi điên, muốn lấy bia nốc cho anh ta để anh ta tỉnh táo lại. Kết quả là Cao Lãnh đã nhân lúc Vưu Trí phân tâm mà vùng ra, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên chỉ vào lão đại đang cúi đầu —— chỉ đúng chiếc điện thoại nằm trên chân mà nói: “Di động kìa, lão đại đang chơi gì đấy?! Vương Giả? Cậu chơi Vương Giả hả?”
Lần này tất cả đều bị thu hút.
Ngay cả đám Trương Tuấn Lý Trì đang cúi đầu tập vào với nồi lẩu cũng ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn sang Từ Yến Thời.
Cao Lãnh trực tiếp nằm ngả lên vai Từ Yến Thời, “Mẹ kiếp, cậu được lắm, ván mấy rồi?”
Động tác của Từ Yến Thời rất lưu loát nhanh nhẹn, biết di chuyển vị trí, biết phòng ngự đi săn, còn biết lẻn vào bụi đánh lén, thứ duy nhất không quá thành thạo chính là kỹ năng, anh không hiểu rõ về kỹ năng của tướng cho lắm, nên thành ra lúc chơi khá trúc trắc.
“Ván thứ hai.” Từ Yến Thời dán mắt vào màn hình đáp.
Cao Lãnh: “Ván thứ hai mà cậu chơi ghê như thế luôn hả? Tôi không tin!”
Nghĩ lại lúc đó khi anh ta chơi ván thứ hai, có người qua đường thấy anh cứ chọn lui chọn tới không biết chọn tướng nào, thế là bèn bảo: “Khó chọn quá thì anh chơi búa đi.”
Cao Lãnh tưởng người ta đang đang mắng mình, bèn xỉ vả chửi lại.
Kết quả người qua đường lờ mờ đáp lại: “Đại ca à, ý tôi bảo là anh chơi Chung Vô Diệm đi.”
Lúc đó anh ta mới hay, ồ, thì ra kỹ năng của Chung Vô Diệm là sử dụng búa.
…
Thế nên có đánh chết Cao Lãnh cũng không tin Từ Yến Thời lại chơi giỏi ván thứ hai vậy, đây mà giống như mới chơi hả? Đợi anh đánh xong ván này, Cao Lãnh lập tức chụp lấy điện thoại của Từ Yến Thời, giở lịch sử chiến tích và ghi chép trò chơi ra xem.
Đúng thật là chỉ có hai cột chiến tích.
Ngay đến Vưu Trí chơi Vương Giả giỏi nhất trong đám cũng đưa ra đánh giá vô cùng đúng trọng tâm, “Lão đại mà đánh hai ván nữa là cũng ngang ngửa Cao Lãnh luôn rồi.”
Ván thứ ba, Từ Yến Thời chơi Gia Cát Lượng*, Vưu Trí cho rằng Gia Cát có tạo hình đẹp trai nhất trong số các nhân vật của Vương Giả, cực kỳ khớp với lão đại, thế nên không hiểu sao lại xem rất nhập tâm, những người khác đã trở về chỗ bắt đầu càn quét canh thừa thịt nguội, riêng Vưu Trí lại im lặng quan sát một hồi, lơ đãng hỏi: “Trước kia lão đại có chơi game khác à?”
(*Trong các game Liên Minh hay Vương Giả, khi game thủ mới tạo tài khoản thì sẽ được phép sử dụng một số tướng miễn phí để test, khái niệm này gọi là tướng xoay tua.)
“Sao cậu biết?”
Vưu Trí đẩy kính mắt: “Thì vì anh có cái nhìn toàn cục, không mù quáng xông lên đánh đầu, còn biết chia tuyến cho đồng đội. Người mới chơi làm gì biết những chuyện này, không chuốc phiền phức cho đồng đội là đã cám ơn trời đất lắm rồi, anh nhìn xạ thủ trong đội anh đi, toàn bắn điên bắn quàng, chết hết đợt này đến đợt khác, ván này thua chắc rồi.”
Quả nhiên thua thật.
Nói xong lời này không quá một phút, giao diện màn hình đã nhảy ra hai chữ, thất bại.
