Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 65: "Tình địch"

7:55 PM

__________

Sơ Nhất vào phòng, lúc này mới phát hiện cha mình cũng ở đó, mặt cậu xị xuống, vẻ mặt không tốt. Sơ Nhất không khỏi nắm chặt quai đeo cặp, co quắp đứng tại chỗ.

"Sơ Nhất tới à." Giang Đường lộ ra nụ cười tươi, "Không phải baba cho người đón con sao? Sao lại tới đây."

"Con lo lắng cho mẹ." Cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Tùy Châu, ánh mắt kiêng kị.

Giang Đường nhìn Lâm Tùy Châu, duỗi tay đẩy hắn ra, "Tôi muốn ăn cháo bí đỏ, anh giúp tôi đi mua một phần đi."

Lâm Tùy Châu nhíu mày: "Cô đã ăn rồi mà?"

Giang Đường nói: "Lòng dạ tôi rất lớn."

Hắn nghi ngờ nhìn thoáng qua bụng Giang Đường, không tình nguyện đem mông nhấc khỏi ghế.

Lâm Tùy Châu đi rồi, Giang Đường chỉ chỉ cái ghế còn hơi ấm: "Sơ Nhất ngồi đi."

Sơ Nhất như tu hú chiếm tổ không có chút áy náy, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, hơn nữa cí một vẻ đẹp riêng.

Cậu mở khóa cặp, lấy một bông hồng đỏ từ bên trong đưa cho Giang Đường.

Khuôn mặt Sơ Nhất ửng đỏ, lúm đồng tiền thẹn thùng động lòng người, "Tặng mẹ......"

"A? Giang Đường sửng sốt, "Con mua cho mẹ?"

Sơ Nhất gật gật đầu: "Ban đầu ông chủ muốn con mua hoa cẩm chướng, ông ấy nói tương đối thích hợp để tặng mẹ, nhưng con cảm thấy...... Hoa hồng thích hợp hơn."

"Vì sao?"

"Vì con hy vọng mẹ vĩnh viễn giống như hoa hồng." Cậu nhìn Giang Đường, "Xinh đẹp động lòng người."

Con gái không chịu nổi nhất chính là người khác khen mình đẹp, lại càng miễn bàn tới tiểu thân sĩ trước mắt, tuy còn nhỏ, nhưng ánh mắt nhìn người lại như liếc mắt đưa tình, lại trong suốt sạch sẽ.

Giang Đường cười vài tiếng, cảm thấy một thân đau ốm đều hầu như biến mắt không còn.

"Mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, con sẽ về trước."

"Ừ, con đi cẩn thận nhé."

Sơ Nhất gật đầu, đi được hai bước, cậu quay lại nhìn Giang Đường: "chú Hạ vừa gọi điện tới, hình như là có chuyện muốn nói với mẹ ạ."

Giang Đường sửng sốt: "Vậy con nói như thế nào?"

"Con nói mẹ sinh bệnh nằm viện."

Cô suy tư rồi gật đầu, không đáp lại Sơ Nhất.

Sơ Nhất rời đi không lâu, Lam Tùy Châu xách túi cháo bí đỏ trở về.

Bát cháo còn nóng hổi, hắn cẩn thận nhấc ra ngoài, thổi thổi cho nguội, sau đó đưa cái thìa cho Giang Đường.

Ánh mắt Giang Đường khẽ đảo, lắc đầu: "Tôi không muốn ăn, anh ăn đi."

Lâm Tùy Châu nâng mắt, cuối cùng không nói hai lời, cái miệng cũng ăn cháo mặc dù hắn không quá thích cháo bí đỏ.

Phòng bệnh an tĩnh, cái đèn treo trên đỉnh đầu hơi nhấp nháy, khi bát cháo sắp nhìn thấy đáy, môi Giang Đường khô khốc khẽ nhấp, chờ Lâm Tùy Châu ăn xong bát cháo, cô mới nhỏ giọng mở miệng: "Có thể lấy giúp tôi điện thoại được không?"

"Làm gì?"

Hắn tùy ý hỏi, thậm chí mí mắt cũng lười nâng, hiển nhiên là không trông đợi Giang Đường sẽ trả lời.

Đâu biết ——

"Tôi muốn gọi điện cho Hạ tổng."

Hạ tổng.

Hạ Hoài Nhuận.

Tay Lâm Tùy Châu nắm chặt thìa, ánh đèn mờ mờ không rõ.

Giang Đường thấy hắn trầm mặc, cho rằng hắn không vui, vì thế nói: "Nếu anh lười lấy, vậy dùng của anh cũng được."

Lâm Tùy Châu cười lạnh: "Cô dùng điện thoại của chồng gọi cho người đàn ông khác? Cô thật không hiểu một chút kiêng dè gì."

"......"

"............"

