Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 8

Cả người Mộ Bắc đang được đặt trên chiếc giường bệnh phủ ga trắng toát, chung quanh đều là những dụng cụ chữa bệnh hiện đại, trên người anh cắm hơn mười loại dây nhựa và kim chích gắn với các loại ống truyền trong suốt đủ kiểu,

làn da tái nhợt có thể rõ ràng nhìn thấy những mạch máu xanh tím. Trên tay trái cắm một cây kim dài nhỏ nối với ống nhựa chứa máu đỏ bên trong, ống nhựa đó đưa máu từ cơ thể anh đến một ống nghiệm dài hai mươi centimet cách đó không xa, khi máu truyền tới đường nối hình chữ bát

(八)

của ống dẫn, thì có một bàn tay mang bao tay khử trùng tháo sợi dây chằng cột trên mạch máu của Mộ Bắc ra, giúp anh rút hết toàn bộ kim tiêm trên người xuống.

Giúp Mộ Bắc là một người đàn ông cao lớn, người này đeo khẩu trang trắng mặc áo blouse mà bác sĩ hay dùng. Sau khi nhổ vài cái kim tiêm ra, người nọ dùng bông băng cầm máu cho các lỗ kim trên người anh hơn mươi giây, xác định máu không chảy nữa thì mới dùng băng cá nhân dán những vết kim kia lại. Tiếp theo cầm cái ống nghiệm có chứa máu của anh cẩn thận đặt lên giá để ống nghiệm trên bàn làm việc, xong xuôi ông ta bước tới trước một bộ dụng cụ thí nghiệm.

Trên màn hình điện tử, các chữ cái và con số không ngừng nhảy loạn khiến cho người xem nhìn cũng không kịp hiểu trên đó viết cái gì, đã vậy lại còn toàn là các đoạn mã lung tung kỳ lạ làm cho người ngoài nghề nhìn vào ắt hẳn sẽ nghĩ máy tính đang trục trặc gì đó.

Người đàn ông kia nhìn các thông số trên màn hình hồi lâu, cặp mắt kính màu trắng phản chiếu lại ánh sáng chói lóa từ màn hình lớn. Ông ta tùy tay thay đổi một vài số liệu trên biểu đồ bằng bàn phím cảm ứng, màn hình lập tức chuyển thành trạng thái khác. Một lượng lớn con số không ngừng biến đổi, vài phút sau thì biến mất, thay vào đó một hình ảnh mô phỏng 3D chậm rãi xuất hiện. Hình ảnh mô phỏng kia cùng với Mộ Bắc đang nằm trên giường hoàn toàn không có gì khác biệt, bên cạnh hình ảnh 3D đó là một loạt chữ số không ngừng nhảy nhót, thật sự khiến người nhìn phải hoa mắt.

Người đàn ông nọ cẩn thận quan sát các thông số đã thay đổi của hình ảnh 3D, trong lúc nhìn hai tay vẫn không ngừng ấn loạn trên bàn phím cảm ứng. Ước chừng đến tận mười phút sau, người nọ mới lưu số liệu đã thống kê lại tường tận, xác định số liệu không có gì sai sót xong ông ta mới dừng hết mọi máy móc có liên kết với cơ thể Mộ Bắc.

Sau khi tắt các thiết bị đi, ông ta xoay người đi đến giường Mộ Bắc nằm, giúp anh gỡ tất cả mớ dây trên người xuống hết. Người nọ gỡ xong cũng vừa vặn Mộ Bắc mở mắt. Đôi mắt màu lam dưới phản chiếu của ánh đèn thâm thúy đến mê người, như ánh sáng lóng lánh dao động từ biển sâu truyền tới. Nhưng chỉ trong tích tắc, ánh mắt ấy lại quay về trạng thái lạnh lùng vốn dĩ, khiến người khác phải sợ hãi.

