Vô Ý Tình Thâm

Chương 11

Thẩm Thời Trạm vẫn nghĩ, hôm trước mình bắt nạt người ta như vậy, hôm sau phải dụ dỗ nịnh nọt Lạc Mân mới chịu đi làm với hắn. Không ngờ sáng sớm sau khi rời giường, cậu ngoan ngoãn ăn sáng cùng hắn xong, cũng lên phòng thay âu phục chuẩn bị đi làm.

Lên xe Lạc Mân ngồi ghế sau với Thẩm Thời Trạm, nghiêng đầu xoa xoa con Totoro nhỏ bên cạnh giống hệt con Totoro lớn cậu đặt phía trước. Thẩm Thời Trạm kéo cậu ngồi lên chân mình, một tay xoa xoa sau gáy cậu: “Hôm nay vẫn đi làm? Không sợ anh bắt nạt em à?”

Lạc Mân hơi ngượng ngùng, vòng tay ôm cổ Thẩm Thời Trạm, đầu dựa vào bả vai hắn nhỏ giọng nói: “Muốn ở cùng anh.”

Thẩm Thời Trạm cũng ôm lấy cậu không lên tiếng, ngoài cửa sổ hàng cây hai bên đường mới vừa được tưới nước ánh lên màu xanh bóng, dưới tàng cây trồng một loại hoa không biết tên đang hướng về phía mặt trời, hồng hồng một mảnh đang nở rộ. Mỗi ngày đi làm đều thấy phong cảnh như vậy, nhưng Thẩm Thời Trạm nghĩ hôm nay là đẹp nhất.

Lạc Mân áp người vào cửa sổ xe cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ vào đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt nói với Thẩm Thời Trạm: “Đây là hoa cây me đất, hoa nở từ tháng ba đến tháng mười hai, hơn nữa rất giỏi chịu hạn, hầu như nó có thể nở hoa quanh năm. Hơn nữa nó cũng rất thích mặt trời, trời càng nắng nó nở càng đẹp. Khi hoa khép lại cũng có nghĩa là lúc chúng ta nên về nhà.”

Thẩm Thời Trạm nghiêm túc nghe cậu nói, vươn tay cưng chiều xoa đầu cậu: “Mân Mân thật giỏi.”

Lạc Mân được khen thích muốn chết, cũng không ngồi trong lòng Thẩm Thời Trạm nữa, víu một bên cửa sổ xe khác hào hứng giới thiệu cho hắn những loại cây cỏ nhìn thấy trên đường. Cỏ duyên giai, tiểu bách Nhật Bản, cây dương liễu, cách một đoạn đường còn trồng một cây tử đằng hình dáng rất đẹp. Nhưng mà bây giờ hoa tử đằng đã rụng hết, Lạc Mân tiếc nuối, cuối xuân đầu hạ là lúc hoa nở rộ nhất, bọn họ không thể cùng nhau ngắm, thật đáng tiếc.

Thẩm Thời Trạm dựa lưng vào ghế, duỗi một tay xoa bụng Lạc Mân. Lạc Mân thấy hắn không nói lời nào, lấy lòng nói: “Anh không giận em điền nguyện vọng xa quá đúng không… Lúc điền nguyện vọng, anh còn không quen em mà…”

“Sao anh lại anh không quen em? Lẽ nào em biết anh?” Thẩm Thời Trạm kéo cậu ôm vào lòng, thuận tiện xoa xoa bụng nhỏ. Lạc Mân như mèo được vuốt lông, thoải mái dựa vào, trong lòng đắc ý nghĩ: “Bốn năm trước em đã biết anh rồi.” “Không…” Lạc Mân nghĩ lại, “Bốn năm trước đã yêu anh rồi.”

Cậu vậy mà có tình yêu đồng tính với Thẩm Thời Trạm từ lúc mới dậy thì!

Sau khi đến công ty, thái độ của Thẩm Thời Trạm khác hẳn ngày thường, cả ngày hôm đó cũng không dằn vặt Lạc Mân. Tối hôm qua lúc ngủ, hắn ôm Lạc Mân từ phía sau, nhìn thấy hai bên xương chậu bị bàn làm việc cọ vào đến đỏ lên. Hắn hôn xuống thấp giọng hỏi cậu: “Có đau không?”

