*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sau khi Lâm Ngộ An ra ngoài, lái xe đến nhà Đường Sanh, Đường Sanh không biết có chuyện gì xảy ra với Lâm Ngộ An, chỉ biết là sắc mặt của cậu rất không thích hợp, hỏi Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An kể lại chuyện xảy ra sau khi về nhà hôm nay, sau khi Đường Sanh nghe xong, cười suýt tắt thở trên sô pha.
"Cậu đừng có cười, đêm nay tôi sắp bị cậu ta làm cho tức chết rồi."
Lâm Ngộ An xoa huyệt thái dương, nếu chuyện hoang đường này không xảy ra ở trên người cậu thì cậu cũng chẳng tin nổi. Nếu như Thi Gia không về đây, không ai biết được chuyện giữa bọn họ sẽ kéo dài bao lâu, sợ rằng đến lúc đó trò cười này sẽ còn ghê gớm hơn.
Hàn Đông Dương sẽ nghi ngờ cậu có thai với người đàn ông khác, cuối cùng sợ rằng sẽ tự khuyên bảo chính mình, sau đó lại còn mặc một bộ đồ xanh rờn tha thứ cho cậu.
Nghĩ một chút, Lâm Ngộ An đúng là vừa tức vừa câm nín.
Hơn nửa ngày, Đường Sanh lấy khăn giấy ra lau nước mắt ở khoé mắt, nói: "Không phải chứ, tôi nói này, hai người các cậu cũng giỏi thật đấy ha ha, ở chung với nhau cả hai năm mà vẫn không biết đối phương là kiểu người gì sao, trong lòng cậu ấy nghĩ gì mà cậu cũng không biết."
Lâm Ngộ An cắn răng: "Sao tôi biết được, cậu từng gặp cậu ta rồi đó, cậu có thể nghĩ cậu ta là một thằng nhóc nghịch ngợm thế không?"
Lâm Ngộ An không có mặt mũi để nói, cậu mua nhiều sách tâm lý học cao siêu như thế, còn ghi danh khoá học quan sát sắc mặt, lại còn làm một số ít việc mà bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy toàn là chuyện ngu không ai bằng.
Cậu từng cho rằng, Hàn Đông Dương là một đoá hoa Thiên Sơn tuyết liên cao tới độ không ai với tới.
Nào biết đây lại là một con Husky có thể dắt đi dạo được.
Trong đầu của Hàn Đông Dương đâu chỉ có một cái biển tinh thần to lớn, trong đầu hắn chính là có một cái công viên kỷ Jura, suy nghĩ còn quái lạ trăm phần thiên hình vạn trạng hơn con sư tử cầu Lư Câu.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, Lâm Ngộ An cũng tự trách mình suy nghĩ không đủ tỉ mỉ, thật ra có nhiều chi tiết đã nhắc nhở cậu. Nhưng từ khi cậu "nɠɵạı ŧìиɧ" xong thì lại trở nên chột dạ sợ sệt. Hết lần này tới lần khác, Hàn Đông Dương đã bắn ra rất nhiều mũi tên, tất cả đều bắn vào cậu không lệch phát nào, cho nên đã phát triển thành cái loại trận Tu La thế này.
Càng khiến cậu bội phục hơn là, Hàn Đông Dương cũng là một bậc thầy não bổ, từng cử chỉ hành động từng câu nói của cậu ở trong mắt Hàn Đông Dương, đều đại diện cho một cái gì đó, là đáng giá để nghiên cứu, hơn nữa lại còn nghiên cứu đi nghiên cứu lại.
Cậu hốt hoảng lo sợ lâu như thế, vẫn cứ đoán cha của cục cưng là ai, lại không nghĩ người đàn ông ở khách sạn kia chính là Hàn Đông Dương. Vừa nghĩ tới đêm đó, Hàn Đông Dương khóc sướt mướt trên giường cậu, hôm sau về nhà, lại còn có bộ dáng tủi thân, Lâm Ngộ An cũng cảm thấy quá mệt lòng.
Làm sao bây giờ? Nhịn hai năm, sắp tốt nghiệp cuộc hôn nhân này rồi, lẽ nào bây giờ cậu phải tiếp tục tiến tu sao?
"Nhưng mà hình như chồng cậu vẫn còn chưa biết cậu mang thai nhỉ!" Đường Sanh dùng giọng nói mang theo ý cười nói.
