Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 30: Quen mắt

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Là người đại diện cho Thẩm gia, cho dù mọi người đều lén lút bàn luận sau lưng Thẩm Tích Chu rằng cô không được Tɧẩʍ ɖυyên coi trọng, nhưng ngoài mặt, cô vẫn đại diện cho Thẩm gia và sự hiện diện của Tɧẩʍ ɖυyên. Vì vậy, Tiết gia vô cùng coi trọng Thẩm Tích Chu.

Khi Thẩm Tích Chu bước vào cửa lớn Tiết gia, ngay cả Tiết Công cũng đã ngồi trong phòng khách nguy nga tráng lệ chờ cô.

Thẩm Tích Chu thoáng dừng trước cửa, nhìn vào trong căn phòng rộng lớn trước mặt, chỉ cảm thấy một loại cảm giác đầu váng mắt hoa. Dường như mọi thứ chưa từng thay đổi, cô vẫn là thiên chi kiêu nữ của Tiết gia, chỉ cần quay đầu lại là có thể nháo tới gọi một tiếng "Công gia gia" (Ông nội Tiết Công), ôm lấy cổ ông, rứt râu của ông.

"Tôn tiểu thư!" Thẩm Văn Sơn đứng phía sau Thẩm Tích Chu, thấy cô đừng bất động ở đó liền nhẹ giọng nhắc nhở.

Thẩm Tích Chu ngay lập tức khôi phục tinh thần. Phải rồi, cô đã không còn là Tiết Phạn, cô của hiện tại là Thẩm Tích Chu. Cô tới đây để thăm thân nhân của người đã khuất, tiễn đưa Tiết Phạn.

Haha...

Có lẽ giữa thế gian này, chỉ một mình cô mới hiểu được cảm giác đó là như thế nào...

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tích Chu điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, chậm rãi đi về phía phòng khách.

Đã có không ít người tới chia buồn với Tiết gia, mặc dù phòng khách rất lớn, thậm chí còn đủ để tổ chức cả yến hội, song nhiều người cùng lúc kéo tới như vậy, khiến cả căn phòng lộ ra một chút đông đúc chật chội.

Bất quá, Thẩm gia đương nhiên không giống những người khác, vì vậy sau khi phát hiện Thẩm Tích Chu tiến vào phòng khách, một hạ nhân ăn mặc khảo cứu lập tức tiến tới thi lễ với cô:

"Thẩm tiểu thư."

"Tôi đến thăm Tiết lão tiên sinh." Trên mặt Thẩm Tích Chu mang theo nụ cười nhàn nhạt khiêm tốn, gật đầu với hạ nhân trước mặt một cái.

"Bên này. Mời Thẩm tiểu thư đi theo tôi." Hạ nhân nọ tiếp tục thi lễ, tư thế tiêu chuẩn đến mức không thể bắt bẻ. Hắn đeo găng tay trắng như tuyết, quơ nhẹ tay trước mắt Thẩm Tích Chu, làm một tư thế mời.

Bất chợt, con ngươi trong mắt Thẩm Tích Chu mị lên. Găng tay trắng...

Dường như cô đã từng nhìn thấy đôi gang tay này ở đâu đó, hẳn là khi cô còn là Tiết Phạn. Nhưng là nơi nào đây?

Thẩm Tích Chu chậm rãi đi theo sau hạ nhân đến chỗ người Tiết gia đang chờ, bất quá, ánh mắt của cô vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng hạ nhân trước mặt. Người này là hạ nhân của Tiết gia? Tại sao cô không nhớ Tiết gia có một hạ nhân như vậy?

Không! Không! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì sao cô lại thấy người này quen mắt như vậy?

Người này và đôi găng tay trắng kia, cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi?

Mặc dù những suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu, nhưng ngoài mặt Thẩm Tích Chu vẫn không hề để lộ nửa điểm dấu vết, theo chân hạ nhân kia đến bên cạnh người Tiết gia.

Thẩm Văn Sơn luôn đi phía sau Thẩm Tích Chu, vì cô mà gắt gao đổ mồ hôi lạnh một phen. Mặc dù đối với ông, ai thừa kế Thẩm gia cũng được, người mà ông ta trung thành chỉ có một, là Tɧẩʍ ɖυyên, nhưng hiện tại Tɧẩʍ ɖυyên rất coi trọng đứa cháu gái này. Lần này ông còn để cô đại diện cho Thẩm gia tới tham dự trường hợp này, Thầm Văn Sơm đương nhiên cũng hy vọng Thẩm Tích Chu không làm ra chuyện gì xấu hổ, làm mất mặt Thẩm gia.

Tuy Tôn tiểu thư gần đây biểu hiện không tồi, nhưng hành động mười mấy năm qua của cô thật sự khiến người khác phải rối rắm. Thẩm Văn Sơn ông vẫn cho rằng cô sẽ không thể nào thay đổi tốt lên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Vì suy nghĩ này mà Thẩm Văn Sơn so với Thẩm Tích Chu còn khẩn trương hơn.