[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 37: Tại sao lại thêm một con con mắt

Editor: Tiffany"s sister - Heo

Thaí độ bây giờ của Xích Miểu với Văn Trọng, phải nói là hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể moi tim xẻ thịt! Hắn đánh không lại người ta, còn bị mất thêm cánh tay, giờ đành trút giận lên Bạch gia, ai bảo con

gái của bọn họ dám lừa gạt mình, thề thốt bảo đảm nói cô ta có thể cướp

được Kim Long tiên về!

Thấy sắc trời đã sáng, tia sáng mặt trời đầu tiên đang từ từ chiếu tới.

Xích Miểu âm lệ liếc nhìn về phía chân trời sáng rực kia, chậm rãi thị

huyết nhìn về phía bốn người của Bạch gia đang căng thẳng tột độ ở trước mặt hắn.

Trong ánh mắt nồng nặc sát ý kia, như thể là con ác lang đã đói bụng

thật nhiều ngày, đột nhiên ngửi được mùi máu tươi, đôi mắt xanh thăm

thẳm lập loè hưng phấn!

Bị những đôi mắt đầy sát ý kia doạ, thân thể nho nhỏ của Bạch Tiểu Giác

không nhịn được từ từ rụt lại, tựa sát người của Bạch mẫu.

Xích Miểu thoáng nhìn dáng vẻ sợ sệt của Bạch Tiểu Giác, lạnh lùng nhếch môi, bệ vệ ngồi ở tại chỗ, duỗi ra cánh tay trái may mắn còn sót lại

của mình, năm ngón tay nắm vào khoảng không, tức thì, Bạch Tiểu Giác

liền kinh hô một tiếng, “Xèo” bị kéo về phía của Xích Miểu.

Trái tim của Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên thót lên một cái! Ngay lúc đó,

bạch phụ Bạch mẫu giẫy giụa nghẹn ngào gào lên lên: “Không được!” “Tiểu

giác!” Bạch Tiểu Hoàn kinh hoảng nhìn thấy cảnh này, thì đã sớm sợ đến

không nói nên lời.

Khóe miệng Xích Miểu nhếch lên một nụ cười gằn tàn khốc, nhàn nhã đứng

tại chỗ, chờ “Con mồi” Bạch Tiểu Giác bị pháp thuật của mình kéo tới!

Mấy ngàn yêu tinh vây xem xung quanh, có tiếc hận, có kinh hãi, có

không đành lòng, căng thẳng nhìn về bóng người đáng thương bé nhỏ của

Bạch Tiểu Giác.

Trong nháy mắt, biến cố đột ngột phát sinh! Thân hình đang bị lực kéo ở

trên không trung của Bạch Tiểu Giác bỗng nhiên dừng lại, lúc này, thân

hình nhỏ nhắn của nhóc lại đột nhiên xoay lại, lấy tốc độ còn nhanh hơn

lúc nãy gấp mười lần, hướng về một phương khác bay đi.

Lũ yêu quái hoàn toàn thất kinh, Xích Miểu càng không thể tin,trợn to

hai mắt. Cả bọn đều nhìn về hướng bay của Bạch Tiểu Giác, chỉ thấy bạch

quang lóe lên, tại một cái cây cách đó không xa, phút chốc hiện ra hai

bóng người một nam một nữ hai, trong tay nữ nhân kia, còn ôm một đứa bé, không phải Bạch Tiểu Giác thì còn ai nữa!

Xích Miểu định thần nhìn kĩ, nhất thời, trong lòng lộp bộp, không nhịn được thất thanh nói: “Văn Trọng!”

Hắn còn tưởng rằng, dù Văn Trọng biết nơi đóng quân của yêu tộc, nhưng

trước đó, hắn đã bị Phạm Thiên làm trọng thương, trong trận đánh hôm

qua, lại tiêu hao nhiều pháp lực như vậy, trong vòng mấy ngày, hắn còn

phải lo vội vàng chữa trị vết thương, dù như thế nào, sẽ không tới đây

nhanh như vậy. Không ngờ, hắn lại đến thật! Thực kỳ lạ...