Vừa nói đến mang thai, Lâm Ngộ An chỉ muốn đi xoá sạch hai đứa bé trong bụng, IQ của con cậu sau này có thể cũng làm người ta cực kỳ lo lắng thế này không?
Lâm Ngộ An lắc đầu: "Lúc đó tôi còn nghĩ tới sẽ nói cho cậu ta biết chuyện cục cưng, nhưng quyển nhật ký kia đã làm tôi tức đến độ sắp sinh non."
Nói đến chuyện này, Đường Sanh lại nhịn không được cười ra tiếng: "Một con sói đến từ phương Bắc ấy à?"
Nghe nói như thế, Lâm Ngộ An nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương: "Đừng nói đến chuyện này nữa, sau này tôi sẽ chạy chín mươi dặm né cái bài này ra, đúng là quá xúc phạm người ta mà."
Đường Sanh cười, xoay người đi lấy một ly nước nóng đến đưa cho Lâm Ngộ An.
Lâm Ngộ An uống một hớp, vội vã giơ tay lên: "Cậu mau dừng lại đi, bây giờ đừng nói đến hai chữ cha nuôi này nữa, cái quả tim đập thình thịch này của tôi sắp không đập được nữa rồi. Cậu có biết hôm nay cậu ta gọi Thi Gia là gì không? Cha nuôi tiền nhiệm đó, cậu ta nghĩ Thi Gia chính là người đàn ông trốn trong tủ quần áo, suýt nữa đã động tay động chân với Thi Gia ở trong phòng vệ sinh."
Đường Sanh mím môi, hai vai run run.
Lâm Ngộ An thở dài: "Bây giờ tôi đang do dự xem có nên sinh tụi nhỏ ra không."
"Làm sao vậy ha ha?"
Lâm Ngộ An hơi đăm chiêu: "Tôi sợ IQ sau này của cục cưng sẽ rất vô cực."
Đường Sanh vỗ vỗ vai cậu, mỉm cười an ủi: "Tôi thấy gen nhà họ Hàn cũng không tệ lắm, sau này cục cưng có thể làm đạo diễn, hoặc là biên kịch, cái nào cũng được."
Lâm Ngộ An liếc mắt: "... Vậy tôi thật cám ơn cậu rồi!"
"Đừng khách sáo."
...
Đêm đó Lâm Ngộ An ở nhà Đường Sanh, căn nhà mà Đường Sanh mướn có hai phòng ngủ.
Sau khi Lâm Ngộ An rửa mặt xong, nằm trên giường xem điện thoại, trên đó hiển thị cuộc gọi và tin nhắn mà Hàn Đông Dương gửi cho cậu. Mấy tiếng đồng hồ này chắc là lần duy nhất mà chồng cậu gọi cậu nhiều như thế trong hai năm qua, cộng lại những lần lúc trước cũng không hơn được lần này.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi, hiện giờ chồng cậu đang ngủ hay đang làm gì, không thể nào lại đang viết nhật ký lúc đêm khuya nữa chứ?
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, liền tắt điện thoại, đặt một bên.
Lâm Ngộ An luôn xem giấc ngủ thành sinh mệnh, đêm đó lại mất ngủ.
Chuyện xảy ra trong một tháng nay phát lại ở trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa, thậm chí còn nhớ đến lúc bọn họ mới kết hôn, cậu và Hàn Đông Dương cùng bước vào cuộc sống của đối phương, còn khó khăn hơn so với sống cùng một người mà mình không yêu, bọn họ giống như thương nhân ký hợp đồng, làm tất cả cũng vì kiếm lời cho mình, suy nghĩ làm sao có thể lấy được lợi ích nhiều nhất.
Bọn họ khách sáo với nhau, vợ chồng không hoà hợp, cùng giường lại chẳng cùng gối.
Nhưng ai có thể nghĩ tới được, sau đó cậu lại có con với chồng cậu!
Lại có ai có thể nghĩ ra được sâu trong lòng chồng cậu đang nghĩ cái gì!
Ai, cả người Lâm Ngộ An mệt mỏi thở dài!
...
Ngày hôm sau, Lâm Ngộ An vừa đến trung tâm Hoàn Vũ, Hàn Đông Dương đã đứng ở dưới lầu chờ cậu.
Nhìn thấy cậu thì vội vã chạy đến, đôi mắt sáng trong lộ ra mệt mỏi, chắc cũng là một đêm không ngủ ngon được, Lâm Ngộ An để cho Đường Sanh lên trước, sau đó mới nhìn qua Hàn Đông Dương.
