[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 30: Ngươi vô sỉ như thế, chủ nhân của ngươi có biết không?

Editor: Tiffany’s sister - Heo

-----------------

Bạch Ngọc Khuyết vững tin rằng, mình tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Cái

con thú to lớn đang đứng trước mặt mình có tướng mạo kỳ quái, cao như

một con tuấn mã, toàn thân lông đen tuyền, thân hình lại giống như sư

tử, lông ngăn ngắn, tứ chi nhìn có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.

Bất quá, điều kỳ quái là, đầu của nó có bờm đen rậm mượt như sư tử,

nhưng khuôn mặt lại như rồng ở trong phim thần thoại, một đôi mắt đen

tròn vo hơi lồi một chút ra phía ngoài. Đôi mắt này lại đang hung hăng

trừng Bạch Ngọc Khuyết như cảnh sát vừa bắt được tội phạm truy nã, cái

miệng lớn như cái bồn máu của nó há ra hết cỡ, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm

bên trong!

Này này chuyện này... Ngoại trừ Hắc Kỳ Lân, trên thế giới còn có loại

nào động vật nào, có bản lĩnh, lớn lên... Khó coi như vậy sao? Lòng của

Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ nhanh chóng nham hiểm thầm oán.

Người ta thường nói “chó cùng rứt giậu,” lời này quả nhiên không sai,

mắt thấy cái con Hắc Kỳ Lân hung ác kia đang tới gần mình trong gang

tấc, ngay trong thời khắc sinh tử, đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết lập tức

bạo phát ra cường đại trí tuệ!

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình từ lúc sinh ra tới nay, “Xoạt,“

nàng lập tức “vọt” đến phía sau lưng của Hắc Kỳ Lân, vừa triển khai

thuấn di thuật, nhanh chóng hướng về phía quân trướng chạy, tiện thể

giải trừ thuật ẩn thân, rồi dùng hết khí lực, vô liêm sỉ la to: “Cứu

mạng a! Mọi người mau ra đây xem... vật cưỡi của Thái sư muốn ăn thịt

người kìa! Bà kon mau đến xem a! Hắc Kỳ Lân muốn ăn hϊếp cô gái yếu đuối kìa......!!”

Trong đêm yên tĩnh, tiếng la cao vυ't sắc bén của Bạch Ngọc Khuyết phảng

phất như một cái lợi kiếm, đột nhiên đánh gãy giấc mơ của mấy vạn

tướng sĩ đang nặng nề ngủ mê, nhất thời, bọn họ hết buồn ngủ, sau khi

cẩn thận phân rõ nội dung truyền đến từ phía thanh âm này, thì cả đám

đều kinh hãi: Cái gì! cái con vật cưỡi có tướng mạo kỳ quái của Thái sư

muốn ăn thịt người! Trời ạ... Sao lại xảy ra chuyện như thế! mấy đội

binh sĩ tuần tra vừa nghe đến tiếng hô của Bạch Ngọc Khuyết, thì nhanh

chóng giơ cây đuốc, hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết dồn dập chạy tới.

Bạch Ngọc Khuyết mạo hiểm đánh cuộc lần này, là Hắc Kỳ Lân tuyệt đối sẽ

không dám lỗ mãng ở trước mặt của phàm nhân binh sĩ, trong khoảnh khắc,

càng ngày càng nhiều binh lính hướng về tiếng la của Bạch Ngọc Khuyết

tới, bên trong tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí còn có thể nghe thấy

thanh âm lo lắng của Tiểu Cát: “Bạch cô nương, Bạch cô nương, có chuyện

gì vậy?”

Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết mới bình tâm lại thì nhận ra được, áp lực ở

phía sau của mình, không biết lúc nào, từ lâu đã không cánh mà bay,

nàng nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhất thời ngây ngốc ngay tại

chỗ:

Cách đó không xa ở phía sau, cái con thú thân như sư tử mà không giống

sư tử, đầu giống như rồng mà không phải rồng--- Hắc Kỳ Lân, vào lúc này, nó đã sớm không còn dáng vẻ giương nanh múa vuốt hung ác ương ngạnh như hồi nãy nữa; mà ngoan ngoãn khép nép đứng ở phía sau của Bạch Ngọc

Khuyết, thân thể cường tráng của nó run run như mới bị ai bắt nạt, một

đôi mắt to tròn tròn vô tội, mà lại mang theo mấy phần oan ức nhìn Bạch

Ngọc Khuyết.

