Độc Sủng Kiều Thê

Chương 8: Tranh giành ghen tuông!

Lời vừa dứt, Lục Dao lập tức đứng lên: “Hinh tỷ tỷ, đáng nhẽ muội nên ở lại nói chuyện cùng tỷ nhiều hơn, nhưng mà muội vẫn chưa hoàn thành xong bài tập mà phu tử giao cho, bởi vậy không thể tiếp tục ngồi lâu được, để lần sau muội lại đến thăm tỷ nhé.”

Ánh mắt Ngụy Tuyết Hinh thoáng lay động: “Không ngờ ngã xuống nước một lần lại khiến Dao muội muội thích học như vậy.”

“Trông tỷ và Phỉ tỷ tỷ đều chăm chỉ như vậy, muội phải lấy hai người làm gương mới được.”

Sống lại một lần, tính tình Lục Dao trở nên cẩn thận hơn, cho dù nàng không thích học, nhưng cũng không thể để lại cho mọi người ấn tượng là ăn chơi trác táng, ít nhất bề ngoài phải giả bộ ngoan ngoãn, nhiều người cầm kỳ thi họa không thông thạo, không giỏi bằng nàng, tuy nhiên chỉ có nàng là người duy nhất mang tiếng không siêng năng, ham học…

Nhắc tới nàng không phải là trẻ con ngược lại rất cơ trí, chỉ hơi ham chơi một chút, nói đứa nhỏ bảy tám tuổi ham chơi còn dễ hiểu, nhưng một cô gái mười mấy tuổi như nàng lại mang tiếng như thế, các phu nhân ở chốn kinh thành không biết sẽ nghĩ thế nào về nàng, thật khổ quá mà!

Lục Dao cảm thấy mình phải thay đổi ấn tượng về bản thân trong mắt mọi người.

Đến lúc biểu ca huỷ hôn, nàng không thể làm một đứa trẻ cả đời, sớm muộn sẽ phải kết hôn, Lục Dao không phải thiếu nữ mười bốn tuổi ngây thơ, đương nhiên nàng hiểu rõ tầm quan trọng của việc lập gia đình, vì vậy phải suy nghĩ cho thanh danh của mình.

Nụ cười trên mặt Ngụy Tuyết Hinh nhất thời đông cứng lại, trong mắt lão thái thái, Lục Dao chỉ có khuyết điểm là ham chơi, nếu cố gắng hơn chút, chẳng phải sẽ càng được lão thái thái yêu thích sao?

Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Việc học quan trọng đến đâu cũng đừng để ảnh hướng hưởng đến sức khỏe, muội muội lượng sức mà làm.”

Lục Dao trong mắt có chút kinh ngạc: “Muội còn tưởng rằng thấy muội thay đổi, tỷ tỷ sẽ rất vui vẻ, nhưng vì sao tỷ lại khuyên muội không cần cố gắng?”

Ngụy Tuyết Hinh bị nàng làm cho nghẹn họng, giả vờ bày ra bộ dáng yếu ớt bất đắc dĩ: "Đương nhiên là tỷ mừng cho muội muội, chỉ sợ muội chăm chỉ học tập mà không để ý đến sức khỏe của mình, muội nhìn tỷ đi, lần này đột nhiên ngã bệnh, chắc là do mấy ngày trước luôn thức khuya đọc sách.”

Lục Dao cười nói: "Hinh tỷ tỷ yên tâm đi, thân thể của muội là phụ mẫu ban cho, dù muội có bất hiếu như thế nào cũng tuyệt đối không dám tự làm hại thân thể mình."

Ngụy Tuyết Hinh vừa tự làm hại mình: “...”

Rời khỏi Cúc Hương Các, Lục Dao nói lời tạm biệt với biểu tỷ.

Sau khi Lục Dao rời đi, khuôn mặt Ngụy Tuyết Hinh tối sầm lại, Đông Mai cẩn thận hầu hạ nàng ta: "Tiểu thư, tại sao nô tỳ luôn cảm thấy Lục tiểu thư trông khác với trước đây?"

Ngay cả Đông Mai cũng có thể nhận ra, làm sao Ngụy Tuyết Hinh lại không? Nàng ta tốn nhiều thời gian như vậy để lấy lòng nàng, tại sao cuối cùng lại thất bại trong gang tấc?

Ngụy Tuyết Hinh nghĩ mãi không ra, nàng ta rũ mắt, khôi phục vẻ bình tĩnh như trước: “Ngươi cho người quan sát nàng ta, xem nàng đến chỗ thái tử hay là đến chỗ Tĩnh Thư muội muội.” Nàng ta cố ý thay bộ quần áo này đương nhiên không phải để cho Lục Dao xem, với hiểu biết của nàng ta về Tưởng Tĩnh Thần, hắn khẳng định sẽ đi gặp Lục Dao.