Trong lòng Xích Miểu tràn ngập nghi hoặc, ánh mắt chuyển qua, đột nhiên

thấy Bạch gia Tiểu Ngọc đang đứng bên cạnh Văn Trọng, vẻ mặt còn đầy cảm kích nhìn Văn Trọng, như đang nói lời cám ơn gì đó. Cũng trong nháy

mắt, Xích Miểu hiểu ra, nhất định con tỳ bà tiểu yêu này đã nhờ vả Văn

Trọng, tên phản bội đáng chết! Ánh mắt tối tăm đây sát ý của Xích Miểu

đột nhiên tăng lên dữ dội!

Ngoại trừ tâm phúc sói yêu của Xích Miểu, các yêu quái còn lại thì có

rất ít đã từng gặp Văn Trọng, lúc này, nghe được tên của Văn Trọng,

trong khoảnh khắc, cả đám yêu quái như bị sét đánh, sợ hãi nhìn huyền y nam tử đang ở cách đó không xa kia:

Cái… cái gì... Đây chính là Văn Trọng? Không phải mình nghe lầm chứ!

Không phải giang hồ đồn rằng, bộ dáng Văn Trọng là mặt xanh râu vàng, ba đầu sáu tay sao? Không phải nói hắn mặt thật dữ tợn, thể tráng như hùng sao? Tại sao... Tại sao lại lớn lên….. đến... Đẹp trai… như vậy cơ chứ? Mà một ít nữ yêu trẻ tuổi, càng say đắm nhìn Văn Trọng, xuân tâm nảy

mầm mọc lút nhút, còn hơn cả nấm mọc sau mưa…… bởi vì các nàng chưa từng thấy nam tử nào tuấn mĩ tài hoa, pháp lực vô biên như vậy!

Mà Bạch Tiểu Giác, vì quá mức căng thẳng, không biết rằng, mình đã sớm

được cứu, cánh tay múp míp của hắn nắm chặt tạo thành quả đấm nhỏ, do dự nửa ngày, hắn rốt cục chậm rãi mở mắt ra, ai biết, liền nhìn thấy vị tỷ tỷ mà mình tâm tâm niệm niệm ngóng trông bấy lâu này thì nhất thời “Oa” một tiếng, ôm eo Bạch Ngọc Khuyết khóc rống lên.

Bạch Ngọc Khuyết thấy Bạch Tiểu Giác khóc oan ức, nhanh chóng vuốt cái

đầu củ tỏi của hắn dỗ dành: “Tiểu giác ngoan, đừng khóc nữa, không phải

tỷ tỷ đã tới rồi sao?” Bạch Tiểu Giác không nói lời nào, chỉ dựa ở trong ngực Bạch Ngọc Khuyết khóc hăng say.

Thấy Bạch Tiểu Giác chuyên tâm gào khóc, không thèm để ý tới lời khuyên

bảo, làm cho Bạch Ngọc Khuyết nhức đầu không thôi. Sau khi dùng hết mọi

cách để cho hắn hết khóc nhưng không hữu hiệu, nàng bắt lấy tay áo của

Văn Trọng, lấy lòng hướng về Bạch Tiểu Giác nói: “Tiểu giác, mau nhìn

nha, tỷ tỷ đã mời tới một vị rất lợi hại giúp đỡ chúng ta rồi, sau này,

đệ cũng không cần sợ gì hết, có hắn ở đây, Xích Miểu sẽ không dám làm

khó dễ đệ nữa, khà khà khà, phải không?”

Nói xong, nàng ngẩng đầu, quay về phía Văn Trọng liếc mắt ra hiệu, ý là, nhờ hắn giúp an ủi một cái, ngờ đâu Văn Trọng mặt không đổi sắc liếc

nhìn Bạch Tiểu Giác, rồi yên lặng quay đầu đi. Trong lòng Bạch Ngọc

Khuyết không khỏi mắng Văn Trọng không biết “Kính già yêu trẻ”!