“Chà, lần này tỉnh hơi sớm nha.” Người đàn ông mặc áo blouse trắng chính là Tô Văn Khanh, thấy Mộ Bắc vừa tỉnh lại, khẽ nhướng mày nói.

Mộ Bắc không để ý đến ông ta, từ trên giường ngồi dậy cầm lấy áo sơ-mi ở một bên mặc vào rồi mới hỏi, “Thế nào rồi?”

“Đi lại đây mà xem số liệu này.” Tô Văn Khanh đem từng cái ống đã gỡ từ trên người Mộ Bắc xuống cất kỹ, xoay người đi về hướng màn hình vi tính, ý bảo Mộ Bắc lại đó xem cùng, nhưng mới đi được hai bước đã nghe thấy thanh âm không chút cảm tình của Mộ Bắc từ sau lưng truyền đến, “Có xem cũng không hiểu, ông giải thích đi.”

“……” Tô Văn Khanh dừng bước, trong lòng có một loại xúc động mãnh liệt muốn đem cái thằng tiểu gia hỏa kia đánh một trận nhừ thây cho bỏ tức. Cuối cùng, ông đành liên tục mặc niệm hai lần trong lòng ‘Thế giới này tuyệt vời đến vậy, ta sao lại phải nóng nảy, như vậy thật không tốt’, đè nén toàn bộ xúc động muốn đánh người xuống xong mới đi qua đưa mớ số liệu đã được in ra cho Mộ Bắc, nói, “Tình trạng cơ thể cháu gần đây cũng không tệ lắm, các số liệu thống kê về quá trình trưởng thành đều rất khỏe mạnh…”

“Tháng trước ông cũng nói vậy thôi.” Mộ Bắc hoàn toàn không thèm nhìn số liệu được đưa đến trên tay mình, có chút khinh bỉ mà nhìn Tô Văn Khanh, “Trọng điểm đi.”

“Tuy rằng đại khái thì không xuất hiện vấn đề lớn nào, nhưng đây chỉ là số liệu ở mức bộ phận, có một số cơ quan trên cơ thể cháu không thể dùng hệ thống phân tích mà kiểm tra, xét nghiệm máu thì ngày mai mới có kết quả được.” Tô Văn Khanh nhìn thấy Mộ Bắc vẫn không thèm nhìn bản thống kê của mình, đành tiếp tục nói, “Khi nào có kết quả chú sẽ báo cho cháu biết.”

“À.” Mộ Bắc không mặn không nhạt lên tiếng, đối với những lời Tô Văn Khanh nói cũng không mấy để tâm cho lắm, đứng dậy xoay xoay cổ cùng các khớp tay chân.

Sớm đã quen với bộ dáng này của Mộ Bắc, Tô Văn Khanh cũng không thèm để ý nhiều. Ông đem số liệu vừa kiểm tra được kẹp chung với mấy bản số liệu trước đó đặt vào trong ngăn kéo khóa kỹ lại, sau đó kéo một cái ghế dựa ngồi sang bên, nhìn Mộ Bắc vận động cổ cùng khớp cổ tay.

Sau mỗi lần Mộ Bắc kiểm tra xong, cơ thể sẽ rơi vào tình trạng tê liệt nhẹ, anh hoạt động khớp tay chân đại khái gần mười phút thì cơ thể mới dần dần khôi phục linh hoạt. Chờ cho thân thể Mộ Bắc gần như bình thường trở lại, Tô Văn Khanh khôn ngoan cảm khái mà nói, “Bất tri bất giác cháu cũng đã lớn như vậy rồi, ai, chuyện gì nên đến cuối cùng cũng phải đến thôi.” Nói xong, Tô Văn Khanh nhìn Mộ Bắc mang theo ý vị sâu xa, ông đánh cái thở dài, một bộ muốn nói lại thôi.

Mộ Bắc cũng không ngẩng đầu, “Nói tiếng người đi.”