Vưu Trí nhìn xuống chiến tích của anh, tuy thua nhưng Gia Cát Lượng vẫn là MVP – người chơi có thành tích tốt nhất trận đấu.
Đợi tất cả mọi người đã ăn uống no nê, một đám con trai lại bắt đầu đánh Vương Giả, có điều Từ Yến Thời nhất quyết không tổ đội với họ.
Cao Lãnh hỏi vì sao, anh chỉ đáp: “Vẫn chưa hiểu hết các tướng.”
Cao Lãnh xì một tiếng cắt ngang, “Cậu muốn một đêm mà đòi tinh thông các tướng hả? Sao cậu không lên trời luôn đi?”
Trước kia Từ Yến Thời chơi DOTA Ma Thú khá nhiều, còn kiểu game mobile mới ra mấy năm gần đây thì anh chưa từng chơi qua. Anh chơi khoảng ba ván là biết trò chơi này không khác mấy DOTA, hơn nữa tính thao tác còn không mạnh bằng DOTA, có vài kỹ năng của tướng, máy tính sẽ tự động xác định vị trí mà không cần quan tâm xem có vật cản đường hay không.
Sau khi thua ba ván, đám Vưu Trí không chịu tổ đội với Cao Lãnh nữa.
Cao Lãnh: “Không tổ đội với tôi, chẳng lẽ các cậu tổ đội với lão đại? Cậu ta còn kém hơn cả tôi. Ngay đến cấp bậc cũng không có.”
Từ Yến Thời bị điểm tên, bèn liếc mắt nhìn Cao Lãnh, “Cậu rank mấy rồi?”
“Rank Vàng.”
Cứ làm như là được Kim Cương chẳng bằng.*
(*Trong Vương Giả, thứ hạng bao gồm 6 bậc: Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương và Vua.)
Từ Yến Thời nhếch mép, tắt video hướng dẫn kỹ năng, dựa vào ghế tìm một tư thế thoải mái rồi nói với Vưu Trí: “Dẫn tôi đi cày rank.”
Trong đôi mắt ấy lại chứa đựng thần khí mà những ngày qua không có.
Chẳng hiểu sao Vưu Trí lại hưng phấn tột đỉnh, “Được!”
Từ Yến Thời chưa thể đánh solo, chỉ có thể tổ đội để đánh phối hợp với đám Vưu Trí.
Sau đó Cao Lãnh trân trân nhìn Vưu Trí và lão đại đồng lòng ăn ý không cần nói ra, phối hợp không chê vào đâu được.
Vưu Trí: “Lão đại, mau thêm máu cho Đông Hoàng Thái Nhất của anh đi, coi chừng Hàn Tín ở đối diện lấn bãi.”
Từ Yến Thời: “Biết rồi.”
Vừa nói xong, Hàn Tín lập tức bị hạ gục, Từ Yến Thời thu hoạch đầu người, tiếp tục đánh quái thêm máu.
Lại một ván nữa, Từ Yến Thời liền bảo: “Vưu Trí, lập đội đoàn chiến.”
Theo bản năng Vưu Trí muốn hướng dẫn tướng tăng Điển Vi của Từ Yến Thời, vì tăng là lá chắn thịt, lúc đoàn chiến có thể cản cho người chơi trung tâm tránh khỏi tổn thương, là người đầu tiên xông lên đối diện nhưng cũng không thể đi loạn, ngộ nhỡ bị xạ thủ của đối phương lẻn vào chỗ trống thì tiêu. Song kết quả Từ Yến Thời lại không kịp đợi anh ta chỉ huy, Điển Vi đã chiếm trọn vị trí đẹp.
“Cao Lãnh, anh nhìn đi. Đây chính là điểm khác nhau giữa lão đại và anh đấy, cũng là Điển Vi này, em dạy anh cách di chuyển bao nhiêu lần mà đến giờ anh vẫn không biết!”
Lý Trì ngồi bên hút thuốc, thốt ra một câu: “Nói thật, mỗi lần tổ đội với Cao Lãnh, nếu không phải chỉ đối phương mới gϊếŧ được người thì không biết tôi với Vưu Trí đã muốn gϊếŧ cậu bao nhiêu lần rồi. Đừng nói là lão đại, người mới như Trương Tuấn cũng chơi giỏi hơn cậu.”
