Tiết Diễm vốn ngủ không sâu liền bị rung động kia gọi tỉnh.
Lúc đầu hắn còn tưởng là đồng hồ báo thức của Thẩm Phóng, giãy dụa khởi động cơ thể, với qua người anh muốn tắt giùm đồng hồ.
Kết quả cầm lấy di động, vừa liếc mắt một cái liền thấy được thông báo trên màn hình.
Là mẹ Thẩm Phóng.
Vào năm giờ năm mươi bảy phút sáng.
Mẹ Thẩm Phóng biết buổi sáng anh hay ngủ nướng nên chưa từng gọi điện cho anh sớm như vậy.
Tiết Diễm không nỡ đánh thức anh, nhưng cũng không thể bỏ lơ cuộc gọi ngoài ý muốn này, nghĩ một chút liền trực tiếp thay anh tiếp điện thoại.
Thanh âm qua điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ, là tiếng hét của mẹ Thẩm Phóng: "Phóng Phóng, bây giờ con có thể tới bệnh viện không, chỗ anh trai con!"
Bệnh viện, Thẩm Tiềm.
Nghe vậy Tiết Diễm liền không dám chậm trễ, lập tức trả lời "Để con gọi anh ấy dậy", sau đó nhanh chóng đẩy đẩy Thẩm Phóng.
Đêm nay Thẩm Phóng mệt muốn chết rồi, lúc này còn đương ngủ ngon mộng đẹp.
Tiết Diễm gọi vài tiếng thì anh mới khó khăn hé một mắt, thanh âm khàn khàn như thể trong họng bị một nhúm bông chèn tắc: "Làm sao vậy?"
Tiết Diễm đưa điện thoại tới bên tai anh, dùng khẩu hình miệng: "Mẹ."
Thẩm Phóng giật mình: "Mẹ?"
Mẹ Thẩm Phóng dường như lúc này mới ý thức được con trai mình hẳn còn chưa dậy, "Chắc con vẫn đang ngủ. Đừng ngủ, mau tới bệnh viện nhìn anh con!"
Thẩm Phóng vốn đang mơ mơ màng màng, bị tiếng nói hoảng loạn tựa tiếng khóc của mẹ làm sợ tới mức lập tức tỉnh táo: "Anh con làm sao vậy?!"
Mẹ anh cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ gọi: "Mau tới mau tới!"
Thẩm Phóng sợ trễ việc cũng không cố hỏi nhiều, vội vàng, "Con qua ngay."
Kéo cơ thể mệt mỏi đứng dậy, thắt lưng cùng chân bất ngờ mà bủn rủn, Thẩm Phóng thiếu chút nữa đã ngã xuống giường. Tối hôm qua miệt mài quá độ, hơn nữa mới nghỉ ngơi có hai giờ, ngay cả thân thể anh khỏe khoắn như vậy mà trong lúc nhất thời cũng không thể chịu nổi.
Tiết Diễm đỡ lấy anh, đứng lên theo: "Bây giờ chúng ta tới bệnh viện?"
Thẩm Phóng ngồi trên giường hít sâu mấy hơi, thoáng điều chỉnh lại tư thế di chuyển, ấn Tiết Diễm ngồi xuống giường lại: "Tôi qua thôi. Anh ngủ tiếp đi, tỉnh thì thu dọn phòng một chút xong gọi tài xế tới đón. Chìa khóa bên này tôi đưa cho anh, xe tôi lái đi trước."
Tiết Diễm cầm một bàn tay an ủi anh: "Tiềm ca sẽ không có việc gì. Tôi không ngủ, cùng anh qua đó."
"Anh ấy đương nhiên sẽ không có việc gì." Thẩm Phóng làm bộ bình tĩnh, "Nhưng vẫn cần có người ở lại đây dọn dẹp một chút, ban ngày còn có người tới học."
Tiết Diễm nhẹ nhàng hôn mu bàn tay Thẩm Phóng một cái: "Tôi thu dọn ở đây xong sẽ tới tìm anh. Đừng sợ."