Có lẽ là do suy nghĩ trong lòng thay đổi, Lâm Ngộ An cảm thấy mình đang đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, hơi có chút sảng khoái khi nông dân được lên làm địa chủ.
Tối qua Lâm Ngộ An suy nghĩ cả đêm, chẳng qua là cha nuôi đổi thành cha ruột thôi, quan hệ chồng chồng giữa cậu và Hàn Đông Dương trở thành thật, hơn nữa giờ đây quyền chủ động lại nằm trên tay cậu, cậu hoàn toàn không có lý do gì để trốn tránh Hàn Đông Dương.
Bây giờ là giờ làm việc, trong đại sảnh lầu dưới người đi qua đi lại rất nhiều, Lâm Ngộ An dẫn Hàn Đông Dương đi đến một tiệm tráng miệng kiểu Hồng Kông.
"Tôi cũng không muốn viết anh như thế ở trong cuốn vở da." Mới vừa ngồi xuống, Hàn Đông Dương liền vội vàng giải thích, lại nhỏ giọng nói: "Hơn nữa tối qua tôi còn suy nghĩ cả đêm, tôi cũng không được xem là một người huấn luyện thú ưu tú."
Lâm Ngộ An không nói gì, bưng ly trà sữa lên uống, nhìn Hàn Đông Dương ngồi ở đối diện, răng cắn ống hút: "Vậy giờ cậu lại muốn cái gì?"
Hàn Đông Dương nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Tôi đang nghĩ, anh đúng là không thích tôi thật sao?"
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia có chút tơ máu, lộ ra rất nhiều mê mang, chồng cậu là con út của nhà họ Hàn, bất luận là xuất thân hay là thành tích riêng của bản thân, đều được xem là một người xuất sắc, Lâm Ngộ An biết, từ lần trước khi Hàn Đông Dương tới công ty, rất nhiều cô gái trong công ty để ý đến hắn.
Nói thật ra, khi Lâm Ngộ An nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ đó, trong lòng cậu có chút đắc ý vi diệu.
Nhưng bây giờ, Hàn Đông Dương nhìn qua có hơi khó chịu, môi mím chặt, chờ đợi câu trả lời của cậu, giống như một con chim non chờ thức ăn, y như nếu giây tiếp theo cậu phủ nhận, thì hắn sẽ lập tức lắc đuôi thật mạnh.
Lâm Ngộ An chớp mắt, hỏi lại: "Không phải cậu đã có đáp án sao?"
Nghe được câu nói của cậu, ánh mắt Hàn Đông Dương ngớ ra, sau đó lại nhẹ nhàng "À" một tiếng.
Hàn Đông Dương im lặng chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi: "Vậy, cha nuôi kia cũng là..."
Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Ngộ An lập tức ngồi thẳng lưng, co ngón tay lại gõ bàn một cái nói: "Trong khoảng thời gian này, cậu chiếm tiện nghi của tôi, chiếm tới sảng khoái luôn đúng không!"
Hàn Đông Dương: "..."
Thấy Hàn Đông Dương không nói gì, Lâm Ngộ An bắt đầu tính nợ với hắn: "Cậu dùng một cây bút để lên án tội nghiệt của tôi đối với cậu đúng không, hửm?"
Hàn Đông Dương: "..."
Lâm Ngộ An: "Tôi ngày đêm mơ ước thân thể trong trắng của cậu, tôi thật đáng trách mà! Tôi còn đau khổ, vạch kế hoạch hai năm, cuối cùng cũng chiếm được thân thể của cậu nhưng lại không chiếm được lòng của cậu, tôi đúng là thảm thương mà! Cậu là một đoá hoa trong trắng, đã không hề phòng bị gì bị tôi hái, cậu chịu nhục cùng giường không cùng gối với tôi, thật ra là cả ngày lẫn đêm đều đang múa may với sói, nội tâm chịu đủ dày vò, phải không?"
Hàn Đông Dương: "Lúc đó tôi..."
Lâm Ngộ An: "Tôi là một tên khốn nạn ngày đêm nhớ mong xá© ŧᏂịŧ của cậu, nhưng vì không chiếm được mà biếи ŧɦái, đúng không?"
Hàn Đông Dương: "..."
Lâm Ngộ An: "Đùa giỡn tôi, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, đúng không?"
Hàn Đông Dương cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đều không phải."