Trời…. ơi…. Nhìn thấy cảnh này, Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm mất đi

hết tất cả niềm tin, lòng của nàng liên tục vang lên một câu: Em đã

sai rồi… đã sai lắm rồi... Thì ra, kẻ xấu xí sẽ làm đều xấu xa, cái con Hắc Kỳ Lân“xấu không có địch thủ” này, thì còn càng xấu xa hơn nữa!

Biểu hiện như vậy của nó, chẳng khác nào đang tố cáo mình là kẻ ác

sao...????

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, sau khi tiểu Cát, đội trưởng Trọng, A Vũ, A Thành chạy tới. Bọn họ thấy Bạch Ngọc Khuyết không bị chút tổn thương nào, lại nhìn qua Hắc Kỳ Lân đang đứng phía sau nàng, ngoan ngoãn đáng

thương co rúc người lại, đôi mắt to của nó lại lập loè “Oan ức lệ

quang”, tất cả đều một miệng khuyên can Bạch Ngọc Khuyết.

”Bạch cô nương, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải cô nhầm lẫm rồi không? Hắc Kỳ Lân không ăn thịt người...” Đây là bộ mặt trung hậu của đội trưởng

Trọng.

”Bạch cô nương, cô không cần sợ hãi nha, Hắc Kỳ Lân của thái sư đại nhân là hiền lành nhất, nó tuyệt đối sẽ không thương tổn đến cô.” Đây bộ mặt đơn thuần của Tiểu Cát.

”Tiểu Ngọc cô nương tại sao cô lại ở chỗ này? Thái sư đại nhân đâu?” Đây là bộ mật hiếu kỳ không ngớt của A Vũ.

”Tiểu Ngọc cô nương, nhất định có hiểu lầm gì đó, xưa nay Hắc Kỳ Lân

chưa hề bắt nạt người khác.” Đây một mặt chắc chắn của A Thành... Trong khoảnh khắc...

Bạch Ngọc Khuyết tuyệt vọng, có ai biết nàng so với Đậu Nga còn oan

khuất bi phẫn hơn nữa a... Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn chòng chằm

vào cái con quái thú đã sống qua vạn năm, từ lâu thành tinh Hắc Kỳ Lân

kia. Cái vật thể xấu vô địch thủ--Kỳ Lân kia đang đáng thương co rúm

lại, mắt to ướŧ áŧ sợ hãi nhìn, hàm răng run run đập “cành cạch” nhìn

Bạch Ngọc Khuyết.

Với bộ dạng yếu thế như vậy, lập tức giúp nó nhận thêm càng nhiều đồng

tình, trong đám người có một binh sĩ lớn tiếng nói: “Bạch cô nương, Kỳ

Lân này thường ngày rất ngoan ngoãn, nếu nó không cẩn thận chọc tới cô,

thì cô hãy đại nhân đại lượng tha cho nó đi...”

”Đúng đó đúng đó, Bạch cô nương, cô coi con Kỳ Lân này thật đáng thương biết bao, cô đừng trách cứ nó nữa...”

Nương theo thanh âm cầu xin của các binh sĩ, con mắt tròn vo của Hắc Kỳ

Lân càng thêm ướŧ áŧ, nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy từ hai hàng

lông mi của nó mơ hồ có đọng nước mắt!

Ngươi ngươi ngươi... Xem như ngươi lợi hại! Thì ra... Thì ra... Chân

chính ảnh đế giải Oscar đang ở đây... đầu óc của Bạch Ngọc Khuyết choáng váng nghĩ, trưng ra một nụ cười vặn vẹo cứng ngắc, nàng quay sang nói

với những binh lính đang vây xem: “A, lúc nãy, ta nhất thời không ngủ

được, đi ra ngoài dạo một chút, thì gặp phải Hắc Kỳ Lân, bất thình lình

bị sợ hết hồn, liền la lên. Aiz, quấy rối các vị đại ca nghỉ ngơi, Tiểu

Ngọc ta xin thỉnh tội với mọi người.”

Các vị binh sĩ thấy sự tình giải quyết trong hòa bình, thì liên tiếp an

ủi đang bị hù mà chấn kinh Bạch Ngọc Khuyết, sau đó từng người trở lại

ngủ bù.