Thẩm Phóng cúi đầu "Ừ" một tiếng, xuống giường mặc quần áo, lại rút một chùm chìa khóa trong túi đưa cho hắn.
Thẩm Phóng kỳ thật rất sợ hãi, tim đập nhanh vô cùng.
Tiếng mẹ khóc nức nở nghe rất rõ ràng, lại chưa nói cụ thể tình huống là gì, khiến anh lo lắng rốt cuộc anh trai đã xảy ra chuyện gì.
Sao lại đột ngột như vậy.
Bác sĩ không phải đã nói tình trạng anh trai ổn định, vẫn đang chuyển biến tốt đẹp sao.
Ngay cả cái tên mê tín Vu tiên sinh kia cũng nói anh trai sẽ tỉnh lại trong năm nay. Giờ đã là lễ Giáng sinh, năm nay cũng sắp kết thúc.
Trong lòng Thẩm Phóng thành một mớ hỗn độn, ngay cả thân thể kiệt sức cũng không thể ngăn được cố gắng, lái xe đuổi tới bệnh viện.
Đường lớn sáng sớm vắng hoe, đã không còn cảnh ngựa xe như nước đêm qua. Vài chiếc xe rải rác đều phóng rất nhanh, từ xa nhìn lại chỉ nho nhỏ tựa bọ cánh cứng vèo qua.
Tâm lý Thẩm Phóng treo lơ lửng trên ngọn lửa, vội vàng gọi điện thoại xin phép, đem ô tô thành máy bay, phóng hết tốc lực chạy tới bệnh viện.
Anh thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lý dọc đường đi.
Kết quả, nghênh đón anh tại phòng bệnh là một bất ngờ thật lớn.
- Anh trai hôn mê lâu như vậy, đã tỉnh lại.
Nam nhân ngũ quan bảy phần tương tự với Thẩm Phóng đang ngồi dựa vào giường bệnh, trên mặt vô cùng dịu dàng, lẳng lặng nhìn anh đứng ở cửa phòng bệnh.
Từ tháng hai tới tháng mười hai, mười tháng nằm liệt trên giường bệnh khiến cơ thể Thẩm Tiềm gầy đi không ít, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng người lại mang theo khí chất gió xuân cùng nhã nhặn tuấn tú mỉm cười giống hệt ngày trước, như thể chưa từng xảy ra tai họa gì.
Một giây đồng hồ từ địa ngục lên thiên đường.
Thẩm Phóng quả thực không thể tin vào hai mắt mình, sửng sốt một lúc lâu mới chạy tới, ôm chầm lấy bệnh nhân trên giường: "Anh! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"
Thẩm Tiềm chầm chậm giơ một bàn tay lên sờ sờ đầu em trai: "Phóng Phóng, anh tỉnh rồi."
Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại có chút tiều tụy ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, thấy một màn như vậy lại nhịn không nổi mà lau mắt.
Thẩm Phóng nửa ngủ nửa mơ bị cuộc điện thoại mơ hồ của mẹ dọa chết khϊếp, lúc này mới thấy hốc mắt bà đỏ bừng, nhưng có thể hiểu được tại sao khi nãy bà nói năng lộn xộn.
Ôm anh trai nửa ngày, Thẩm Phóng cuối cùng cũng tìm về thế giới thật, ngẩng mặt cười tươi, "Anh, em rất vui."
Nụ cười kia rạng rỡ cùng sáng lạn, giọng nói vui vẻ còn mang theo một tia làm nũng, Thẩm Tiềm run tay một chút lại chậm rãi xoa đầu anh, "Lâu như vậy, em vất vả rồi."
"Em không vất vả!" Thẩm Phóng vui vẻ nói, tiếp theo không đợi Thẩm Tiềm hỏi đã chủ động kể cho anh những chuyện xảy ra trong năm nay.