Lâm Ngộ An công khai xử tội chồng cậu về tất cả chuyện nhục nhã, không có thể nói ra khỏi miệng, khó có thể tiếp nhận.
Cậu quả thật là không thể nào tưởng tượng được cái đầu óc này của Hàn Đông Dương có thể nghĩ ra được những chuyện đó, ngay cả chính cậu đến giờ cũng không biết thì ra mình lại là người như thế.
Lúc nào cũng thấy không đủ, lúc nào cũng thèm khát, trống rỗng cô đơn không chịu nổi.
Một người sói lúc nào cũng nhịn không được vươn móng vuốt ma quỷ ra, xuống tay với mèo con đáng thương Hàn Đông Dương.
Lại còn múa dao đi vào hang sói.
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút liền thấy tức điên, vội vã hít một hơi thật sâu: "Tôi cũng bị cậu làm cho tức chết, cơ thể của cậu không phải là cho chó ăn, tôi đây mới là bị chó ăn."
Hàn Đông Dương sợ hãi ấp úng nói: "Cục cưng."
"Hàn Lỗ Tấn cậu im miệng lại cho tôi." Lâm Ngộ An nói xong mới cảm thấy gọi nhầm, lại không biết làm sao, thở dài: "Hàn Đông Dương, tôi đúng là bị cậu làm cho tức chết."
Dường như Hàn Đông Dương có chút bất mãn, nói thầm: "... Tôi nghĩ anh sẽ vui vẻ."
Lâm Ngộ An nghe thấy câu này, suýt nữa đã bật cười: "Vui vẻ? Bởi vì tôi đọc nhật ký phát hiện mình lại nhận được tình yêu của cậu trong lúc vô ý, đúng không?"
Có lẽ là sắc mặt của Lâm Ngộ An để lộ suy nghĩ của cậu, Hàn Đông Dương liền vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng."
Chân mày Lâm Ngộ An cau lại, nhướng cằm một cái: "Vậy cậu nói xem sao tôi lại có thể vui vẻ?"
Trải qua hai năm chung sống, đẳng cấp nói dối của Hàn Đông Dương chính là đồng nát, hơn nữa sau khi hiểu được trong lòng chồng cậu suy nghĩ cái gì, Lâm Ngộ An gần như có thể đoán được một chút từ sắc mặt của chồng cậu.
Quả nhiên, giọng cậu đề cao lên, Hàn Đông Dương liền lập tức thầm chấp nhận.
"Hàn Đông Dương, tôi con mẹ nó thật sự..." Không có giây nào mà Lâm Ngộ An không muốn mở đầu chồng cậu ra xem.
Chồng cậu nào chỉ biết làm người ta đau đầu, quả thật chính là khiến người ta rụng tóc.
"Được rồi, cậu biết tôi nói "Cục cưng" là có ý gì không?"
Lâm Ngộ An cực kỳ khẳng định, cái đầu óc kia của Hàn Đông Dương chắc chắn sẽ không hiểu "Cục cưng" trong miệng cậu và "Cục cưng" trong miệng hắn khác nhau chỗ nào.
Con ngươi Hàn Đông Dương di chuyển: "Cục cưng?"
"Được rồi, thật đó, cậu ngàn vạn lần đừng nói gì cả." Lâm Ngộ An khoát khoát tay ngăn cản hắn, xoa ngực, hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, tại sao trong đoạn thời gian đó tôi lại vui vẻ? Tại sao lại muốn đi uống rượu?"
Lâm Ngộ An chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này ra, ở trong lòng Lâm Ngộ An, thậm chí cậu còn cho rằng Hàn Đông Dương là phe mình, hai người bọn họ đều là chim bị bắt nhốt tu hành trong cuộc hôn nhân này, cùng nhau đợi ngày mãn hạn được thả ra, sau đó sẽ tự bay đi.
Chỉ là, Lâm Ngộ An không nghĩ tới chính là ông Trời sẽ làm tốt như thế, không chỉ sắp xếp Nguyệt Lão buộc chặt tơ hồng trên chân bọn họ, không chỉ để cho Nguyệt Lão dùng tơ hồng khiến cho bọn họ ở cùng một chỗ, còn nói Quan Thế Âm tặng con cho bọn họ.
Để cho vợ chồng bọn họ bất hoà một cách không hề tính trước được!
Đây rốt cuộc là vui, hay là buồn, cậu hoàn toàn không phân rõ được vui mừng đau thương.
