Mùa đông năm nay đến thật khí thế, Lạc Mân mặc áo sơ mi áo len áo nhung, bên ngoài bọc áo lông vũ đến đầu gối, khăn quàng che hơn nửa khuôn mặt. Vừa xuống xe, vẫn bị gió thổi run lên một cái.
Bệnh tình mẹ Lạc đã thuyên giảm một chút, trước kỳ nghỉ Lạc Mân về nước nghỉ ngơi ở nhà.
Từ khi kỳ nghỉ bắt đầu, Lạc Mân vẫn ở nhà với bà. Thỉnh thoảng rút thời gian ra ngoài, vội vã gặp nhau với Thẩm Thời Trạm, nhiều nhất là cùng nhau ăn trưa.
Không cần Thẩm Thời Trạm tự nói, bản thân Lạc Mân cũng gấp loạn tung tùng phèo. Cậu biết trong nhà đều biết chuyện của cậu và Thẩm Thời Trạm chuyện, nhưng vẫn có chút không dám nói. Cũng không phải không giám nói, không có thời gian thích hợp, không biết làm sao mở miệng.
Hôm qua, Lạc Mân ngồi bên cửa sổ lầu một cùng mẹ Lạc, xem bà đan áo len xem đến buồn ngủ, một câu nói kinh hãi của mẹ cho Lạc Mân hết buồn ngủ luôn: “Mai là hai chín, hôm nay không ra ngoài gặp nhau sao?”
“Gặp… gặp ai?”
Mẹ Lạc thả áo len trong tay xuống, trách cứ lại không thể làm gì mà trừng Lạc Mân liếc mắt một cái, “Là mẹ không kiên nhẫn được như vậy, không hiểu sao lại cắm trong tay con… Bỏ đi, không nói nhiều với con nữa, trong lòng con hiểu rõ. Hôm nay con không cần về, nói là ba con và mẹ bảo nó tối mai đến nhà ăn cơm. Chiều mai, hai con đi cùng nhau.”
Lạc Mân mới vừa xác thực chưa phản ứng lại, lúc này lấy lại tinh thần, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thật vất vả bình tĩnh một chút, lại bị ý tứ trong lời nói của mẹ Lạc làm cho đỏ mặt.
Hôm nay không cần về. Ngày mai cùng hắn về nhà ăn cơm.
Cậu đứng lên, vang dội dạ một tiếng, xoay người chạy.
Mẹ Lạc gọi cậu không được, chỉ có thể gọi quản gia đưa xe cho cậu, không muốn mình liều lĩnh ra ngoài, lại lạnh cóng mất.
Ròng rã một đêm, Lạc Mân bị Thẩm Thời Trạm trừng phạt, chỉ một từ thảm.
Lúc bắt đầu, cậu còn có thể ôm cổ Thẩm Thời Trạm hừ hừ hai tiếng, sau đó, chỉ có thể mặc cho cảm xúc mãnh liệt từng trận xông lên đầu óc, khẽ hé đôi môi sưng tấy không phát ra được âm thanh.
Chân đã không khép lại được từ lâu, mềm oặt mở ra, dầu bôi trơn lẫn với dịch ruột non và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thẩm Thời Trạm, theo động tác đâm xuyên của hắn không ngừng chảy ra, theo khe mông nhỏ xuống giường. Lạc Mân cảm thấy mình mềm đến không có xương cốt, dùng hết tất cả sức lực, kéo đầu Thẩm Thời Trạm xuống, kề sát mặt mình bên cổ hắn, run giọng cầu xin hắn, “Không được rồi… Trạm à, van cầu anh…”
Trong lòng Thẩm Thời Trạm đè nén đến gần như tức giận, nắm eo cậu dùng sức chạy nước rút một hồi, trong nháy mắt hắn bắn vào trong cơ thể Lạc Mân nhắm chặt hai mắt ngửa đầu lên, lại một lần nữa run rẩy.
Sáng sớm rời giường, nói thế nào Lạc Mân cũng không chịu phản ứng Thẩm Thời Trạm. Mà cốt khí cũng chỉ cứng rắn trong chốc lát, nhưng mà ngẫm lại, nếu ai bị người ta chơi đến bị ôm đi rửa mặt đi vệ sinh, xương cốt liền không cứng nổi.
Buổi trưa ăm cơm ở nhà Thẩm Thời Trạm, lâu rồi lão Chu không gặp Lạc Mân, đứng một bên nói chuyện với cậu, hỏi ở trường thế nào, mẹ cậu sao rồi.
Lạc Mân kiên nhẫn đáp, muốn ông cùng ngồi xuống bàn ăn, lão Chu làm thế nào cũng không chịu. Cuối cùng vẫn là dì Chu đi ra, nói lão Chu không quy củ, cơm cũng không để người ăn ngon. Lão Chu mới theo dì Chu rời đi.
