[10⭐] - Tặng chương
_____
Thấy Giang Đường đến, chàng trai đè thấp vành nón màu đen, hai tay đút túi bước nhanh đi tới.
Cậu ta giữ chặt Giang Đường một phen, không nói hai lời liền kéo cô đến nơi hẻo lánh.
"Này, cậu buông tôi ra."
Giang Đường lo sợ bản thân sẽ gặp bất trắc, cảnh giác giữ chặt cậu ta.
Chàng trai rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Đó là một gương mặt tra nam tiêu chuẩn, mắt to, cằm nhọn, râu ria xồm xoàm vừa nhìn là biết đã lâu không xử lý.
Cậu ta nhìn cô, trong mắt là thấp thỏm, bất an, ẩn ẩn còn có áy náy.
"Chúng ta...... Chúng ta qua tiệm cà phê bên kia nói, ở đây nhiều người, bị nhìn thấy phải làm sao."
Tiệm cà phê trong miệng Viên Phong nằm ngay góc, không có nhiều người lui tới, Giang Đường cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người một trước một sau tiến vào tiệm cà phê.
Trong tiệm chỉ có chút ít ỏi vài người, ngoại trừ nhân viên pha chế cà phê làm việc bên ngoài, chỉ có trong góc còn ba người khách cao to ngồi, Giang Đường khóe mắt dư quang đảo qua, thản nhiên dời đi ánh mắt, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
"Tôi có lời nói với cậu."
Âm thanh của cô làm Viên Phong trong lòng kinh hoàng thả lỏng chốc lát, lúc này Viên Phong mới bằng lòng quan sát Giang Đường.
Giang Đường ngồi đối diện, váy đỏ xinh đẹp, nửa bên sườn mặt dưới ánh mặt trời, đẹp đến kinh hồn đoạt phách.
Viên Phong sững sờ một lúc, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, khô cằn mở miệng: "Tôi cũng có chuyện nói với chị."
Tay cậu ta đặt trên bàn không ngừng ma sát, thỉnh thoảng nâng lên mí mắt tỏ rõ nội tâm hoảng sợ bất an.
"Đường Đường......"
Xưng hô này lập tức làm Giang Đường nhăn nhíu mày, "Cậu đừng gọi tôi là Đường Đường."
Viên Phong có chút tổn thương: "Đường Quả Nhi."
"......"
"Thỉnh cậu gọi tôi là Giang Đường."
"......"
Lần này đến phiên Viên Phong trầm mặc.
Bất quá tên gọi gì cũng không còn quan trọng.
Hầu kết Viên Phong lăn lộn qua lại, cậu khẽ cắn môi, rốt cuộc hạ quyết định: "Giang Đường, chúng ta, chúng ta vẫn là tách ra đi, tôi nghĩ một hồi, tôi còn trẻ, về sau có năm tháng tốt đẹp, không thể...... Dù sao cũng không thể lãng phí thời gian ở trên người chị."
Giang Đường vốn là tới nói chia tay, kết quả bị chia tay: "......"
Cô nhìn Viên Phong, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Mặc dù trên cơ bản đều là ngả bài tách khỏi Viên Phong, nhưng nếu đối phương chủ động, cảm giác cũng thay đổi, giống như cô mới là kẻ bị đá.
Khó chịu.
"Sau này có thể...... có thể đừng quấn lấy tôi được chứ."
Nói xong, Viên Phong căng thẳng nhìn chỗ trong góc phía sau Giang Đường.
Cô lười nhác dựa vào ghế sofa, tay đặt trên bàn gõ nhẹ, "Cho tôi điếu thuốc."
"A? Trước kia chị không có hút thuốc."
"Bây giờ muốn."
Viên Phong nhấp nhấp môi, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá nhăn nhúm.
Cô lấy một điếu ra, châm lửa, hít sâu một ngụm, mùi vị thuốc lá thấp kém lan tràn trong khoang miệng.
Gương mặt của Giang Đường bị bao phủ trong khói xanh mịt mù, mắt hồ ly nhàn nhạt, thế nhưng lại không khỏi làm Viên Phong rung động, càng sinh mấy phần hối hận, nhưng nhớ tới của cải kếch xù kia, cậu ta lại giữ vững quyết định của mình, chỉ cần có tiền, cậu liền có được ngày tháng tốt đẹp hơn; chỉ cần có tiền, cũng không cần ngủ trong phòng trọ đầy gián, chỉ cần có tiền, kiểu phụ nữ gì không chiếm được.