Bạch Ngọc Khuyết hung tợn quay đầu đối mặt với Hắc Kỳ Lân, cái con Phúc

Hắc nham hiểm xấu xí Kỳ Lân kia, thấy phàm nhân binh sĩ đều đã đi hết,

thì lại lộ ra dáng vẻ dương dương tự đắc, cái mặt bị lông phủ gần hết,

vốn xem không ra bất kỳ vẻ mặt mặt gì kia, lúc này, không biết có phải

ảo giác hay không, Bạch Ngọc Khuyết lại rõ ràng từ cái kia trên mặt,

nhìn thấy chữ “Ngươi làn gì được ta”, làm nàng tức muốn bể phổi!

Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, từng chữ từng chữ nói: “Hắc, kỳ, lân! Ngươi,

là, đồ, mắc, dịch *! Chủ, nhân, của, ngươi, biết, ngươi, nham, hiểm,

vậy, sao??????!!!!!!

Hắc Kỳ Lân “hự” một cái, cho ra một hắt xì thật mạnh, trong khoảnh khắc

một luồng mùi tanh xông vào mũi, trực tiếp “hun” Bạch Ngọc Khuyết đến

tóc tai dựng đứng, cả người không đứng thẳng được, chờ đến khi nàng mở

mắt ra ngẩng đầu lên, thì kinh hãi nhìn thấy cái đầu to của Hắc Kỳ Lân

đã tiến đến trước mặt mình rồi!

Một luồng cảm giác sợ hãi giác đột nhiên xuất hiện trong đầu của Bạch

Ngọc Khuyết, nàng lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”

Con ngươi tròn vo của Hắc Kỳ Lân mang theo một tia ác ý, gắt gao trừng

Bạch Ngọc Khuyết, đột nhiên, nó chậm rãi há lớn miệng ra, Bạch Ngọc

Khuyết ngây ngốc, gắt gao trừng mắt nhìn cái mồm bự kia, bên trong là

hai hàng răng sắc nhọn, cùng với đầu lưỡi đỏ tươi mọc đầy xước mang rô,

thì trong đầu nàng trống rỗng!

Đúng vào lúc này, một âm thanh tự nhiên quen thuộc như vị cứu tinh không nhanh không chậm vang lên: “Hắc Kỳ Lân, ngươi đang làm gì?”

Chưa đầy một tích tắc, Hắc Kỳ Lân nhanh chóng khép lại cái miệng rộng

của mình, thu về bộ lông, dựng thẳng cái cổ, yên tĩnh ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, trưng ra dáng vẻ vô tội “Em thật biết điều, em không có làm

chuyện xấu gì hết “.

Bạch Ngọc Khuyết oán hận muốn chết cái con giảo hoạt Phúc Hắc Hắc Kỳ Lân này, xoay người chạy về hướng Vị cứu tinh, một cái nước mũi một cái

nước mắt, bi thống tố cáo: “Ô ô, Văn Trọng, cái Kỳ Lân con xấu xí bại

hoại này, nó nó nó bắt nạt ta! Ta không muốn chăm sóc nó đâu! Ô ô, ngài

tha cho ta đi, ta không muốn ở chung với tên xấu xa không địch thủ này! Ô ô...”

Văn Trọng nhàn nhạt liếc nhìn vật cưỡi đang ngoan ngoãn yên tĩnh đứng

tại chỗ kia của mình, lại liếc nhìn bi thống tố cáo Bạch Ngọc Khuyết,

nửa ngày không nói gì, tim của Bạch Ngọc Khuyết nhất thời nguội nửa

đoạn, nhớ tới thái độ của những binh sĩ kia đối với Hắc Kỳ Lân, nàng

lại không ôm bất kỳ hi vọng nào, yếu đuối giải thích:

”Ô ô, đây đều là sự thật nha! Văn Trọng, ngài đừng bị bộ dáng này của nó lừa dối, cái con Kỳ Lân Xấu Xí này diễn kịch rất giỏi, vừa nãy, nó thật muốn ăn thịt ta, ô ô... Ngài... Ngài phải tin tưởng người ta nha!”

Ở trước mặt con thượng cổ Phúc Hắc thần thú này, Bạch Ngọc Khuyết nhất

thời giác đến sự thông minh của mình không dùng được, lăn qua lộn lại

cũng không thể tìm được lời nào giải thích thêm, nhưng nàng hoàn toàn

không nghĩ tới, Văn Trọng lại hướng về Hắc Kỳ Lân lạnh lùng nói: “Hắc Kỳ Lân, ta nhớ rằng đã nói cho ngươi biết, nữ yêu này không thể động vào,

vì sao còn muốn trêu đùa nàng như vậy?”

