Tâm Nhận

Chương 18: Xấc xược (11)

Trình Trì chống tay lên quai hàm, cả buổi sáng, nhìn bóng dáng Hứa Nhận chằm chằm, nhìn không chớp mắt.

Bạch Du thò đầu sang, nhìn cô, khẽ nói: “Sắp thành hòn vọng phu rồi.”

Trình Trì than một tiếng, lẩm bẩm: “Tiền tài, đúng là khởi nguồn của vạn điều ác!”

“Tiền ấy à, chỉ có trong mắt người không phải lo cơm áo mới là tội ác dơ bẩn thôi.” Bạch Du nghiêm trang vỗ vỗ bả vai cô.

Trình Trì nghĩ ngợi, đúng là như vậy, cô chưa từng trải qua nghèo khó và gian khổ, chưa từng trải qua những gì anh đã trải qua, thế nên không thể giải thích tại sao anh lại cố chấp với tiền tài như vậy, không thể giải thích tại sao anh có thể vì tiền, làm những việc như vậy, khó mà tưởng tượng khó mà giải thích mọi chuyện, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần.

Gần như không có nguyên tắc không có giới hạn cuối, lòng tự trọng cũng có thể bị đạp xuống dưới chân.

Nhưng mà, lại cố tình không chịu đón nhận cô.

———-

Kỳ thi vẫn đúng hạn mà đến.

Trên hành lang, Dương Tĩnh đeo balo của mình nhảy qua hành lang, chạy đến trước mặt Trình Trì và Bạch Du, lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho các cô, đè thấp giọng, bí ẩn nói: “Các chị gái thân yêu, em đã phải bỏ vốn lớn để mua được đáp án thi tiếng Anh lần này từ tên nhóc trực ban trong văn phòng, nhanh nhanh nhanh chép một phần đi.”

Bạch Du vội vàng lấy bút ra, bắt đầu sao chép ABCD trên tờ giấy trắng. Trình Trì nhàn nhã khoanh tay, nhìn bộ dáng tạm thời ôm chân Phật của Bạch Du, chậc một tiếng: “Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của các cậu kìa.”

“Vậy cậu đừng chép nữa.” Bạch Du hừ một tiếng.

“Tất nhiên tớ sẽ không chép rồi, có lần nào thằng nhóc này lấy được đáp án chính xác đâu, thế mà cậu còn tin nó.” Trình Trì lắc lắc đầu: “Không cứu được đâu.”

“Cậu có biết rằng trong lòng có hy vọng, hoặc tuyệt vọng, ở trong phòng thi căng thẳng hai tiếng đồng hồ là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau không?” Dương Tĩnh nói một cách chắc chắn: “Chép, nói không chừng lại có thể chó ngáp phải ruồi, không chép, bài kiểm tra tiếng Anh này tuyệt đối trượt, miễn thương lượng luôn.”

Bạch Du vừa nhớ đáp án vừa phối hợp với Dương Tĩnh, nghiêm túc gật đầu.

Tiếng chuông báo giờ thi vang lên, Trình Trì xách túi văn phòng phẩm trong suốt của mình, xoay người rời đi, khóe miệng cong lên nở nụ cười tự tin: “Bà đây có vũ khí bí mật, không muốn làm bạn với học sinh dở các cậu đâu.”

Vũ khí bí mật của Trình Trì, chính là Hứa Nhận đang ngồi ngay ngắn trên hàng ghế phía trước.

Trước đó xem sơ đồ chỗ ngồi và phòng thi, trùng hợp là Trình Trì được phân ngồi cùng phòng với Hứa Nhận, Hứa Nhận lại ngồi ngay phía trước cô, đây quả thật là cơ hội tốt mà trời ban cho!

Trước khi thi, Hứa Nhận vẫn luôn cúi đầu đọc từ đơn, miệng lẩm bẩm học thuộc, vô cùng chăm chú nhớ từ đơn, Trình Trì nhiều lần muốn thương lượng với anh một chút, chờ lát nữa phối hợp chép đáp án như thế nào, cuối cùng đều bị anh quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh nhạt ép buộc nuốt lời về.