Lâm Ngộ An vừa nói vừa nhìn nét mặt của chồng cậu, chuyển từ sửng sốt đến kinh ngạc đến dại ra cuối cùng là đến trống rỗng, quá trình tâm lý không hề chênh lệch nhiều so với cậu khi đọc được cuốn vở da tối hôm qua.
Cuối cùng Lâm Ngộ An nói: "Cho nên tôi không phải là con sói đến từ phương Bắc, cậu hiểu không? Tôi chỉ là vì uống say nên quên mất đã có chuyện gì xảy ra vào đêm đó!"
Hàn Đông Dương làm như không nghe thấy gì: "..."
Lâm Ngộ An thấy môi Hàn Đông Dương run rẩy, quai hàm cũng run run, đôi mắt trống rỗng, há miệng không nói gì.
Qua hồi lâu, ngay lúc Lâm Ngộ An cho rằng Hàn Đông Dương sẽ vẫn cứ dại ra như vậy, kết quả cậu nghe được Hàn Đông Dương lẩm bẩm nói: "Anh vui vẻ là vì sắp ly hôn?"
Lâm Ngộ An: "Ừ!"
Hàn Đông Dương: "Nhưng mà, nhưng mà tôi đã học được cách phải thích anh như thế nào rồi."
Lâm Ngộ An nhớ tới sách và đề bài, cũng có chút câm nín: "Cậu còn thi thử, được điểm tuyệt đối đúng không?"
Hàn Đông Dương gật đầu: "Ừ!"
"Cái đầu này của cậu thật là." Lâm Ngộ An đỡ trán, bây giờ cậu nên khen Hàn Đông Dương, hay là nên khen Hàn Đông Dương đây, hay là khen Hàn Đông Dương đây!
Lâm Ngộ An: "Còn có, trong tủ quần áo không có người đàn ông nào cả, Hàn Xanh Rờn, cậu ngẩng đầu lên nhìn xem, trên đầu cậu là một khoảng trời màu xanh dương, chứ không phải là thảo nguyên!"
Sau khi nghe nói như thế, vẻ mặt đờ đẫn của Hàn Đông Dương cuối cùng cũng có khe nứt, thấy rõ được chút vui sướиɠ, Hàn Đông Dương nháy mắt mấy cái, Lâm Ngộ An cũng cảm thấy được ánh mặt trời đã chiếu sáng mắt hắn trong nháy mắt: "Thật sao?"
Lâm Ngộ An còn chưa lên tiếng, chợt nghe được chồng cậu không khống chế được vui mừng nói: "Ý là anh vẫn là của một mình tôi thôi."
May là vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện mang thai, nếu không sợ là lúc này Hàn Đông Dương sẽ bật cười.
Lâm Ngộ An nhìn hắn, nghiêm túc sửa cho đúng: "Tôi cũng không phải là của một mình cậu."
Hàn Đông Dương lập tức nói tiếp: "Vậy thì tôi là của anh, tôi là của một mình anh thôi."
Lâm Ngộ An từ từ nheo mắt lại: "..."
Người trí thức có học ấy mà, nói chuyện đúng là khác người.
Lâm Ngộ An không muốn nói thêm nữa, đứng lên, Hàn Đông Dương vội vàng đi theo: "Anh muốn đi đâu vậy?"
Lâm Ngộ An giơ tay lên, nhìn thời gian, giọng nói bình thản: "Cậu không tới văn phòng luật à? Tôi còn phải đi làm."
Hàn Đông Dương im lặng, Lâm Ngộ An nhìn bộ dáng kia của hắn, dường như là hôm nay sẽ không tính đến văn phòng luật.
Lâm Ngộ An đi thanh toán, quay về công ty.
Đường Sanh thấy Lâm Ngộ An đi lên, nhìn thấy người đàn ông phía sau cậu, mắt lộ ra kinh ngạc.
Sau đó, ở dưới ánh mắt của mọi người trong công ty, Lâm Ngộ An dẫn Hàn Đông Dương tới phòng làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, Hàn Đông Dương liền ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Lâm Ngộ An không để ý tới hắn, cầm tư liệu để trên bàn đi đến phòng họp, Đường Sanh ngồi tại chỗ, lúc tất cả nhân viên chủ quản chưa đến đủ, Đường Sanh hỏi cậu: "Cậu đi làm còn dắt theo người nhà thế à?"