Thi Thiên Hữu nhìn chằm chằm điện thoại, “Lão đại đỉnh vãi, chưa bao giờ tôi đánh đoàn đã thế này cả, quả nhiên, người với người sợ nhất là so sánh.”
Cao Lãnh không phục: “Cậu nói gì đấy hả, cái gì không sợ so sánh? Đến heo cũng sợ so sánh đấy biết chưa?”
“Đổi góc nhìn khác, người và heo không sợ so sánh, bởi vì chả có gì hay để so sánh cả.”
Từ Yến Thời không mặn không nhạt bồi thêm một câu.
Cao Lãnh tức tới mức gào rú, trong căn lều sáng mờ mờ là những trận cười thay nhau vang lên.
Hiếm khi thấy Từ Yến Thời mỉm cười, anh không đeo kính, gương mặt gầy gò, đường viền bị ánh sáng làm nhòe đi, lúc anh cười, đôi mắt đen láy kia còn sáng hơn ánh trăng bên ngoài, dung mạo vẫn sạch sẽ đơn thuần như thế. Tuy ánh đèn tù mù điều kiện sơ sài, nhưng mấy chàng trai ngồi đây vẫn rất nổi bật xuất chúng, thu hút không biết bao nhiêu cái nhìn của những người qua đường.
Thế là, chỉ liếc mắt là đã thấy ngay người đàn ông trẻ tuổi tùy ý dựa vào ghế cúi đầu nghiêm túc chơi game, trong mắt lại toát lên ý chí của thiếu niên.
Sau đó, Từ Yến Thời ‘được’ người ta xin Wechat.
Có cô gái đi vào chẳng chút ngượng ngùng, bởi vì cô xin hộ bạn.
Đây là lần đầu tiên Từ Yến Thời ‘được’ con gái chủ động xin Wechat.
Trước kia lúc ra ngoài, cánh phụ nữ cùng lắm cũng chỉ lén lút quan sát mà thôi, bởi vì trên mặt người đàn ông này viết rõ năm chữ “người sống chớ lại gần”. Gương mặt lạnh lùng rất không thân thiện, dù con gái có lá gan to tới mấy cũng không dám tới xin. Hơn nữa anh luôn cau mày, dáng vẻ hoặc là người khác nợ anh mấy triệu hoặc là anh nợ người khác mấy triệu, hai kiểu này ai nhìn vào cũng sợ cả, dù tuấn tú tới mấy cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng tối nay lại khác, ngay đến đám Vưu Trí cũng phát hiện tâm trạng lão đại có vẻ không tệ, có chút hiền từ nhỉ?
Cô gái đi vào rất lễ phép, lời lẽ cũng vô cùng khách khí.
“Chào anh anh trai, anh có thể thêm Wechat bạn em được không ạ? Bạn em đứng ngoài cửa nửa tiếng đồng hồ cũng không dám đi vào xin Wechat của anh, kết quả về phòng đã bị cảm vì lạnh. Về rồi cậu ấy lại không cam lòng, sợ tối nay bỏ lỡ anh thì sau này sẽ không gặp lại nữa, nhưng cậu ấy bị sốt mất rồi, bạn cùng phòng của bọn em đã đưa cậu ấy vào viện, nên cô ấy nhờ em đến nhất định phải xin cho bằng được Wechat của anh.”
Từ Yến Thời nhíu mày, vừa định từ chối thì đã bị cô gái ấy ngắt lời: “Xin lỗi cho em hỏi, anh có bạn gái chưa?”
Đám con trai trong lều nhao nhao cả lên: “Chưa đâu! Đừng nói là bạn gái, đến bạn gái cũ cũng không có!”
Từ Yến Thời lạnh lùng lườm một phát, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn im miệng.
Anh chưa xử lý tình huống này bao giờ, trong đầu nhanh chóng thảo qua mấy cách.