Đúng vào lúc này, khi Xích Miểu nhận ra Văn Trọng mà kêu tên của hắn,

thì ngay lập tức, Bạch Tiểu Giác liền hiểu, nam tử đứng chung một chỗ

với tỷ tỷ là ai, nhất thời kinh hãi, trợn tròn đôi mắt đen tròn vo của

mình mà cảnh giác trừng Văn Trọng, thân thể nho nhỏ co rúm lại, liều

mạng hướng vào ngực Bạch Ngọc Khuyết mà trốn.

Hay quá hóa dở, Bạch Ngọc Khuyết thầm mắng Xích Miểu, đường đường là một đại nam nhân, la lối om xòm như mấy bà bán cá vậy, bộ không sợ, dọa hư

Tiểu Giác đáng yêu của người ta sao! Nhưng nào biết, thực ra, Bạch Tiểu

Giác của nàng là sợ Văn Trọng.

Xích Miểu nỗ lực che giấu sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu, hướng về Văn

Trọng quát: “Văn Trọng, ngươi... Ngươi còn dám tới đây? Ngươi muốn gì!”

Văn Trọng bình tĩnh kéo lại tay áo của mình từ tay Bạch Ngọc Khuyết,

từng bước từng bước đi về hướng của Xích Miểu, một thân huyền bào giữa

buổi sáng của trời thu phất nhẹ trong gió, tỏa ra mấy phần bễ nghễ thiên hạ!

Bị khí thế mạnh mẽ trên người đối thủ làm kinh sợ, Xích Miểu không nhịn

được, lùi về sau nửa bước, lập tức ý thức được, mình đang ở trước mặt

bọn yêu tinh của Hiên Viên Mộ… không thể tỏ ra sợ hãi, nếu không, bộ mặt già này của hắn sẽ hoàn toàn mất sạch.

Lập tức, hắn ngừng lại, hướng về bọn yêu quái xung quanh lớn tiếng nói:“Các ngươi còn chờ gì nữa! Cái tên này, không chỉ trộm đi Kim Long tiên

của yêu tộc, còn cướp đi Phạm Thiên, làm chúng ta không thể trở về Hiên

Viên Mộ, các ngươi còn không mau gϊếŧ hắn, đoạt lại bảo vật!”

Một lời nói ra, chỉ có vẻn vẹn vài con sói yêu, do dự nhích nhích chân

về phía trước vài bước, đám yêu quái còn lại, thì hai mắt nhìn nhau,

khϊếp sợ nhìn Xích Miểu: Lang Vương nha, hắn bị hư não rồi sao? Muốn bọn mình đi gϊếŧ “yêu tộc khắc tinh”--- Văn Trọng?! Chuyện này, chẳng

khác nào như trứng chọi đá…sẽ bị tan xác thật nha!

Nhất thời, lũ yêu yên lặng mà đứng tại chỗ, không một ai tiến lên nửa

bước. Xích Miểu hung tàn nhìn đám yêu tinh đang rụt rè lui về phía sau,

bỗng hắn chuyển động con ngươi, phút chốc hét dài lên một tiếng,

quay về mấy trăm con sói yêu bên cạnh quát to: “Tạo tuyệt sát trận!”

Trong khoảnh khắc, thân hình của mấy trăm con sói yêu bỗng biến hóa xen

kẽ, như một tấm lưới lớn bao quanh Văn Trọng, rồi hướng về phiá hắn mà

tấn công tới! Nghĩ tới vết thương đáng sợ ở trên ngực Văn Trọng còn

không cách nào khép lại được, Bạch Ngọc Khuyết căng thẳng, tiến lên một

bước, lo lắng nhìn chằm chằm vào Văn Trọng đang bị mấy trăm con sói yêu

bao vây.

Văn Trọng bình tĩnh đứng yên, nhàn nhạt nhìn đám sói yêu đang bủa vây

xung quanh mình, lúc này, bọn chúng chuyển động bằng những bước đi kỳ

lạ, giống như đang nhảy múa, mỗi vài bước chân, chúng sẽ dùng hai tay

chỉ thiên, dùng một cái kỳ dị tín hiệu, làm cho Văn Trọng cảm thấy toàn

bộ thế giới xung quanh đều trở nên u tối.