Lâm Ngộ An đặt tư liệu lên bàn: "Không, là cậu ta tự muốn theo."
Đường Sanh: "Không tức giận à?"
Lâm Ngộ An không trả lời, kéo ghế ra ngồi xuống, gõ bàn một cái, liền lạnh lùng nói một câu, họp thôi!
...
Hàn Đông Dương ở trong phòng làm việc của Lâm Ngộ An, sau khi mượn máy tính của Lâm Ngộ An thì ngồi trên sô pha xem xét cẩn thận tư liệu Tiểu Giang gửi đến, rồi nói Tiểu Giang chuẩn bị tư liệu lên toà cho tốt.
Trong phòng làm việc, chỉ còn lại có tiếng Hàn Đông Dương gõ máy tính, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhanh trên bàn phím, Lâm Ngộ An ngồi ở bàn làm việc, khi thì đọc biểu bảng báo cáo, khi thì ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha một chút.
Quần dài màu đen bao lấy đôi chân thon dài bắt chéo dựa vào bàn trà, một bàn tay trắng nõn hơi cong lại chống ở ngay cằm. Đôi mắt đen nhánh nhìn vào chăm chú vào máy tính, lông mày dài tuấn tú rậm rạp, đây là khi chồng cậu suy nghĩ chuyện gì đó thì mới có thể im lặng như vậy.
Không thể không nói, bất luận là ai, chỉ cần thoáng nhìn qua vào lúc này, đều thầm nghĩ từ trong đáy lòng rằng người đàn ông này thật đẹp trai, nhưng mà tính cách kia khiến hắn... quả nhiên là không có ai là hoàn hảo, thật công bằng,
Lâm Ngộ An yên lặng thở dài, thu lại ánh mắt, giơ tay ra xoa bụng.
Hàn Đông Dương à, kỹ thuật lần đầu của cậu không ổn, nhưng động lực lại làm được thật mạnh, đúng là biết làm việc mà, trực tiếp lòi ra hai đứa bé.
Khi Lâm Ngộ An nhắc đến cũng tức, hai năm trước, Hàn Đông Dương ngồi đối diện cậu, lúc đó cậu còn muốn nhét Hàn Đông Dương vào hậu cung, tuy rằng cuối cùng cậu không nghĩ ra được cách gì, nhưng cũng chẳng muốn sau này sẽ có ngày bị Hàn Đông Dương đè.
Nhân sinh đúng như một hộp sô-cô-la, kết quả thường luôn ngoài dự đoán của con người.
Hàn Đông Dương ở cả ngày trong công ty Lâm Ngộ An, vừa tan tầm liền chuẩn bị cuốn gói chở Lâm Ngộ An về nhà, Lâm Ngộ An vốn không tính quay về, nhưng mà Hàn Đông Dương nói dì Ngô có hầm canh vịt củ cải chua ở nhà, trong khoảng thời gian này khẩu vị của Lâm Ngộ An rất kén chọn, hơn nữa trưa nay Lâm Ngộ An cũng chẳng ăn được gì mấy, lúc Hàn Đông Dương ghé vào tai cậu xúi, cũng chẳng có chí khí gì, liền thoả hiệp.
Lúc xuống lầu lại đυ.ng trúng Thi Gia.
Thi Gia đang cầm một cành hoa hồng màu trắng trong tay, nói cười vui vẻ ở dưới lầu, hắn đến tìm Lâm Ngộ An, kết quả không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hàn Đông Dương cùng đi xuống lầu, trong nháy mắt liền câm nín.
Hôm qua hai người đã xác nhận được ánh mắt của nhau, là người mình cần phải đề phòng.
Hàn Đông Dương: "Anh đến đây làm gì?"
Thi Gia: "Sao cậu lại ở đây?"
Hai người khác miệng nhưng chung một lời.
Lâm Ngộ An nhìn thấy tình huống thế này: Làm phiền rồi.
"Bên thứ ba" như cậu chỉ muốn yên lặng rời khỏi thế giới của hai người bọn họ.
Thi Gia là bạn trai cũ của cậu, Hàn Đông Dương là người mà cậu đang muốn ly hôn nhưng mà lại mang thai cục cưng của hắn, Lâm Ngộ An chẳng muốn giúp ai, hơn nữa cậu cũng chẳng có sức lực gì.
Hai người chỉ cần dùng ánh mặt xoảng nhau là có thể xoảng ra tia lửa tia chớp, hận không thể làm cho đối phương biến mất ngay tại chỗ, mà mãi sau mới phát hiện, Lâm Ngộ An đi mất rồi.