"Cút đi."
"Cái gì?"
"Tôi nói cậu cút, về sau không cần xuất hiện trước mặt tôi."
Nói xong, Giang Đường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta bình tĩnh, cuối cùng đứng dậy, hoảng loạn rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Viên Phong càng lúc càng xa, hai hàng nước mắt trong suốt không khỏi rơi xuống từ khóe mắt.
Đây là phản ứng của cơ thể này.
Thật ra Giang Đường là một người đáng thương, người mẹ duy nhất của cô ấy xem cô ấy như công cụ kiếm tiền; người chồng duy nhất coi cô ấy là đồ bài trí, xem như công cụ phát tiết du͙© vọиɠ; con cái khổ cực sinh ra cũng không yêu cô ấy.
Cô ấy hẳn là xem sự xuất hiện của Viên Phong trong sinh mệnh mình như hi vọng, thế nhưng......
"Xuất hiện đi."
Ngón tay cô trắng nõn, nhẹ gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn sứ trắng, đợi tro tàn tản đi, sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Tiếng bước chân đến gần, người đàn ông trong bộ âu phục giày da ngồi tại vị trí trước đó của Viên Phong.
"Phục vụ, đem tách cà phê của vị tiểu thư này đổi thành sữa bò."
Khúc dương cầm êm dịu trong tiệm phối hợp với âm thanh hùng hậu trầm thấp kia, đặc biệt đầy sức hấp dẫn.
"Được, xin ngài chờ một lát."
Lâm Tùy Châu hơi sửa lại ống tay áo, đôi mắt thâm thúy dừng trên mặt cô, nhìn thoáng qua hai hàng nước mắt kia, hắn lấy ra khăn tay màu xám trong người, tự nhiên đẩy qua.
"Tôi hứa hẹn cho cậu ta ba trăm vạn, cũng đưa cậu ta đi Anh du học, điều kiện là rời khỏi cô, cậu ta không chút do dự liền đáp ứng."
Giang Đường dập tắt thuốc lá: "Ba trăm vạn có phần hơi nhiều."
Lâm Tùy Châu khóe mắt hạ xuống, ngữ khí lại mang theo ý cười: "Tình yêu của phu nhân tôi, đáng giá ba trăm vạn."
"Chẳng qua." Hắn đem lên sữa đưa đến trước mặt Giang Đường, "Tình yêu của cô ném đá trên sông."
Giang Đường híp híp mắt: "Anh làm như vậy, chính là vì nhục nhã tôi sao?"
"Không, tôi chỉ hi vọng cô có thể nhận thức được thân phận của bản thân." Lâm Tùy Châu nhìn cô, ánh mắt đặc biệt lãnh đạm, "Cô là nữ chủ nhân của giải trí Hoa Thiên, vợ của Lâm Tùy Châu, mẹ của ba đứa trẻ. Cô là một người trưởng thành, không phải cô gái nhỏ mù quáng theo đuổi yêu và được yêu, tôi có thể tha thứ cho việc xúc động lần này của cô, nhưng không cho phép lại có lần sau."
Lâm Tùy Châu đứng dậy, một tay chống mặt bàn, một tay nắm chặt cằm của cô, "Tôi không cho cô được thứ gọi là yêu, nhưng mà có thể cho cô vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng cô có thể an giữ bổn phận, làm tốt Lâm phu nhân. Đáp ứng tôi, Đường Quả Nhi......"
Đường Quả Nhi.
Xưng hô với giọng điệu đứng đắn kia làm Giang Đường tức điên.
Cô một phen đẩy ra bàn tay làm bậy của Lâm Tùy Châu, hung hăng trừng mắt hắn: "Được, tôi làm Lâm phu nhân của anh, mẹ của con anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng tôi, mặc kệ tôi làm cái gì với con anh, anh cũng không được nhúng tay."
Lâm Tùy Châu khôi phục ý cười: "Con cái cần sự giáo dục của mẹ."
_____
Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