Một câu này vừa nói xong, Hắc Kỳ Lân rốt cục thu lại bộ dáng diễn trò,

ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Mà Bạch Ngọc Khuyết, từ lâu bị cảm động mất

rồi, nàng không ngờ rằng: Văn Trọng lại nhìn thấu kĩ xảo hắc ám của con Hắc Kỳ Lân này, lấy lại công bằng cho mình!

Văn Trọng tiếp tục nhìn Hắc Kỳ Lân lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi nàng đi.” Hắc Kỳ Lân không phục ngẩng đầu lên, mắt đen tròn vo mang theo kháng

nghị nhìn Văn Trọng, Văn Trọng bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: “Xin

lỗi, hoặc là, ngày mai ta sẽ tống ngươi về Bồng Lai đảo. Tự chọn.”

Hắc Kỳ Lân miễn cưỡng rùng mình lạnh lẽo, Bồng Lai đảo? Không không...

Không được! Lại trở về cái nơi chim không thèm ị, gà không đẻ trứng kia, không có gì chơi, chán đến mấy vạn năm làm cho lão nhân gia nó sắp điên rồi! Thế giới bên ngoài đảo đặc sắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nó tuyệt đối

không muốn bị trả về!

Trước sự trợn mắt há mồm soi mói của Bạch Ngọc Khuyết, cái tên hung thần ác sát Hắc Kỳ Lân kia, lúc này phiền phiền nhiễu nhiễu đi tới trước

mặt nàng, giãy dụa nửa ngày, cực kỳ chầm chậm hạ thấp đầu lâu kiêu ngạo

của mình.

Sau khi khϊếp sợ qua đi, Bạch Ngọc Khuyết nhớ lại chuyện cũ, đầu tiên,

Kỳ Lân Xấu Xí bắt nạt mình, sau lại diễn trò trước mặt mọi người, ký ức như một cuộn phim càng làm bùng lên bức xúc của nàng; tóm chặt lấy cơ

hội ngàn năm một thuở này, nàng chảnh chọe xoa xoa cái đầu đang cúi của

Hắc Kỳ Lân, khuôn mặt hòa ái dễ gần nói: “Ngoan, biết sai tốt rồi, tỷ tỷ không trách ngươi a.”

Lén lút, nàng không dấu tích cầm chặt một sợi lông mềm ở dưới cằm của Hắc Kỳ Lân, liều mạng mạnh mẽ giựt hai lần, mới hài lòng buông tay.

Nhưng ai biết, tay vừa buông ra, cái con Hắc Kỳ Lân kia đột nhiên hét

thảm lên “Gào” một tiếng, thanh âm kia thật thảm thiết nha... Nghe qua

làm cho vua quan chua xót, dân tình rơi lệ nha, ai không biết, còn tưởng rằng nó bị người cưỡng X rồi!

Mắt lạnh của Văn Trọng nhất thời quét về phía cái tay vừa mới tác quái

của Bạch Ngọc Khuyết. Bạch Ngọc Khuyết mạnh mẽ giật giật khóe miệng:

Kon pà nó, Hắc Kỳ Lân này thật là vô sỉ đê tiện không ai bằng! điểm khí lực này này của mình, đối với cái loại vạn năm lão quái vật như nó, e

rằng cũng là trình độ đủ để gãi ngứa, thế mà nó còn dám la ó cực kỳ bi

thảm như vậy! Thực sự cực kỳ, cực kỳ vô sỉ rồi!

Mắt lạnh của Văn Trọng lóe lên một tia bất đắc dĩ, xoay người đi về

hướng về lều vải, âm thanh của hắn lạnh nhạt xa xa truyền đến, ngữ khí

mạnh mẽ không cho phép bất tuân: “Không được phép dằn vặt, đâm chọt nhau nữa, bây giờ các ngươi ai nấy đi về nghỉ ngơi cho ta.”

Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng thu lại tay của mình, hung hăng trừng cái

con Hắc Kỳ Lân vô liêm sỉ kia một chút, rồi hùng hục chạy theo sau Văn

Trọng.

Mà Hắc Kỳ Lân, con ngươi tròn vo xoay chuyển vài vòng, cũng xoay người ngông nghênh về chỗ ở của mình.