Nghĩ đến việc hắn quan tâm đến nàng như thế, Ngụy Tuyết Hinh gần như nghiến răng nghiến lợi.

Nha hoàn nhanh chóng đáp: “Tiểu thư, Lục tiểu thư không đi đâu hết mà đi về phía cửa chính, tiểu thư vẫn đuổi theo nàng sao?”

“Đem áo choàng tới cho ta.”

Đông Mai cau mày, lo lắng nói: “Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, Lục tiểu thư đã đi rồi, tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.”

"Ngươi biết cái gì!"

Đông Mai không còn lựa chọn nào khác đành lấy áo choàng.

Trường Phong Điện.

Tưởng Tĩnh Thần đợi ở đại sảnh một lúc lâu, thấy Lục Dao vẫn chưa đến, hắn khẽ cau mày: “Ngươi đi xem biểu muội bây giờ đang ở đâu."

Tùy tùng rất nhanh đã quay lại: “Thế tử, biểu tiểu thư đã rời khỏi Cúc Hương Các, xem ra có ý định rời phủ.”

Tay Tưởng Tĩnh Thần không tự giác dùng sức, chiếc cốc trong tay bị hắn bóp nát, hắn ném cốc đi, rời khỏi Trường Phong Điện, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình, nghĩ đến điều gì đó, hắn dừng bước nói với thị vệ: “Nói Thanh Tùng cầm điểm tâm đi theo ta.”

Thị vệ đáp một tiếng rồi quay về Trường Phong Điện.

Lục Dao không hề biết điều này, nàng đi qua dãy hành lang dài, vừa đến bên Vọng Thủy hồ đã thấy bóng dáng quen thuộc, một nam nhân dáng người uy nghiêm mặc cẩm bào màu xanh, chính là biểu ca Tưởng Tĩnh Thần của nàng.

Hắn từng bước đi về phía Lục Dao, ngũ quan lạnh lùng dần rõ ràng, lần trước hắn cảm thấy biểu muội lạ lẫm, lần này biểu muội lại còn trốn tránh hắn, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Biết nàng rời đi nhất định phải đi qua hồ Vọng Thủy, hắn từ Trường Phong Đường trực tiếp đi tới đây, may mắn hắn tới sớm một bước.

Ánh mắt Tưởng Tĩnh Thần dừng lại trên người nàng, tiểu nha đầu mặc một chiếc váy dài bằng lụa thêu hoa, tóc búi cao, trên đầu cài một chiếc trâm bạc mạ vàng, hai bên sườn rủ vài sợi tóc, trông đoan trang lại có chút vui tươi, bởi vì không hay vận động nên sau khi đi một lúc, đôi má trắng nõn của nàng nhuốm một màu đỏ hồng, khiến khuôn mặt nàng càng thêm quyến rũ, đôi mắt của Tưởng Tĩnh Thần hơi lóe lên.

Thấy hắn tới gần, Lục Dao dừng bước, hàng mi dài rũ xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Sao biểu ca lại ở đây?"

Nhìn vẻ mặt yên tĩnh của nàng, Tưởng Tĩnh Thần luôn cảm thấy có thứ gì đó lướt qua, yết hầu hắn trượt lên xuống, bình tĩnh nói: “Ta đi trên phố mua một ít đồ cho muội và cô mẫu, định để Thanh Tùng đưa qua, nếu biểu muội đã đến thì hãy mang nó về đi.”

Lúc này Lục Dao mới ý thức được phía sau hắn có người đang đứng, chính là Thanh Tùng người hầu của hắn, Thanh Tùng trong tay bưng hai cái hộp, cái trên cùng là bánh vừng, một trong những món ăn vặt mà Lục Dao thích nhất. Lục Dao cảm thấy hắn ta thâm sâu khó lường, lần nào cũng mang đến nhiều món tráng miệng như vậy cho mình, may mắn là nàng có thể chất ăn mà không mập.

“Cảm ơn biểu ca.”

“Với ta còn khách sáo làm gì?”

Lúc trước mỗi lần nghe hắn nói như vậy, Lục Dao đều sẽ cười cười, không khách khí nói: “Vậy biểu ca lần sau mang cho ta hai cái nữa, ta còn muốn ăn bánh của Như Ý Lầu.”

Dù sao thì cũng khác rồi, cho dù bây giờ giữa hắn và Ngụy Tuyết Hinh không có chuyện gì xảy ra, thì Lục Dao cũng không thể đối xử với hắn như trước được nữa, nàng mím môi dưới, nghiêm túc nói: “Bây giờ ta không thích ăn bánh vừng nữa, một hộp sẽ đem về cho mẫu thân, lát ta đem cho bà, còn một hộp thì đưa cho biểu muội ăn.”