“Khụ.” Tô Văn Khanh che miệng ho một tiếng, kéo ghế dựa nhích lại gần mình, hai khuỷu tay chống trên đầu gối nhìn qua hướng Mộ Bắc, một bộ ‘ông tám’ rất tự nhiên, “Nói đơn giản, chính là cơ thể cháu dạo này kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hormone giống đực có chiều hướng gia tăng, rất không ổn định, chẳng lẽ cháu không nhận ra dạo này số lần cương lên của mình so với trước kia nhiều hơn sao?”

“Ông lại còn lưu lại số liệu thống kê bao nhiêu lần cương lên của kẻ khác?” Mộ Bắc liếc mắt nhìn Tô Văn Khanh, ghét bỏ nói, “Đúng là bác sĩ già biếи ŧɦái mà.”

“Nè, ai biếи ŧɦái chứ, đây chỉ là phản ứng tâm sinh lý bình thường của đàn ông thôi mà, cũng giống như cùng bạn học so độ lớn của nhau mà thôi, với cả, ai là bác sĩ già hả! Bổn đại gia ta đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông đó, ba mươi tuổi đứng đắn, bốn mươi tuổi chững chạc, chú mới có ba mươi tám thôi nha…”

“Ha ha.”

“Nhìn xem, có nói cháu cũng không hiểu.” Tô Văn Khanh khoát khoát tay tỏ ý không thú vị, quay lại chủ đề chính, “Nghiêm túc mà nói, ý chú là không biết gần đây nội tâm cháu có cảm thấy tương đối trống rỗng, tịch mịch khó chịu hay không?”

“Tịch mịch khó chịu không phải là ông sao? Lão già biếи ŧɦái.” Mộ Bắc lạnh nhạt đáp lại.

“Ai là lão biếи ŧɦái chứ!” Tô Văn Khanh nổi giận.

Mộ Bắc thờ ơ nhìn ông.

Tô Văn Khanh thấy anh một bộ ‘đao thương bất nhập’ chỉ cảm thấy không có chút thú vị liền chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc chậm rãi nói, “Theo lý thuyết thì là bình thường, trong tình huống kia cháu hẳn là cũng không có du͙© vọиɠ quá lớn, nhưng gần đây cháu sẽ có cảm giác bụng dưới khô nóng, ngứa ngáy trong lòng. Bình thường còn có khi tự dưng vô duyên vô cớ mà cương lên, so với thường ngày số lần cương lên sẽ thường xuyên hơn, đúng không?”

Mộ Bắc nghe vậy nhíu nhíu mày, nhớ tới gần đây liên tục vào buổi sáng sớm đều xảy ra cái loại hiện tượng này, hơn nữa thường hay vô cớ mà có phản ứng sinh lý làm cho bụng dưới cảm thấy nóng lên, liền hỏi, “Ý ông là sao?”

“Nói ngắn gọn, chính là lần thứ hai phát dục của cháu đã sắp sửa đến rồi.” Tô Văn Khanh khẳng dịnh.

“Sẽ như thế nào?” Mộ Bắc hỏi.

“Động dục đó a.”

“…..”

“Hắc hắc.” Tô Văn Khanh thấy anh trầm mặc không thể lên tiếng liền tiện thể cười vài tiếng, đứng dậy tiến đến bên cạnh Mộ Bắc, vươn tai nắm chặt bả vai anh, tiếp lời, “Bắc Bắc à, tuy rằng cháu hiện tại mới có hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi còn rất trẻ, là tuổi ‘huyết khí phương cương’ nhưng mà làm nhiều hại thân a ~” Âm cuối cùng được ông kéo dài nghe rợn không thể tả.

