Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, trong phòng ngủ rộng rãi lại sớm bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ. Rèm cửa dày nặng ngăn cản toàn bộ ánh sáng bên ngoài, không hề mảy may tiết lộ cảnh “xuân” trong phòng.
“Ừm… Đừng… Chỗ đó… Đừng…”
Hai chân thon dài của Lạc Mân mở lớn, giữa hai chân bị người thẳng thắn thoải mái ra vào, trên mặt ửng hồng, cũng không chịu nổi quá nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Người đang xâm chiếm cậu cúi xuống, nhẹ nhàng cắи ʍút̼ làn da mỏng manh trên tai, giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© tiêm nhiễm hơi khàn khàn làm người run sợ, “Vậy em cầu xin anh đi.”
“Xin anh… A…”
Lạc Mân nói còn chưa dứt lời lại bị một cái đâm sâu kêu thất thanh.
“Sai rồi… Trước đây dạy em thế nào?”
Thẩm Thời Trạm dùng sức ưỡn eo một cái, đứng bất động trong nơi mới vừa điên cuồng ra vào của Lạc Mân.
Hắn đứng trên mặt đất, hai chân Lạc Mân mở lớn bị hắn áp ở bên giường, lúc này hắn khom lưng ôm nửa người mềm nhũn của Lạc Mân lên, bản thân cũng rướn người lên cọ cọ chóp mũi hai người với nhau, thấp giọng dụ dỗ: “Mân Mân ngoan, anh dạy em thế nào… hửm? Em nói đi, anh vui sẽ tạm tha cho em.”
Trong lúc nói chuyện, tính khí nóng rực kia được bao bọc bởi nội bích mềm mềm như có như không cọ xát, thân thể trắng nõn của Lạc Mân run không ra hình thù gì, khóe mắt sớm hồng hồng vì bị bắt nạt, hai mắt phủ một tầng nước mắt, nghe xong lời xấu hổ này gần như muốn khóc lên.
Thẩm Thời Trạm uy hϊếp tăng thêm chút sức lực ma sát thịt mềm, Lạc Mân nghĩ tới điều gì đó hai cánh tay tinh tế không chống đỡ giường nữa mà ôm lấy cổ Thẩm Thời Trạm, hạ quyết tâm, lại gần ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Ông xã… yêu thương Lạc Mân… Mân Mân… muốn ông xã làm Mân Mân đến khóc…”
Thẩm Thời Trạm nghe xong toàn thân căng thẳng, máu trong người chảy loạn. Không đợi Lạc Mân nói xong, đã không thể nhịn được nữa, hôn lên bên cổ Lạc Mân, hạ thân nhanh chóng đâm chọc.
Lạc Mân bị từng làn sóng kɧoáı ©ảʍ cùng lời vừa nói như vậy làm cho xấu hổ, cuối cùng nức nở khóc lớn.
Người trong ngực khóc thút thít, huyệt nhỏ lại quấn chặt quấn lấy tính khí to dài của Thẩm Thời Trạm, liều mạng đâm chọc mυ'ŧ vào, lúc đi ra thì quấn lấy giữ lại.
Tìиɧ ɖu͙© bị Thẩm Thời Trạm đẩy lên tới đỉnh lần thứ hai, Lạc Mân khóc lóc bắn ra, vươn tay muốn Thẩm Thời Trạm ôm một cái.
Hạ thân Thẩm Thời Trạm vẫn cứng rắn hắn cũng không để ý tới. Thẩm Thời Trạm dừng lại, vuốt mái tóc ẩm ướt mồ hôi của Lạc Mân lên, xoa tấm lưng bóng loáng của cậu, nhẹ nhàng liếʍ láp khóe miệng, trấn an người vừa mới bắn ra.
Nhìn người trong ngực dần ổn định lại tâm trạng, mới ôm cậu lên giường.
Tính khí Thẩm Thời Trạm vẫn chôn trong cơ thể Lạc Mân, lúc này cậu mới phản ứng được Thẩm Thời Trạm vẫn chưa đi ra, sắc mặt mới vừa bình thường chợt lặng lẽ đỏ ửng.