Nhưng cô gái ấy đã lập tức lên tiếng: “Thêm Wechat cũng không được ạ? Bạn em còn đẹp hơn cả em đấy! Thật sự đây là lần đầu cậu ấy muốn thêm Wechat của người khác giới, cậu ấy đã định thôi rồi, nhưng sau đó bị bọn em nói nên cũng sợ sau này mình sẽ tiếc nuối, thế là quyết định bảo em đến xin. Như thế này được không, anh cứ thêm Wechat cậu ấy trước đi, sau đó có lời gì, dù là từ chối thì anh cũng tự nói với cậu ấy đi. Em sợ em chuyển lời như vậy cậu ấy không tin, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn em thì là chuyện cả đời đấy, em chỉ có một người bạn tốt là cô ấy thôi, cũng rất muốn giúp cô ấy.”
Cao Lãnh giật mình khϊếp sợ trước tư duy logic của cô gái này, đây đúng là chuyên gia đàm phán, còn đem cả đạo đức ra mà ép buộc, lúc này không thêm cũng không được.
Từ Yến Thời bị ép buộc đành phải thêm Wechat.
Cô gái vô cùng phấn khởi rời đi, mọi người trong lều lại trợn mắt há mồm.
Lý Trì: “Con gái bây giờ, đúng là vì Wechat mà muốn nói gì cũng được.”
Vưu Trí: “Thế đổi lại là anh thì không như vậy hả?”
Lý Trì: “…”
Thi Thiên Hữu: “Thật ra cũng lễ phép mà, suy cho cùng cũng là con gái, nói đến thế rồi, từ chối người ta cũng không hay lắm.”
Cao Lãnh lẩm bẩm, “Thứ hai tôi sẽ mách với tổ trưởng của tôi.”
Từ Yến Thời ra trả tiền với ông chủ xong quay về, nhét ví tiền vào túi quần, cầm lấy áo khoác rảo bước đi ra ngoài, “Tùy cậu.”
Tối nay có hơi đắc ý vênh váo rồi.
Anh vừa đi ra ngoài vừa tự đánh trống lảng.
***
Chủ nhật.
Từ Yến Thời ra sân bay đón Hướng Viên, có điều Hướng Viên không đeo kính nên đi nhầm cửa ra, hai người đứng ở nhà ga sân bay cả nửa tiếng cũng không thấy nhau, Hướng Viên đành phải nhắn tin liên tục cho Từ Yến Thời.
Hướng Viên:
Chết rồi, hình như tôi đi nhầm cửa ra.
XYS:
?
Hướng Viên:
Tôi không quen bên này, bây giờ trong vòng mười mét không phân biệt được là người hay vật. Làm sao đây, tôi thấy nguy hiểm quá.
XYS:
Mở định vị thời gian thực đi, cô đứng yên đấy đừng nhúc nhích, tôi đi tìm cô.
Hướng Viên:
Được. [khôn khéo.jpg]
XYS có lẽ không biết phải trả lời thế nào nên đáp:
Ừ.
Chuyến bay của Hướng Viên khá sớm, trong nhà ga sân bay không đông lắm, đại sảnh trống trơn, người lác đác. Hướng Viên không dám nhúc nhích dù chỉ là một bước, đứng im tại chỗ ngoan ngoãn đợi Từ Yến Thời đến tìm cô.
Kết quả lúc Từ Yến Thời tìm thấy, Hướng Viên vẫn chưa tìm được về cảm giác an toàn, sợ bị người ta bắt cóc bán đi bèn bảo Từ Yến Thời đứng im, “Anh đợi đã, để tôi xem xem anh có phải là Từ Yến Thời không?”
Sau đó cô đưa tay lên chụp lấy má anh, khẽ nhón chân đưa đầu tới trước.
Đứa trẻ đứng bên thấy dáng vẻ cô nhón chân trông quen quen, rất giống với cảnh nữ chính hôn nam chính trong phim, rõ ràng rất có kinh nghiệm, thế là cậu nhóc tự giác dùng bàn tay bé nhỏ mũm mĩm của mình che mắt lại, âm thanh trẻ nhỏ bất ngờ vang vọng trong đại sảnh trống vắng ——
“Mẹ ơi! Có người hôn nhau kìa!!”