Công việc thăng tiến, lãnh đạo khen ngợi, bạn bè nhớ thương, những điều thú vị trong cuộc sống,...
Thẩm Tiềm lắng nghe cẩn thận, sau một lúc lâu cũng chỉ thấy anh nhắc tới chuyện tốt, không kể chuyện xấu, cũng hoàn toàn không nhắc tới việc tối quan trọng kia, cuối cùng cũng mím môi, nhẹ nhàng ngắt lời: "Nghe mẹ nói em kết hôn rồi."
Tươi cười trên mặt Thẩm Phóng cứng đờ, ánh mắt liếc mẹ một cái, truyền đạt ý "Mẹ phản bội".
Mẹ cúi đầu sửa lại giấy tờ một chút, làm bộ cái gì cũng không phát hiện, vô cùng tàn nhẫn cự tuyệt ý tứ "mi mục đưa tình" của trai nhỏ nhà mình.
Trái tim Thẩm Phóng có chút kích động, nhưng cuối cùng cũng không trốn tránh, thành thật, "Vâng."
Sắc mặt Thẩm Tiềm không đổi, thậm chí độ cong khóe miệng cũng chẳng có chút biến hóa nào, ngữ khí ôn hòa, "Vậy thì chúc mừng."
Nghe thấy lời nói vô cùng bình tĩnh kia, gan Thẩm Phóng lại không khỏi run run một chút.
Anh biết là anh trai mình không vui. Mặc dù theo biểu tình chẳng nhìn ra sơ hở nào, nhưng anh vẫn biết vậy.
Trên thực tế, nếu chuyện tương tự mà đặt lên người Thẩm Phóng thì anh sẽ còn không vui hơn.
Rõ ràng ngay từ đầu đã nói rõ, mặc kệ ai kết hôn trước, đối phương nhất định phải tới dự, đứng ở vị trí người nhà quan trọng nhất. Hiện giờ, chẳng qua chỉ là nằm bệnh mấy tháng, em trai ngay cả giấy cũng lĩnh, hôn lễ cũng tổ chức, hoàn toàn để anh trai ở sau đầu.
Tuy rằng anh có lý do nhưng không thể nói với anh trai vì sợ anh áy náy, chỉ có thể thừa nhận rồi để anh mất hứng không nói gì.
Thấy Thẩm Phóng vẫn im lặng, Thẩm Tiềm lại dịu dàng hỏi một câu: "Em dâu là ai? Có phải cô gái nào anh quen không?"
... Anh nên nói gì đây, có nên nói thật không?
Nếu anh trai mà biết em dâu này không phải cô gái mà lại là một tên đàn ông cao lớn thì có tức giận hơn không?
"Khụ." Thẩm Phóng hắng giọng, làm bộ rất thản nhiên: "Hẳn là anh có quen, người ấy là Tiết Diễm. Trước kia học cùng một trường trung học với chúng ta."
Tên này vừa ra khỏi miệng, bình tĩnh mà Thẩm Tiềm dốc lòng bảo trì cuối cùng cũng sụp đổ, từ mất hứng vô hình chuyển sang hữu hình.
Sắc mặt anh thay đổi, tuy rằng nhìn qua vẫn bình thản như trước, giọng nói lại mơ hồ có áp lực sơn vũ dục lai(*): "Thì ra là cậu ta."
(*) Sơn vũ dục lai: Gió thổi mưa giông báo cơn bão sắp đến
Thẩm Phóng âm thầm nghĩ, anh trai cùng Tiết Diễm Diễm, trước đó bọn họ hẳn không có trò vui gì đi.
Đương miên man suy nghĩ, điện thoại trong tay anh lại vang lên, là của Tiết Diễm: "Bên kia thế nào rồi? Anh ấy có chuyện gì không?"
Thẩm Phóng nhìn trộm biểu tình anh trai, nghiêm mặt, "Không có. Anh ấy rất tốt."
