Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 70

Sắc mặt Chu Lăng nhìn rất khó coi, mặc dù hắn không để ý bị người khác cười nhạo, nhưng là, nếu người này lại là Tiết Duyệt kẻ mà hắn khinh thường, thì sẽ vô cùng mất mặt.

Hắn ta hơi nheo nheo mắt, đối với Tiết Duyệt nhẹ nhàng khịt mũi coi thường. Giữa người với người cần phải có sự so sánh, thật giống như nếu sau khi nhìn thấy một người phụ nữ như Thẩm Di Chu lại nhìn qua Tiết Duyệt,quả thật sẽ thấy khác nhau một trời một vực.

Tiết Duyệt bị Chu Lăng lúc này đột nhiên khịt mũi coi thường làm cho có vài phần bực bội, lông mày cô ta lập tức nhướng lên, thực mau cô ta tựa hồ lại nhớ tới cái gì, nở nụ cười, cô ta vặn vẹo vòng eo giốn như rắn nước đi tới bên người Chu Lăng, cười nói : " Đúng rồi, Chu tiên sinh, nơi này của ta có lẽ có thứ mà ngài cảm thấy hứng thú, không biết ngài có muốn xem qua không?"

Chu Lăng nhìn Tiết Duyệt từ trong chiếc túi xách tinh xảo lấy ra chiếc điện thoại di động, tùy tiện vuốt vài cái rồi đặt chiếc điện thoại di động trước mặt hắn, Chu Lăng trong lòng dần dần có một loại rất là cảm giác bất an dần, nhưng hắn vẫn là nhẫn nại để xem xét tình hình trước mặt.

Đây là một cái video, bất quá video lúc đầu không có gì trên màn hình, nhưng là liền tính là không có gì trên mặt Chu Lăng cũng trở nên có chút ngưng trọng, hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sắc mặt bỗng nhiên liền biến đổi, hắn nghĩ đều không nghĩ, liền duỗi tay đoạt di động lại, nhưng Tiết Duyệt đã nhanh hơn, ngay lập tức cầm điện thoại cất đi.

Chu Lăng sắc mặt âm trầm, cau mày nhìn chằm chằm Tiết Duyệt trước mặt, thanh âm trở nên rất không kiên nhẫn, nói: "đưa đây!"

Tiết Duyệt lại đắc ý cười: "anh có nghĩ tôi là một kẻ ngốc không?" Cô ta liền đặt điện thoại vào túi xách.

Sắc mặt Chu Lăng rất khó coi, bất quá chỉ là sau một lúc lâu, hắn khẽ mỉm cười: "Tiểu Duyệt, em làm gì vậy? Ngoan, đừng làm loạn, loại chuyện này nếu như bại lộ ra ngoài,đối với ta cùng em sẽ không có lợi gì, mau xóa đi."

Tiết Duyệt lại cười lạnh: "Tôi là đứa con gái ngoài giá thú, lại không kế thừa gia nghiệp, có cái gì phải sợ. Nhưng thật ra là anh..." Cô ta nhìn Chu Lăng từ trên xuống dưới, khóe môi cười nhạo càng sâu.

Chu Lăng híp mắt, nắm lấy tay Tiết Duyệt, hỏi: "cô muốn làm gì?"

“Tôi muốn làm gì, anh còn không biết sao?” Liền tính bây giờ bộ dáng Chu Lăng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, tay của hắn cũng cơ hồ muốn đem cánh tay của cô ta bẻ gãy, Tiết Duyệt cố nén đau, thấp thấp rống lên một tiếng.

Chu Lăng đương nhiên biết Tiết Duyệt muốn gì, chỉ là hắn không muốn, hắn từ kẽ răng nói ra mấy chữ: “Đừng có nằm mơ!” Dứt lời, hắn trực tiếp đoạt lấy di động của cô ta.

Tiết Duyệt ngay từ đầu còn nghĩ cách lấy lại, bất quá sau khi vùng vẫy một lúc, cô ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông này, vì vậy cô ta quyết định không lấy nó nữa, mà chỉ là lạnh nhạt nhìn Chu Lăng, một lát sau, Cô ta nhìn thấy Chu Lăng đem điện thoại trực tiếp ném nó ra ngoài cửa sổ, cô ta mới cười lạnh nói: "Chu Lăng , anh thực sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ tôi sẽ đem đồ vật quan trọng như vậy đặt ở trong điện thoại?"

Lời vừa dứt, Chu Lăng sắc mặt càng trở nên khó coi.

Bên này Thẩm Di Chu mặc dù cùng Tiết Hợp khiêu vũ,bất quá cũng vẫn là chú ý tới mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, cho nên tựa hồ có không quá chuyên tâm, Tiết Hợp nắm tay nàng vừa khiêu vũ, bỗng nhiên liền nở nụ cười: “Tôi phát hiện Thẩm tiểu thư nhưng thật ra khá quan tâm đến Tiết Duyệt cùng Chu Lăng."