"Vậy anh giúp tôi lấy điện thoại của tôi."

Hắn trả lời dứt khoát lưu loát: "Không cần."

"......"

Không phải xong việc rồi sao.

Giang Đường buồn bực, cảm thấy đàn ông thật sự rất phiền toái, không... đàn ông đã kết hôn thật phiền toái.

Dựa trời dựa đất còn không bằng tự dựa vào mình.

Giang Đường kéo chai truyền dịch ra, gian nan di chuyển tới trước bàn đối diện, cô mở túi xách cố tìm điện thoại của mình, sau đó, một lần nữa nằm lên giường than thở.

Lâm Tùy Châu bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ánh mắt tràn đầy cảm xúc áp lực.

Giang Đường không chút nào dao động, mở điện thoại nhìn thấy ba cuộc gọi chưa nhận, toàn bộ đều là Hạ Hoài Nhuận, gọi nhiều như vậy đoán chừng là chuyện quan trọng, Giang Đường muốn gọi lại, bỗng nhiên ý thức được Lâm Tùy Châu còn ở bên cạnh.

Cô liếc mắt nhìn hắn, cảnh giác xoay người, mở WeChat nhắn tin.

【 Giang Đường: Hạ tiên sinh, tôi bị viêm dạ dày phải nằm viện, xin lỗi đã không nhận được điện thoại của anh. 】

Tốc độ trả lời của Hạ Hoài Nhuận trước sau như một.

【 Hạ Hoài Nhuận: Sơ Nhất đã nói cho tôi, em có khỏe không? 】

【 Giang Đường: Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh gọi điện cho tôi có việc gì sao? 】

【 Hạ Hoài Nhuận: Tôi muốn nói thứ bảy chủ nhật không cần tới, tôi phải dẫn La La đi tham dự yến tiệc thành phố S. 】

【 Giang Đường: Được. 】

Gửi tin nhắn xong, một bàn tay to lập tức cướp ngang điện thoại trên tay cô, Giang Đường sửng sốt nhưng cũng rất nhanh tỉnh lại.

Lâm Tùy Châu từ trên cao nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Bỏ việc."

"Cái gì?"

Hắn lặp lại lần nữa: "Bỏ việc đi."

Giang Đường có chút ngốc: "Vì sao?"

Ánh mắt Lâm Tùy Châu lạnh băng: "Cô có thể không biết quan hệ giữa Hoa Thiên và Kỳ Tích Ảnh Nghiệp, nhưng chúng tôi là đối thủ, là kẻ địch, tôi không hy vọng vợ của tôi đứng ở một phe đối lập với tôi, kể cả là dạy tại nhà, tôi đều không cho phép."

Ánh mắt hắn cố chấp đáng sợ, ẩn ẩn một Lâm Tùy Châu tàn nhẫn độc ác, đó là Lâm Tùy Châu trong cốt truyện trò chơi, tâm tư hẹp hòi, ích kỷ không quan tâm người khác.

Nhưng Giang Đường không phải là nguyên chủ yếu đuối ban đầu, cô sẽ không ở bên cạnh hắn, càng sẽ không để hắn tùy ý điều khiển cuộc sống của cô.

"Nếu tôi nói không thì sao?

"Thử thì biết."

Bang một tiếng.

Điện thoại bị Lâm Tùy Châu ném trên bàn, tầm mắt hắn lạnh nhạt liếc Giang Đường, sau đó chỉ còn chừa lại cho cô một bóng dáng cao ngạo.

Giang Đường khó hiểu nhìn điện thoại của mình, lại nhìn bóng dáng Lâm Tùy Châu rời đi, cổ họng không khỏi phát ra một tiếng —— a.

Ở bệnh truyền nước hai ngày, Giang Đường cảm thấy đã ổn định lập tức xuất viện.

Bác sĩ thực sự lảm nhảm rất nhiều, lúc gần về vẫn còn lải nhải mấy việc bắt cô phải chú ý, cô ngồi trên ghế giả vờ nghiêm túc lắng nghe, thường thường gật đầu phụ họa.

Cuối cùng, bác sĩ kê đơn: "Uống thuốc đều đặn, người trẻ tuổi cũng không nên thức đêm ăn bậy."

"Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."

Giang Đường lấy đơn thuốc ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Đột nhiên, cô nghe được người hộ sĩ gọi: "Người tiếp theo, Lâm Ái Quốc."

Cái tên quen thuộc lập tức làm bước chân Giang Đường ngừng lại, tò mò quay lại nhìn, giữa biển người mênh mang, cô chỉ thấy những bóng dáng và khuôn mặt xa lạ.

Có vẻ là cùng tên.

Giang Đường giấu suy nghĩ vào đáy lòng, thu lại tầm mắt, dạo bước ra khỏi bệnh viện.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