Tiết Diễm bên kia thở dài nhẹ nhõm, dùng khẩu khí tranh công: "Phòng bên này tôi cũng tự mình quét tước sạch sẽ, cửa cũng khóa rồi. Để tôi qua đó tìm anh."
"Chưa cần đâu." Anh trai hôn mê lâu vừa mới tỉnh, thân thể vẫn còn rất yếu, Thẩm Phóng tạm thời tính toán trước cứ cách ly hai người bọn họ, nói nhanh: "Anh trai tôi tỉnh rồi, chúng tôi muốn nói chuyện với nhau một chút. Anh không có việc gì thì đi mua đồ ăn giùm tôi đi, bổ sung dinh dưỡng cho anh ấy. Mua một con gà, một con cá,..."
Ngay khi nghe thấy tin Thẩm Tiềm tỉnh lại, Tiết Diễm có chút giật mình nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ghi lạ những gì Thẩm Phóng muốn vào ghi chú trong di động.
Vì Thẩm Phóng đang cảm thấy rất hạnh phúc mà Tiết Diễm ý thức được, anh đột nhiên không cho mình đi tìm thì chỉ sợ là không chỉ muốn cùng anh trai nói chuyện, khả năng cao là Thẩm Tiềm đã biết quan hệ của bọn họ, hơn nữa còn không muốn gặp mình.
Tài xế Tiết gia được gọi tới, chạy rất nhanh tới trung tâm đào tạo đón người.
Tiết Diễm ôm bó hồng hôm qua trong ngực, lại sờ sờ nhẫn trên tay, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tầng trên cùng, lên xe về nhà.
Phân phó cho dì Trần dưới bếp dựa theo danh sách đi mua đồ ăn, Tiết Diễm đi vào thư phòng, từ ngăn kéo lấy ra một quyển nhật ký.
Ngày 24 tháng 12, 25 tháng 12, thời tiết rất đẹp. Mình yêu Phóng Phóng, Phóng Phóng yêu mình...
Hoa hồng cầu hôn đã héo, Tiết Diễm ngắt từng cánh hoa trải ra, cẩn thận kẹp vào các trang của quyển nhật ký.
Nghĩ một lúc, hắn lại duỗi tay trái làm người mẫu, đem hình dạng nhẫn ở ngón áp út vẽ vào sổ.
Thời điểm làm những việc này, miệng hắn luôn nở một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Thẩm Tiềm tỉnh lại, những ngày tiếp theo chỉ sợ sẽ gặp một ít khó khăn.
Nhưng hắn đã có nhiều yêu thương của Thẩm Phóng như vậy, cũng có đủ can đảm cùng tự tin chiến đấu với những khó khăn đó.
Trong phòng bệnh, chủ đề liên quan tới Tiết Diễm tạm thời bị hai anh em đều ăn ý tránh đi, Thẩm Phóng tiếp tục nói chuyện công tác cùng cuộc sống thú vị với anh trai.
Thẩm Tiềm bệnh đã lâu nay mới tỉnh lại, cơ thể suy yếu, tinh thần cũng không tốt, trò chuyện một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Thẩm Phóng đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cho anh, bản thân cầm chìa khóa xe trên tủ đầu giường, tính chờ mẹ đi toilet xong sẽ về nhà một chuyến, nấu đồ ăn cho anh trai.
Thẩm Tiềm vốn đã nằm xuống yên ổn, nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Thẩm Phóng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại bật người ngồi dậy, cơ thể lắc lư.
Thẩm Phóng hoảng sợ, chạy qua đỡ lấy: "Anh, làm sao vậy?"
"Anh nhớ ra rồi." Thẩm Tiềm túm tay anh thở hổn hển: "Chiếc xe đυ.ng phải anh với mẹ, anh có nhìn thấy biển số xe."
Thẩm Phóng biến sắc: "Là cái gì?"
Thẩm Tiềm day trán, chậm rãi nhớ lại nói: "x,y,z... 2,3,3."