Lạc Mân đã tắm rửa sạch sẽ, ban ngày bị làm quá kịch liệt, bây giờ đang lim dim muốn ngủ. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở quay đầu lại, suy nghĩ xem Thẩm Thời Trạm vừa hỏi cái gì, còn tưởng rằng hỏi hắn phía dưới, hơi sợ sệt do dự trả lời: “Ừm… hơi hơi… Không đau lắm, nếu không… anh làm nhẹ thôi nha? Nhanh lên một chút là được.”

Thẩm Thời Trạm bị cậu chọc cho tức giận nở nụ cười, hạ thân đỉnh vào mông cậu một cái nói: “Muốn cũng không có, đồ ngốc.”

Lạc Mân không rõ ý hắn, chỉ nghe thấy Thẩm Thời Trạm cười, uốn éo người muốn quay lại ôm hắn chôn đầu vào cổ Thẩm Thời Trạm, hé miệng cắn nhẹ hai cái mới chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thời Trạm đúng là rất bận, trên bàn làm việc đặt ba cái máy tính, hiện lên biểu đồ từng giây từng phút thay đổi. Cách một lúc, thư ký lại mang vào một chồng văn kiện cần ký tên.

Nhóm thư ký của tổng tài cũng không biết Lạc Mân là ai. Đều đoán là con nhà ai đó sắp tốt nghiệp, đến Thẩm thị làm việc để đánh bóng lý lịch. Họ không biết rằng phải là người có địa vị cao mới được Thẩm Thời Trạm hướng dẫn.

Thật ra từ khi Thẩm Thời Trạm tiếp nhận Thẩm thị rất ít khi làm việc này. Nhưng mà khoảng một năm trước, những người dựa vào quan hệ vào công ty làm đều bị đủ loại lý do đuổi đi. Sau đó cũng làm như vậy, nhưng không làm chặt, vẫn còn một vài người, Thẩm Thời Trạm cũng biết rõ đạo lý nước trong quá không có cá, cũng không quá để ý tới nữa.

Lạc Mân đứng trước máy in chờ văn kiện Thẩm Thời Trạm bảo cậu in ra, trang giấy vừa ra còn nóng hổi có thể phỏng tay. Cậu thấy lạ thử thăm dò nhiệt độ, bên cạnh có nữ đồng nghiệp đang đóng dấu tài liệu bắt chuyện với cậu: “Cậu đến thực tập sao?”

Lạc Mân hơi cúi đầu nhìn cô, lúc sau mới nói: “Xem như vậy đi.”

Dáng vẻ Lạc Mân rất đẹp, cô gái kia không bị cậu lạnh nhạt dọa sợ, ngược lại cảm thấy cậu rất ngầu. Tiếp tục nói: “Cậu tốt nghiệp đại học nào? Tôi là đại học N, cùng trường với Thẩm tổng, hơn nữa cũng là ngành tài chính, lại nói Thẩm tổng chính là học trưởng của tôi đấy…” Cô gái kích động nói một chuỗi lớn duyên phận giữa cô và Thẩm tổng, sau đó mới hỏi Lạc Mân: “Cậu thì sao?”

Lạc Mân một bên in văn kiện, một bên không chút để ý nói: “Tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”

“Vậy à, nhưng nhìn cậu tuổi còn nhỏ, tại sao lại đến đây thực tập?” Cô nàng cũng không giảm bớt nhiệt tình tiếp tục truy hỏi.

Lạc Mân buông máy đóng sách trong tay xuống, cũng không để ý máy in đang in, mặt không cảm xúc nhìn cô nói: “Tôi cùng bạn trai đi làm có vấn đề gì sao?” Nói xong liền bỏ đi, văn kiện cũng không lấy, để lại cô gái đứng tại chỗ cũ trợn mắt há mồm, một hồi mới phản ứng được, rốt cục mình mới vừa nghe thấy cái gì.

Bạn trai và vân vân…

Mình có thể qua kỳ thực tập này hay không?

***

Không phải chỉ là lớn hơn mình vài tuổi sao?! Có gì đặc biệt hơn người chứ, cái gì mà học trưởng cùng ngành, lúc Thẩm Thời Trạm tốt nghiệp cô còn bú sữa đó! Học cùng trường với Thẩm Thời Trạm thì dám gọi học trưởng, vậy mọi người đều là người trái đất, cô có muốn nhận tôi là em trai cô không?