Mà trong bóng tối lu mờ, lại xuất hiện vô số sát khí bay xung quanh, kết thành nhiều thanh kiếm phủ kín bầu trời, sau đó toàn bộ kiếm chỉ thẳng

về hướng của Văn Trọng, không bỏ sót một góc độ nào hết, trận thế như

vậy, cực kỳ ác liệt, không hổ là “Tuyệt sát”!

Đứng giữa bóng tối đen kịt của tuyệt sát trận, Văn Trọng ngưng thần nửa

ngày, bỗng dưng chậm rãi nhếch môi, đưa tay ra, lấy ra một Kim một Ngân

Long tiên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng dưng trầm lại, hai tay nắm tiên, nhanh như chớp vung lên, tuyệt sát trận bỗng chốc bị phá tan, chỉ còn lại lũ yêu đang vây quanh hắn.

Lúc này uy lực của tuyệt sát trận bị yếu đi, xa xa lại truyền đến tiếng

kêu kinh hãi thảm thiết của đám sói yêu. Ở ngoài trận, Bạch Ngọc Khuyết

thấy vậy, thầm nhủ, bằng thực lực của Văn Trọng, phá trận pháp này hẳn

không có vấn đề gì, liền yên tâm kéo tay của Bạch Tiểu Giác đi về phía

Bạch gia phụ mẫu, rồi cởi trói cho bọn họ.

Vừa được tự do, Bạch mẫu liền kéo tay Bạch Ngọc Khuyết lại, trên dưới

kiểm tra một phen, rồi luôn miệng nói: “Tiểu Ngọc, mấy ngày nay, ở đại

doanh của Ân Thương, con có bị thương không? Tại sao con lại cùng Sát

tinh Văn Trọng này tới đây? Hắn không làm con bị thương?”

Bạch Ngọc Khuyết khó khăn rút tay về, nhìn Bạch gia bốn người đang nhìn

mình bằng ánh mắt nóng bỏng chờ giải đáp, khụ hai tiếng, nàng trấn định

nói: “... Mẹ à... ngài cứ yên tâm, khặc khặc, chuyện này... Mọi người đã hiểu lầm Văn Trọng rồi, hắn... Ngạch, kỳ thực là *Đại thiện nhân, lấy

giúp người làm tôn chỉ, khà khà ~ lần này, nghe nói Xích Miểu muốn vô

duyên vô cớ làm khó dễ cả nhà chúng ta, hắn liền lập tức tới cứu chúng

ta nè.”

*Đại thiện nhân: một người rất tốt

Bạch phụ quay đầu liếc nhìn nam tử áo đen đang đứng giữa tuyệt sát trận

kia, lúc này, khuôn mặt đẹp trai của hắn không đổi sắc, hai tay nắm

tiên, không chút lưu tình quất xuống, mỗi một roi quất ra, thì có mấy

con sói yêu kêu thảm thiết rồi chết ngay tại chỗ! Mà khuôn mặt tuấn mĩ

lạnh lùng của hắn lại nhàn nhạt, như chết dưới tiên của hắn không phải

mạng người, mà chỉ là một đám rơm rạ!

Người như vậy? Mà có thể gọi là “Đại thiện nhân”?! Bạch phụ giật mình trừng Bạch Ngọc Khuyết, nửa ngày, hắn run rẩy sờ sờ gáy của nàng, trao

đổi với Bạch mẫu bằng một ánh mắt kinh sợ: Mẹ đứa nhỏ à, Tiểu Ngọc nhà

chúng ta hẳn đã bị Văn Trọng dùng pháp thuật gì đó, sao lại nói sảng

thế này chứ hả..? Bạch mẫu kinh hãi liếc nhìn Văn Trọng đang gϊếŧ yêu

như rơm rác ở trong trận kia, không thể tin được nhìn lại bạch phụ: Chắc vậy rồi...

Bạch Tiểu Hoàn phức tạp nhìn Bạch Ngọc Khuyết, do dự nửa ngày, nói: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ... tỷ thích Văn Trọng hả?”

Lời vừa nói ra, bạch phụ Bạch mẫu khϊếp sợ nhìn Bạch Tiểu Hoàn, thực

không thể tin được nàng dám hỏi cái vấn đề không thể tưởng tượng nổi

này. Bạch Ngọc Khuyết giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Văn Trọng đang mạnh mẽ chiến đấu trong trận kia.