Một câu ‘làm nhiều hại thân’ của Tô Văn Khanh, lại khiến cho Mộ Bắc không khỏi nhớ tới lúc mua sắm ở “Phủ nguyên soái” cái câu mà chủ quán gàn rở kia từng nói: ‘Thành thật khuyên nhủ: làm ít vui vẻ, làm nhiều hại thân, nghiện thì sẽ tan tành mây khói’, còn có lần trước trong Taobao đã nói “Moa moa taz ~” đều khiến anh khó hiểu mà bất giác thấy tai mình nóng lên một chút, trên mặt có chút không tự nhiên, theo bản năng mà chép chép miệng.

Những biểu cảm khác thường của Mộ Bắc dĩ nhiên không thể thoát khỏi ánh nhìn muốn đùa bỡn của Tô Văn Khanh. Ông ta so với Mộ Bắc thì lớn hơn mười lăm tuổi, cũng có thể coi rằng ông là nhìn anh lớn lên, Mộ Bắc trong mắt ông vẫn luôn là một tên tiểu gia hỏa ngạo kiều không được tự nhiên lại còn khó hầu hạ, hiện tại đột nhiên nhìn đến bộ dạng này của anh khiến cho Tô Văn Khanh không khỏi kinh ngạc.

“Bắc Bắc, cháu không phải là đang thẹn thùng đó chứ?” Tô Văn Khanh nhìn Mộ Bắc một cách kinh ngạc, vỗ vỗ vai anh, mang theo khẩu khí của người từng trải mà nói “Ngại cái gì mà ngại, tuổi trẻ ai lại chưa từng từ làm qua, yên tâm, chú đây sẽ không cười chú mày đâu.”

“Làm cái lông!” Mộ Bắc bực mình đẩy tay ông ra, cả giận nói, “Tôi không có tự sướиɠ!” Nói câu đó xong, Mộ Bắc nhìn thẳng về phía Tô Văn Khanh cố ý quan sát sắc mặt ông, trong lòng âm thầm đem tên cậu chủ quán gàn rỡ trên Taobao mắng qua một lần.

“Ha ha.” Tô Văn Khanh thấy Mộ Bắc trở nên buồn bực nhịn không được mà cười ha ha một hồi, bình thường Mộ Bắc luôn trong trạng thái lãnh tĩnh, một chút sinh khí cũng không có, còn không bằng bộ dáng hiện tại thật khiến người ta vui mừng, liền tiếp tục trêu ghẹo, “Một đứa độc thân như mi đây không tự sướиɠ thì giải quyết bằng cách nào? Được rồi, được rồi, không cười cháu nữa.” Càng nói lại thấy sắc mặt Mộ Bắc càng đen, Tô Văn Khanh làm bộ ho khan hai tiếng ngừng cười nhạo anh, chỉnh lại sắc mặt, “Lần này thật không đùa, chú có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.”

Mộ Bắc liếc ông ta một cái, ý bảo muốn nói gì thì nói đi.

“Cháu có nhớ rõ sự tình năm năm trước mình đã phát dục thế nào không?” Tô Văn Khanh nghiêm túc hỏi Mộ Bắc, tuy rằng ông ta bình thường cà lơ phất phơ, nhưng mà chuyện có can hệ đến sức khỏe và thân thể của Mộ Bắc thì vẫn thực nghiêm túc, hơn nữa hiện tại là thời điểm Mộ Bắc lại sắp phát dục lần thứ hai, một chút cũng không thể lơi lỏng.

Thấy Tô Văn Khanh đột nhiên nhắc tới sự tình của năm năm trước, Mộ Bắc hơi nhíu mày lại. Đối với sự việc dẫn đến lần phát dục đầu tiên vào năm năm về trước, ký ức của anh cũng không mấy rõ ràng, chỉ nhớ rõ lần đó trong người anh xao động lợi hại, du͙© vọиɠ xa lạ cơ hồ như muốn cắn nuốt nhấn chìm anh. Hiện tại, điều duy nhất anh nhớ chính là người bị anh đặt dưới thân mà chà đạp kia đem lại cho anh xúc cảm rất ấm áp, mềm mại, rực lửa mà lại thân mật.