Thẩm Thời Trạm không mặc âu phục, mặc áo lông vũ giống Lạc Mân nhưng khác màu. Lạc Mân mặc màu xám, hắn mặc màu đen. Trước khi ra ngoài, Lạc Mân lôi kéo hắn đứng trước gương to soi cả buổi, cười đến răng không gặp răng, mắt không thấy mắt. Thẩm Thời Trạm cong ngón trỏ gõ lên trán cậu một cái, cũng nở nụ cười.
Cơm tất niên ăn ở Lạc trạch, Thẩm Thời Trạm dứt khoát cho người làm trong nhà nghỉ, để cho họ cũng trải qua một năm đoàn viên vui vẻ.
Người làm nhận quần áo hai người treo lên, Lạc Mân kéo tay Thẩm Thời Trạm tay một đường đi vào trong.
Bọn họ đến sớm, mẹ Lạc còn đang trong bếp bộn rộn cùng nữ đầu bếp. Ba cha con nhà họ Lạc ngược lại đều ngồi ở phòng khách, với Từ Nhiên vừa vặn gom đủ bốn người đang chơi mạt chược.
Tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở, chào hỏi, Lạc Mân liền mang Thẩm Thời Trạm lên lầu tham quan xung quanh.
Thẩm Thời Trạm chỉ cảm thấy hứng thú với phòng ngủ của Lạc Mân, không bao lâu đã dụ dỗ Lạc Mân vào phòng ngủ của cậu.
Phòng Lạc Mân không lớn, đồ vật lại nhiều. Trên đất trải thảm lông dê rất dày, bên trên vứt lung tung nào là truyện tranh đã xem và máy chơi game cầm tay. Còn có hai cái ghế lười, đặt đệm dựa và một đống lớn khối gỗ đã chơi chưa thu dọn.
Thẩm Thời Trạm chọn cái không bừa bộn ngồi xuống, nhíu mày cười nhìn Lạc Mân nói: “Không nhìn ra.”
Lạc Mân xấu hổ mặt đỏ bừng, còn phân trần nói: “Đây là phòng em, lại không biến nhà anh thành như vậy…”
Thẩm Thời Trạm nghe vậy kéo Lạc Mân một cái ngồi lên chân mình, kìm kẹp người ép hỏi: “Nhà ai?”
Lạc Mân không nói lời nào, chỉ để ý đón ánh mắt hắn cũng nhìn cậu.
Thẩm Thời Trạm siết chặt cái ôm, lại hỏi một lần: “Nhà ai? Hả?”
Lạc Mân rũ mắt, chậm rì rì nói: “Không biết.”
Thẩm Thời Trạm tức giận đến không thôi, dùng sức gãi ngứa cậu. Đang quậy, nghe thấy Lạc Trăn gõ cửa: “Tiểu Mân, anh Thời Trạm, xuống dưới cùng nhau chơi đi. Bọn em không chơi mạt chược, tay anh cả quá thối, em cũng không muốn thắng ảnh…” Nói rồi, lại xấu xa nói: “Này? em không quấy rầy các anh chứ…”
Lạc Mân vội vã đáp: “Xuống đây xuống đây…”
Dứt lời, quay đầu cầu khẩn nhìn Thẩm Thời Trạm. Bởi vì lúc nãy giãy dụa, trong phòng lại nóng, trên trán cậu mướt một tầng mồ hôi mịn, cười dữ quá, trong mắt còn ánh nước mắt.
Thẩm Thời Trạm cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, mới chậm rãi nới lỏng cánh tay, ý là chưa xong, đợi lát nữa lại tính sổ.
Lạc Mân sửa sang quần áo xong, giành cửa phòng ngủ trước mặt Thẩm Thời Trạm, dừng một chút, lại quay đầu nhanh chóng nói một câu: “Nhà của chúng ta.”
Nói xong cũng chạy, Thẩm Thời Trạm đứng tại chỗ cũ, sờ sờ chóp mũi cười đến thư thái, cất bước theo sau.
Sức khỏe mẹ Lạc không tốt, không thức đêm được, tâm Lạc Dịch cũng không ở đây, mọi người tự dọn dẹp nghỉ ngơi sớm.
Thẩm Thời Trạm ôm Lạc Mân từ phía sau, nhìn xuyên qua cửa sổ xem pháo hoa xa xa bay lên. Lạc Mân cúi đầu dùng cằm cọ cọ cánh tay Thẩm Thời Trạm vòng trước ngực cậu, nhẹ giọng nói: “Em hai mươi.”
Thẩm Thời Trạm nói theo: “Anh ba mươi hai.”
“Năm nay vẫn bên nhau.” Lạc Mân ngẫm nghĩ lại nói: “Sang năm cũng bên nhau.”
Thẩm Thời Trạm hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, “Mãi mãi bên nhau.”
Khi gặp người, chưa hề nghĩ tới sẽ yêu người sâu như vậy. Con đường cùng nhau đi qua còn chưa dài, quãng đời còn lại đều hi vọng người ở cạnh tôi.
Chúng ta cùng nhau, củi gạo dầu muối, dương xuân bạch tuyết.
HẾT