Được được được, anh nhớ anh nhớ đi, nhớ nhiều thêm mấy cái, có thể làm nhiều thêm vài phần.

Trình Trì nâng má, nhìn bóng lưng Hứa Nhận chăm chú, ngơ ngác ngẩn người.

Bắt đầu mùa đông, anh mặc một chiếc áo khoác lông dê màu xám, rất hợp với vóc dáng cao gầy của anh, nhìn qua vô cùng năng động.

Đầu ngón tay Trình Trì chạm vào lớp lông dê mềm mại trên lưng anh.

“Chất lượng… Cũng không tệ lắm.” Trình Trì nói: “Không tiện lắm nhỉ.”

Hứa Nhận vùi đầu đọc tiếng Anh, không để ý đến cô.

“Anh hiện tại… Thật có tiền.” Trình Trì tiếp tục lẩm bẩm.

Cuối cùng Hứa Nhận đành phải buông quyển sách tiếng Anh trên tay xuống, hơi nghiêng đầu, liếc cô một cái: “Em quan tâm…” Hai chữ cuối cùng, đôi môi mỏng của anh mấp máy, không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu ngữ.

“Ái chà chà, Hứa Nhận, bây giờ anh thật là kiêu ngạo.” Trình Trì không tức giận, tươi cười nhìn anh: “Dám lên mặt với tôi?”

“Ừ.” Hứa Nhận thoải mái thừa nhận: “Em có bỏ được tôi không?”

“Coi như là không.”

Hai thầy giám thị đi vào phòng, nhắc mọi người mang điện thoại và cặp sách lên trên bục giảng.

Trình Trì trực tiếp ném balo của mình vào trong ngực Hứa Nhận, Hứa Nhận nhận lấy, xách theo túi vải của mình để lên bục giảng, chỗ trên bục giảng đã đầy, chỉ có thể đặt trên mặt đất, Trình Trì chú ý tới, khi anh cúi người đặt cặp sách, gần như theo bản năng lót cặp sách của mình xuống dưới, để balo Kimura Harajuku của Trình Trì đè lên túi vải của mình.

Trình Trì nhướn mày, thoáng rung động.

Buổi kiểm tra còn nửa giờ cuối cùng, bài thi của Trình Trì gần như trống rỗng, toàn bộ quá trình cô đều nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Hứa Nhận ở phía trước, dường như anh cũng bị tra tấn không nhẹ, tay trái cầm bút, viết bài xuống giấy thi trắng tinh, sau đó không ngừng đối chiếu lựa chọn, quay lại đề gốc tìm đáp án, xung quanh có không ít bạn học đã làm xong bài, mười lăm phút cuối cùng, Hứa Nhận vẫn đang múa bút thành văn.

Anh có làm được không?

Trong lòng Trình Trì cũng không chắc chắn, cô lại kiên nhẫn đợi thêm năm phút, rốt cuộc cũng chờ đến Hứa Nhận điền xong câu cuối cùng, bắt đầu cầm đề lên đọc kiểm tra đáp án.

Trình Trì vươn chân, đạp lên ghế anh một cái, nói khẽ: “Này, dịch tờ đáp án sang bên cạnh một chút.”

Hứa Nhận mắt điếc tai ngơ.

“Này!”

Anh vẫn kiểm tra lại bài, giả câm giả điếc với cô.

Trình Trì xé một góc giấy nháp, nhanh chóng viết xuống: “Cho tôi tờ đáp án, tôi trả anh 2000.” Viết xong cô vo viên tờ giấy, ném cho Hứa Nhận, tay nghề rất chuẩn xác, cục giấy vừa khoé lướt qua bờ vai của anh, rơi xuống bài thi trước mặt anh.

Lúc này anh còn giả vờ, còn giả vờ tôi sẽ không tha cho anh!

Hứa Nhận vội vàng dùng tay đè tờ giấy lại, sau đó hơi nghiêng đầu, liếc Trình Trì một cái.

Ánh mắt đe dọa của Trình Trì vô cùng rõ ràng.

Ngay sau đó, một chuyện không thể tưởng được đã xảy ra.