Hàn Đông Dương vừa thấy Lâm Ngộ An đi, cũng không muốn tốn thời gian với Thi Gia nữa, lúc gần đuổi theo lại quay về vài bước, xoay người liền đoạt lấy cành hoa hồng trên tay Thi Gia, cuối cùng còn rất khí phách nói một câu: "Thi Gia đúng không? Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi là Hàn Đông Dương, là chồng của anh ấy. Lâm Ngộ An là người của tôi, từ trước là thế, hôm nay là thế, sau đó cũng là như vậy, anh đừng có mà tơ tưởng anh ấy nữa."
"... Thì ra là chồng đấy à!"
Thi Gia nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hàn Đông Dương, xinh đẹp mắt híp một cái.
Trong lòng có chủ ý.
...
Dì Ngô nấu rất nhiều đồ ăn ở nhà, tối qua bà nghe được hai cậu nhà bọn họ cãi nhau, tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng động tĩnh rất lớn, khiến cho tâm trạng cả ngày nay của dì Ngô có chút không tốt.
Buổi trưa dì Ngô nhận được cuộc điện thoại của cậu Hàn gọi về, nói bà tối nay nấu chút gì đó mà cậu Lâm thích ăn, dì Ngô còn đang thầm nghĩ tối qua hai người cãi nhau, hôm nay cậu Lâm sẽ không về, nhưng tới tối nhìn thấy Hàn Đông Dương mang Lâm Ngộ An về nhà, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hơn nữa theo bà nhìn thấy, vợ chồng son đã hoà thuận lại rồi.
Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Lâm Ngộ An liền gọi Hàn Đông Dương lên lầu.
Cậu tính nói chuyện với Hàn Đông Dương, lúc trưa ở công ty cậu đã suy nghĩ, nghĩ là cho dù là muốn ly hôn hay là sinh con, Hàn Đông Dương cũng có quyền biết chuyện này, cậu cũng cần bàn bạc với hắn nữa.
"Cục cưng, có chuyện gì đó?"
Hàn Đông Dương lên lầu liền ngoan ngoãn đến ngồi trên sô pha, nhìn Lâm Ngộ An.
Ban ngày Lâm Ngộ An đã sửa vài lần, cũng không sửa được cái xưng hô này cho đúng, bây giờ cũng lười nói, đi tới, ngồi đối mặt nhau: "Hàn Đông Dương, cậu có còn nhớ ngày 13 tháng 10 là ngày gì không?"
Chồng cậu vừa nghe thấy câu này, sắc mặt liền ảm đạm đi: "Không phải chúng ta đã nói là sẽ không nói đến vấn đề này nữa sao?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An nghiêm túc: "Ai nói không nói đến chuyện này nữa!"
Hàn Đông Dương nhụt chí: "..."
Tay Lâm Ngộ An đặt ở trên bụng, dừng hồi lâu, chậm rãi nói: "Nhưng tiếp theo tôi sẽ nói một chuyện lớn cho cậu, nhưng có thể cậu sẽ không tin, nhưng mà cậu cần phải biết."
Hai mắt Hàn Đông Dương sáng lên: "Anh nghĩ thông suốt rồi à?"
Lâm Ngộ An cau mày: "Nghĩ thông suốt cái gì?"
Hàn Đông Dương tràn đầy mong đợi nói: "Thích tôi."
Lâm Ngộ An: "..."
Từ khi biết đầu óc của chồng cậu không giống với người bình thường, Lâm Ngộ An cũng không khách khí nữa, vươn tay vỗ một cái vào đầu Hàn Đông Dương: "Trong đầu óc cậu chỉ có cái chuyện này thôi sao?"
Hàn Đông Dương liền vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Lâm Ngộ An: "?"
Hàn Đông Dương cúi đầu nhỏ giọng nói: "Còn có chuyện cho dù giờ tôi có nói ra thì anh cũng sẽ không thoả mãn tôi!"
"... Cậu chính là đang nghĩ bậy bằng tinh thần đúng không?" Lâm Ngộ An câm nín, chồng cậu nhìn qua thì rất trong sáng ngây thơ, trên thực tế chính là một cái người đầu óc toàn chuyện này nọ, nếu lấy mấy cái đồ bậy bạ trong đầu ra hết, sợ rằng cũng có thể làm một bàn Mãn Hán Toàn Tịch.