Nửa ngày, nàng xoay đầu lại, đáp lại mắt kinh sợ như thấy quỷ của Bạch

phụ Bạch mẫu, ánh mắt nghi ngờ không thôi của Bạch Tiểu Hoàn, cùng với

ánh mắt hồ đồ thuần khiết của Bạch Tiểu Giác, khẽ mỉm cười, trấn định

hồi đáp: “Muội muội thật thông minh.”

Lời này vừa nói ra, bốn người của Bạch gia dại ra như rơi vào vực thẳm!

Bạch phụ Bạch mẫu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết như một đứa điên, ánh

mắt Bạch Tiểu Hoàn thì thật phức tạp, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ lẫn lộn

mấy phần ước ao, Bạch Tiểu Giác không hiểu chuyện của người lớn, chỉ

chớp đôi mắt to đen nhánh, tha thiết mong chờ nhìn vẻ mặt quỷ dị của cha mẹ cùng tỷ tỷ của mình.

Mà thân đang ở trong tuyệt sát trận, ban đầu Văn Trọng còn thành thạo

điêu luyện đối phó chu vi dần dần thiếu hạ xuống sói yêu, vừa phân tâm

lo cho an nguy của Bạch Ngọc Khuyết, ngờ đâu trong lúc vô tình, nghe

được câu này, tâm thần hơi động, bỗng dưng chân hắn khựng lại nửa nhịp!

Đúng vào lúc này, một luồng yêu lực sắc bén mạnh mẽ mang theo u ẩn sát

khí, vô thanh vô tức nhắm thẳng vào sau lưng của hắn, đối với năng lực

trời cho không gì sánh kịp với yêu khí,Văn Trọng nhất thời nhận ra được, nếu như bị thuật khí cổ quái này đánh vào người, sẽ làm vết thương

trên ngực của hắn càng nghiêm trọng hơn, hậu quả thật khôn lường!

Văn Trọng hơi nghiêng đầu, thấy Xích Miểu đang đứng ở ngoài trận, đắc ý

nhìn mình chằm chằm, tay trái còn sót lại của hắn đang dùng hết toàn lực đánh ra một chiêu kia, vẫn còn chưa kịp thu lại. Sát ý cùng căm hận hầu như muốn tràn ra ngoài đôi mắt của hắn. Mà lúc này, Văn Trọng còn đang

phân thân đối phó với thuật khí đang bốn phương tám hướng tấn công về

phía mình! Dù biết mình bị đánh lén, nhưng không có cách nào tránh được

kịp lúc, chiêu này của Xích Miểu, thực là hiểm độc!!

Bạch Ngọc Khuyết vẫn luôn chú ý tới tình cảnh lúc này của Văn Trọng, lúc này, nàng nhất thời kinh hãi la lên: “Văn Trọng, cẩn thận!”

Ngay trong giây phút sinh tử, một chuyện lạ lùng xuất hiện khiến mọi

người kinh dị! Đó là một ánh bạch quang nhàn nhạt lóe qua, vầng trán của Văn Trọng đẹp trai, đột nhiên chậm rãi hiện ra một con mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, con mắt kia nhàn nhạt lẳng lặng mở to, xung quanh nó là

nhiều cái hoa văn tinh tế phức tạp cổ điển, làm cho khuôn mặt lạnh lùng

kia lại tăng thêm mấy phần thánh khiết!

Bỗng dưng! Con mắt kia bỗng phát ra ánh sáng màu hổ phách, tia sáng kia

dường như có ý thức, nhanh chóng vô cùng vòng qua thân thể thon dài của Văn Trọng, khí thế tĩnh lặng đỡ lấy đòn đánh lén của Xích Miểu, sau đó

vô thanh vô tức nuốt chửng luôn luồng khí nguy hiểm kia, còn làm những

thuật khí còn lại co rúm trốn tránh nó.

Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người, nửa ngày thất thanh lẩm bẩm

nói: “Bà nó! Có lộn không vậy? Sao Văn Trọng cũng có ba con mắt, không

phải cái job này là của Dương Tiễn sao!! Éc éc!”