Hứa Nhận dứt khoát đứng thẳng lê, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Thưa thầy, có bạn ném giấy cho em ạ.”

Cái đệt! Trình Trì vội vàng cúi gằm đầu xuống, lấy bài thi che mặt.

Bạn học xung quanh đều quay đầu nhìn anh, thầy giáo cũng từ quyển tạp chí ngẩng đầu lên, lười nhác nhìn Hứa Nhận rồi lại nhìn nhìn đồng hồ, kéo dài giọng hỏi: “Ai ném cho trò?”

Trong lòng Trình Trì hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, đang định đứng dậy bỏ cặp chạy lấy người, lại nghe thấy Hứa Nhận nói: “Em không biết ai ném ạ.”

Lúc này, anh lại không bán đứng cô.

Nhưng mà, mẹ nó, bà đây còn lâu mới quên việc anh làm, nhớ kỹ, chuyện này bà đây sẽ không để yên đâu!

Thầy giám thị dường như cũng lười truy cứu, chỉ thờ ơ cảnh cáo học sinh trong phòng một câu: “Nếu bị bắt được gian lận sẽ phải chịu phê bình trước toàn trường và ghi vào hồ sơ học bạ đấy.”

Sau khi dứt lời, ông không đọc tạp chí nữa mà liếc mắt xung quanh Hứa Nhận, lười nhác theo dõi.

Năm phút cuối cùng, Trình Trì khó thở, cầm bút chì 2b lên, lưu loát điền toàn bộ đáp án vào giấy, hối hận, vừa rồi đáng ra phải chép một phần đáp án của Dương Tĩnh mới đúng.

———-

Tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, khi thầy giáo xuống dưới thu bài thi, Hứa Nhận liếc tờ đáp án của Trình Trì một cái, toàn bộ câu hỏi trên giấy đã được khoanh xong, tất cả đều chọn C.

Anh nhìn cô một cái, Trình Trì trợn trừng mắt nhìn anh.

Hứa Nhận gật đầu với cô, sau đó đứng dậy, xách cặp sách của mình, xoay người đi ra khỏi phòng.

Rất nhanh, Trình Trì cũng đuổi theo, giữ chặt áo Hứa Nhận, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao anh lại bán đứng tôi!”

“Tôi không bán đứng em.” Hứa Nhận vừa đi, vừa bình thản trả lời.

“Tuy anh không tố giác tôi, nhưng hành động mách lẻo thầy giáo này của anh, vô cùng độc ác!”

Bước chân Hứa Nhận rất lớn, Trình Trì phải chạy chậm mới có thể đuổi theo anh, cô vừa chạy vừa nói: “Người như anh, đúng là nỗi sỉ nhục của học sinh chúng tôi, chưa bao giờ có người báo cáo với thầy giáo khi đang thi, tôi nói cho anh biết, anh làm như vậy, sẽ bị quả báo!”

Hứa Nhận đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, Trình Trì không kịp phanh lại, đâm đầu vào trong lòng ngực anh.

Bước chân lảo đảo một cái, Hứa Nhận duỗi tay đỡ lấy bả vai cô.

Mùi thuốc nhàn nhạt lá xâm nhập vào hơi thở của cô, mặt Trình Trì, bỗng nhiên đỏ ửng.

“Người khác không nói là bởi vì bọn họ không dám.” Tay Hứa Nhận vẫn đặt trên vai cô, giọng điệu bình thản: “Nhưng cũng không có nghĩa bọn họ bằng lòng.”

Trình Trì dịch ra đằng sau, ném tay anh đi, khó chịu liếc anh: “Vậy là anh không muốn cho tôi chép đáp án đúng không? Nói ra thì cũng phải có lý do gì chứ.”

“Lý do rất đơn giản.” Hứa Nhận đút tay vào túi quần, xoay người tiếp tục bước về phía trước: “Thứ nhất, gian lận rất nguy hiểm, tôi không nuốn bị phê bình trước toàn trường.”