Lạc Mân trở về văn phòng, vẫn luôn ngồi trên ghế tức giận mắng chửi. Mắng chửi một hồi lại cảm thấy cô gái này thật sự có thể gọi Thẩm Thời Trạm là học trưởng. Hơn nữa còn lớn hơn mình vài tuổi… quả thật rất giỏi…

Cậu muốn bằng tuổi với Thẩm Thời Trạm, vẫn luôn uất ức mấy năm qua…

Trong lòng Lạc Mân vừa ao ước được như cô gái kia vừa đề phòng, người này ỷ vào là bạn học với Thẩm Thời Trạm thì muốn thấy sang bắt quàng làm họ, lòng dạ đáng chém, không thể không đề phòng. Cậu không hề nghĩ người mà cô gái muốn tiếp cận chính là mình. Phiền não như vậy, Lạc Mân theo bản năng mà quay đầu nhìn Thẩm Thời Trạm.

Đàn ông tập trung làm việc là hấp dẫn nhất, câu nói này lúc nào cũng đúng. Càng đừng nói Thẩm Thời Trạm là người Lạc Mân si mê.

Lúc xem báo cáo, hắn khẽ mím môi ánh mắt sắc bén. Không giống như lúc hắn hơi híp mắt đầy dụi dàng nhìn Lạc Mân. Dù đang ngồi trên ghế làm việc, áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm cũng được cài cẩn thận tỉ mỉ, tỏa ra hơi thở cấm dục, cách thật xa vẫn khiến Lạc Mân nhộn nhạo không chịu nổi.

Cậu thu hồi ánh mắt của mình, tập trung quay cây bút trên bàn.

Thẩm Thời Trạm nghe thấy tiếng động từ phía cậu, buồn cười nhìn sang. Tay Lạc Mân không ngừng xoay bút đáng tiếc kỹ thuật không tốt xoay được hai lần lại rơi mất. Nhưng cậu vẫn chưa chịu từ bỏ, nhặt lên tiếp tục xoay. Thẩm Thời Trạm buông bút ký tên trong tay xuống gọi cậu: “Mân Mân, lại đây.”

Lạc Mân vội vàng chạy đến, như cô dâu nhỏ đứng trước bàn làm việc của hắn không hề áy náy nói: “Em làm ồn đến anh hả?” Nói xong, lại mở to mắt lén lút nhìn Thẩm Thời Trạm.

Thẩm Thời Trạm vươn tay kéo Lạc Mân đi vòng qua bàn làm việc, ôm cậu vào lòng hỏi: “Em đói bụng rồi à?”

“Không có…” Lạc Mân vân vê ngón tay, nghĩ một hồi lại nói: “Nhưng mà cũng nên ăn cơm, chúng ta ăn gì?”

“Gần đây có nhà hàng Quảng Đông không tồi, đến đó được không?”

Lạc Mân vừa muốn lấy điện thoại, nghe vậy ngạc nhiên nói: “Không phải gọi đồ ăn bên ngoài à?”

“Em ăn đồ ăn ngoài? Vậy anh đi trước.”

Thẩm Thời Trạm nói xong thả Lạc Mân xuống muốn đi ra ngoài. Lạc Mân bỗng nhào lên lưng hắn, luống cuống tay chân giữ vững cơ thể, mới nằm úp sấp ghé vào tai hắn mắng: “Đồ bạc tình! Anh đi đi, bỏ lại em đi ăn món Quảng Đông đi, em sẽ ở đây lẻ loi một mình mà chết đói, anh hài lòng chưa!”

Thẩm Thời Trạm xoay tay đỡ cậu, nói: “Giữ chặt, đừng đùa nữa.”

Thẩm Thời Trạm nghiêm túc muốn cõng cậu, Lạc Mân lại xấu hổ một mực đè lại tay Thẩm Thời Trạm đang mở cửa nói: “Thả em xuống đi… anh sẽ mệt…”

“Không sao, anh không mệt.”

“…”

Lạc Mân sâu sắc cảm thấy chỉ cần để Thẩm Thời Trạm cõng mình qua cánh cửa này, tên tuổi một đời của Lạc tiểu công tử sẽ bị phá hủy. Thẩm Thời Trạm nghiêng đầu hôn cậu một cái cười nói: “Lên núi thì dễ xuống núi mới khó, nói hai câu dễ nghe đi.”

Lạc Mân có chết cũng không chịu gọi ông xã, Thẩm Thời Trạm thấy trêu cậu đủ rồi, mới cười thả cậu xuống. Lạc Mân vừa xuống đất lập tức chạy ra xa ba mét, trên đường đi ăn cơm cũng không nắm tay Thẩm Thời Trạm.