Tưởng Tĩnh Thần nhìn chằm chằm vào Lục Dao mà không nói lời nào, bầu không khí căng thẳng trong giây lát.

Lục Dao không đổi sắc mặt, dùng ánh mắt sai Vân Hương lên nhận hộp điểm tâm, giữ bánh vừng lại.

“Vậy ta về trước.” Nói xong, Lục Dao xoay người rời đi.

Tưởng Tĩnh Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, cổ tay nàng trắng nõn trong suốt, giống như một viên ngọc bích thượng phẩm, nắm trong tay có cảm giác bóng loáng, đôi mắt Tưởng Tĩnh Thần hơi trầm xuống, chỗ sâu nơi đáy mắt ánh lên tia lửa.

Lục Dao giãy giụa một hồi cũng không thoát ra được, đành ngẩng mặt lên hỏi: “Biểu ca còn chuyện gì sao?”

Làn da nàng trắng nõn nà, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng theo bản năng khẽ cắn xuống, mang theo một tia mê hoặc không biết từ đâu mà ra, hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ quanh quẩn nơi chóp mũi, dường như đủ để khiến người ta phát điên. Tưởng Tĩnh Thần nhịn rồi nhịn, sợ sẽ dọa nàng, cuối cùng vẫn thu tay lại.

Hắn im lặng một lát rồi nói với Thanh Tùng và nha hoàn của Lục Dao: “ Các ngươi lui ra trước đi.”

Vân Hương lén nhìn Lục Dao.

Lục Dao cắn môi dưới, nghĩ có chuyện nhất định phải nói rõ ràng với hắn, vì vậy gật đầu.

Trong chuyện tình cảm biểu muội còn ngây thơ, đối xử với hắn không có chút ngượng ngùng nào, ban đầu Tưởng Tĩnh Thần không vội vàng, dù sao hai người vốn có hôn ước, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến trái tim nàng rung động, nhưng hai lần biểu hiện này của biểu muội không khỏi khiến hắn nghĩ nhiều, nhưng nghĩ đến việc sau khi nàng rơi xuống nước thì không ra ngoài, cũng không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân nào khác, Tưởng Tĩnh Thần mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Lần này biểu muội rơi xuống nước sau đó lại tỏ vẻ xa lạ với ta, có phải biểu ca làm gì chọc muội tức giận không?”

Lục Dao vẻ mặt tự nhiên: “Biểu ca, ta cũng đã lớn rồi, mẫu thân đã sớm nói ta không thể cứ quấy rầy ngươi như vậy, bị người khác nhìn thấy thì không hay, ta cũng không muốn nghe thấy mấy lời bàn tán đấy.”

Cho rằng vì nha hoàn nói gì đó nên nàng mới cố ý giữ khoảng cách, Tưởng Tĩnh Thần cảm thấy an tâm một chút, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng nhưng Lục Dao lại né tránh.

Tưởng Tĩnh Thần hơi nheo mắt lại: “Bây giờ xung quanh không có người ngoài, tại sao muội lại lạnh lùng với ta như vậy?”

Lục Dao có chút cáu kỉnh! Tại sao trước đây nàng không thấy hắn phiền phức như vậy chứ, có lúc Lục Dao muốn xé rách mặt với hắn ta, nàng hít một hơi thật sâu, nghĩ đến mẫu thân và biểu muội. Nếu đã như thế thì chơi đùa với bọn họ vậy.

Lục Dao cắn môi, “Nếu biểu ca muốn biết, ta đành nói cho ngươi biết, sau này ta không muốn cùng ngươi quá thân cận, ta không muốn Hinh tỷ tỷ sẽ vì ta mà cảm thấy đau lòng.”

Tưởng Tĩnh Thần nghĩ đến vô số lý do, nhưng hắn không ngờ rằng lại là vì điều này, đôi mắt hắn hơi chuyển động, giọng nói dịu đi, biết nguyên nhân sẽ dễ dàng giải quyết: “Nàng đã nói gì với muội?”

Hắn đương nhiên biết chuyện Ngụy Tuyết Hinh thích hắn, nhưng hắn có hôn ước với biểu muội, người hắn thích cũng là biểu muội, tất nhiên sẽ không có khả năng có gì đó với nàng ta. Hắn chỉ giả vờ như không hay biết, ai ngờ nàng ta vậy mà lại biến biểu muội trở thành điểm đột phá.

Khó trách biểu muội đột nhiên bất thường như vậy, ánh mắt Tưởng Tĩnh Thần tối sầm lại, thuyết phục nói: “Chẳng lẽ sau này biểu muội sẽ vì nàng ta mà phớt lờ ta sao? Ở trong lòng biểu muội, biểu ca còn không quan trọng bằng nàng ta sao?”