“Không đâu! Kỹ thuật của tôi rất tốt, thật đấy, môn toán vào ngày mai…” Trình Trì đuổi theo, chưa kịp giải thích xong, anh đã mở miệng nói: “Thứ hai, em được mấy cân mấy lượng, bố em rất rõ, chép tôi… Chép bài của người đứng thứ hai lớp, không chỉ giáo viên bạn học không tin, bố em cũng sẽ không tin, việc này so với đứng ngược từ dưới lên, kết quả như nhau cả, em vẫn sẽ bị đánh.”

Anh quay đầu lại, yên lặng nhìn cô nói: “Nếu kết quả giống nhau, tôi cần gì phải mạo hiểm giúp em.”

Trình Trì hừ một tiếng: “Đường hoàng đấy, nói thẳng ra anh chỉ sợ tôi làm liên lụy đến anh, do anh ích kỷ mà thôi.”

Hứa Nhận cong khóe miệng, thoáng mỉm cười, sảng khoái thừa nhận: “Đúng, tôi là người ích kỷ.”

Ích kỷ, không có gì phải che dấu, con người đều nghĩ đến mình trước tiên, sau đó mới có thể nghĩ đến người khác, Hứa Nhận tự nhận, anh không phải người tốt có tâm địa lương thiện.

Hứa Nhận đi đến chỗ để xe đạp, lấy chìa khóa mở khoá xe ra, đó là một chiếc xe đạp khá cũ, ngày anh nhận được tiền lương đã đến thị trường xe cũ để mua, dùng thay đi bộ, có thể giảm bớt thời gian lãng phí khi đi bộ.

“Hứa Nhận, bố tôi che chở anh như vậy, anh cần gì phải sống trong nơm nớp lo sợ thế.” Trình Trì đi đến bên xe đạp.

“Em dùng sai thành ngữ rồi, không phải nơm nớp lo sợ, mà là cẩn thận chèo thuyền đến ngàn năm.”

“Có gì khác nhau hả?”

Hứa Nhận đẩy xe, đi qua cô, không hề để ý tới cô.

Ngoài khuôn viên, Hứa Nhận cưỡi xe đạp, đón lấy ánh hoàng hôn, chạy thong dong bên đường lớn, không nhanh, không chậm, từ từ thong thả.

Phía sau có một chiếc xe Ferrari phong cách thể thao đi lên, sóng vai với anh, cửa sổ xe mở ra, Trình Trì hất đầu về phía anh: “Này, một vấn đề cuối cùng, anh đã là con riêng của bố tôi, còn phải vấn vương cái gì? Tiền đồ không phải rất tốt hả.”

Hứa Nhận dẫm chân đạp nhanh hơn, xe đạp đuổi kịp rồi vượt qua Ferrari, nhưng ngay sau đó, Trình Trì lại đuổi theo, vẫn duy trì tốc độ song song với xe đạp: “Anh trai con riêng, lá gan anh nhỏ như vậy, đến lúc tranh chấp tài sản sẽ có hại đấy!”

Hứa Nhận nghiêng mặt, nhìn cô một cái: “Em gái con vợ cả chính quy, lá gan của em to gớm nhỉ.”

“Hả?”

“Biết tôi là con riêng, còn dám thích tôi.”

Mặt Trình Trì chợt đỏ lên, lâu sau cũng không phục hồi được tinh thần, Hứa Nhận cười khẽ một tiếng, quay đầu xe đạp rẽ vào con đường một chiều khác.

“Thần… Bệnh thần kinh!”

Trình Trì giống như bị rút sạch toàn bộ dưỡng khí, lời mắng chửi không có chút sức lực nào.

Hết chương 18

Tác giả có lời muốn nói:

Năng lượng cao phía trước……

Gã mặc vest biếи ŧɦái đi tới……

Hứa Nhận: Anh Trì, bảo vệ em.

Trình Trì: Hồng Kông, người kia, bà đây cũng bất lực!

Hứa Nhận:……

Trình Trì: Mau, ôm chặt anh!

Hứa Nhận:…… Đá

Gã mặc vest từ phía sau cửa vươn đầu ra: Người phiêu bạt trong giang hồ, nào có ai không có dao, anh bạn nhỏ, có muốn mua bảo hiểm không?