"Bây giờ tôi muốn biến nó thành thực chất, có thể không?"
Lâm Ngộ An trừng mắt: "Ai nói chuyện này với cậu, tôi đang nói chuyện đứng đắn với cậu đó."
"... Ồ!"
Lâm Ngộ An liếc mắt ở trong lòng, cũng không biết có phải là cậu bị Hàn Đông Dương ảnh hưởng hay không, làm sao mà trong hai ngày này, số lần cậu trợn trắng mắt cũng càng ngày càng nhiều, thật là!
Lâm Ngộ An lấy một tờ giấy từ trong túi quần, im lặng, cái này là cậu có từ kiểm tra ngày hôm qua, vốn tối qua đã muốn nói cho Hàn Đông Dương, nhưng mà không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện thế này.
Nhưng mà ngẫm lại, cũng là may mắn nó đã xảy ra.
Nếu không đến lúc đó cậu đúng là có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Hàn Đông Dương quay đầu qua nhìn một chút: "Đây là gì thế?"
Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn Hàn Đông Dương, sau đó đặt giấy xét nghiệm ở trên bàn, nhướng nhướng cằm: "Tự đọc đi!"
Hàn Đông Dương kinh ngạc cầm lên.
Lâm Ngộ An nuốt nước miếng, trong lòng vẫn hơi lo lắng, muốn nhìn sắc mặt của Hàn Đông Dương một chút, dù sao không phải ai cũng dễ dàng tiếp thu được việc một người đàn ông mang thai.
Tuy rằng não của chồng cậu chạy không giống người thường, nhưng...
Đuôi mắt Lâm Ngộ An thấy mặt Hàn Đông Dương vặn vẹo hai lần, một giây đó, Lâm Ngộ An cũng không biết là cảm giác gì, nói chung, trong lòng vừa trướng vừa nghẹn.
Mãi lâu sau, ngón tay siết giấy xét nghiệm của Hàn Đông Dương trở nên trắng bệch, mới run rẩy nói: "Là của ai?"
Lâm Ngộ An: "?"
Mặt Hàn Đông Dương lộ vẻ bi thương, từ từ ngẩng đầu lên, hỏi: "Là của ai?"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An bừng tỉnh nhận ra, mẹ nó, cậu biết mà, làm sao cậu có thể hy vọng Hàn Đông Dương suy nghĩ mọi chuyện một cách đơn giản được!
"Cậu đi lại đây." Lâm Ngộ An mệt lòng ngoắc Hàn Đông Dương, sau đó Hàn Đông Dương từ từ đưa đầu đến, móng vuốt của Lâm Ngộ An chuẩn xác vặn lỗ tai Hàn Đông Dương, rống to: "Là ai đè ông đây hả, con mẹ nó cậu còn dám hỏi là của ai sao?"
"Á đau ——" Lâm Ngộ An dùng sức cũng lớn, vặn một cái là Hàn Đông Dương liền đau đến rụt cổ, liền gọi: "Cục cưng, tôi... tôi chính là nghĩ một chút theo bản năng thôi mà!"
Bàn tay của Lâm Ngộ An từ từ thả ra.
Hàn Đông Dương ôm tai ngồi trên ghế, viền mắt ửng đỏ, bỗng nhiên, nháy mắt một cái, đường nhìn thoáng cái chuyển qua trên bụng của Lâm Ngộ An, lại lần nữa đọc giấy xét nghiệm, há miệng, lại làm động tác xác nhận lần nữa.
Tiếp theo, trong giọng nói trong trẻo mang theo không tin được, càng nhiều hơn chính là vui vẻ: "Anh, anh mang thai, là của tôi sao?"
Lâm Ngộ An còn chưa mở miệng nói, liền bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn bế lên, doạ cậu nhảy dựng, vội vã giơ tay ra ôm cổ Hàn Đông Dương, vội la lên: "Con mẹ nó cậu thả tôi xuống mau."
"Ha ha!" Hàn Đông Dương ôm người xoay hai vòng, mới đặt người ngồi vững trên ghế, tiếp theo ngồi xổm dưới đất giơ tay ôm eo Lâm Ngộ An, dán đầu lên bụng Lâm Ngộ An, ngay cả giọng nói cũng kích động, liên tục xác nhận: "Cục cưng, anh mang thai phải không? Hửm? Hửm?"
/Hết chương 31/
Sư tử cầu Lư Câu
Canh vịt củ cải chua