Lạc Mân hơi co lại, Thẩm Thời Trạm lập tức kéo qua một tấm chăn dày chặt chẽ vững vàng vây lấy hai người. Cậu bị tấm chăn vừa khớp người bao thành một con mèo nhỏ, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Thẩm Thời Trạm.
Bên dưới đôi lông mày sắc bén là đôi mắt đen tỏa sáng. Lạc Mân vươn tay sờ mắt Thẩm Thời Trạm, hắn cũng phối hợp nhắm mắt cho cậu sờ.
Sờ được rồi, ngón tay lại trượt xuống dưới xoa xoa môi của hắn. Thẩm Thời Trạm mở mắt, hé miệng cắn chặt ngón tay Lạc Mân, đầu lưỡi tràn ngập ám chỉ mà liếʍ láp, hạ thân cũng nhẹ nhàng đâm rút ở bên trong.
Lạc Mân vừa mới bắn ra, hơn phân nửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bụng Thẩm Thời Trạm. Lúc này da thịt hai người cọ cọ, hạ thân một mảnh dính dính nị nị, cực kỳ kí©ɧ ŧìиɧ.
Lạc Mân xấu hổ, giãy giụa chỉ muốn rút tay về, lại bị Thẩm Thời Trạm nắm lại toàn bộ tay liếʍ láp tỉ mỉ. Cậu nhỏ giọng lên án: “Anh nói em cầu xin anh, tạm tha em… còn…”
Thẩm Thời Trạm khẽ cười một tiếng, trên môi mυ'ŧ mạnh một cái mới hỏi: “Còn làm sao?”
“Còn dùng sức như vậy…”
“Ai cho em phóng đãng?”
“Em mới không có…” Lạc Mân dùng sức lực chưa đủ phản bác đáp lời.
Tuy rằng ở trên giường Thẩm Thời Trạm có thói quen không nói lý, nhưng lần trở lại này hắn đúng là không để Lạc Mân chịu thiệt thòi.
Lạc Mân tính tình mềm yếu, lúc ở trên giường quá xấu hổ, chỉ có thực sự không chịu nổi, mới hừ hừ hai tiếng, lúc nãy Thẩm Thời Trạm không ngờ Lạc Mân lại nói như vậy.
Bình thường lúc ôm người dạy tình thú, Lạc Mân luôn xấu hổ bịt hai tai, không ngờ lại nhớ kỹ, bị hắn bắt nạt muốn khóc nhưng không khóc, lại mềm mại nói lời phóng đãng như thế, còn nhịn được nữa thì hắn không phải là đàn ông.
Tính khí Thẩm Thời Trạm nằm bên trong huyệt nhỏ của Lạc Mân vẫn cứng rắn không có dấu hiệu muốn rút ra, huyệt nhỏ vừa trải qua cao trào vô cùng nhạy cảm, Lạc Mân cảm giác huyệt nhỏ đều nóng đến muốn hỏng.
Cậu mở rộng hai chân quấn lấy hông Thẩm Thời Trạm, cái mông lên xuống cọ xát.
Thẩm Thời Trạm bị cậu cọ khó nhịn, lại tiếp tục hôn lên môi cậu, cử động hạ thân.
Cửa huyệt bị làm hoàn toàn mở ra, mềm mềm xốp xốp, Thẩm Thời Trạm không cẩn thận giống như lần trước, tùy tâm sở dục
(tùy ý làm những gì mình muốn)
gắng sức đâm rút.
Lạc Mân lại có cảm giác, phía trước bắt đầu nhiệt tình phun ra chất lỏng, trong miệng không ngừng thốt ra từng tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
“Ừm… A… Không muốn…”
Trên cơ ngực Thẩm Thời Trạm rơi một giọt mồ hôi xuống bên miệng Lạc Mân, Lạc Mân mơ màng không rõ vươn đầu lưỡi hồng ra liếʍ vào.
Thấy cảnh này, Thẩm Thời Trạm triệt để mất kiên nhẫn, hạ thân ‘bộp bộp’ vỗ thịt đùi Lạc Mân đã hơi hơi sưng tấy, cửa huyệt Lạc Mân cũng hơi tê tê, rốt cuộc lúc cậu không bắn ra thứ gì, Thẩm Thời Trạm mới tiến sâu vào trong cơ thể Lạc Mân bắn ra.