Diệp Thần sau khi ăn bánh quy nhìn qua mình ngoại hình trên mặt nước khá hài lòng, vẻ ngoài của hắn khi làm mèo cũng có thể dễ thương đến thông sát toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ đều không có thành vấn đề.
Bây giờ hắn có bộ lông 2 lớp với lớp lông dài phía ngoài và lớp lông ngắn khá dày ở bên trong phía sau có chiếc đuôi dài liên tục ngoe nguẩy luôn xù vô cúng trói mắt. Chiếc mũi bé hình tam giác đỏ hồng và đôi mắt to như hai hòn ngọc sáng. Hai bên mũi liền là mấy cái râu dái sang hai bên. Xem qua liền biết là giống mèo Ba Tư.
“Meow bản miêu gia thật sự quá đáng yêu… meow… nhìn rất giống chú mèo đi hia… meow… meow...” Diệp Thần đứng hai chân trên mặt đất đưa ba ngón tay với những chiếc móng vuốt sắc vuốt vuốt mình ở cằm nhúm lông như vuốt râu tự kỷ.
“Móa meow,... bổn miêu gia giọng nói cùng với chữ cuối sao không tự chủ… meow meow...” Diệp Thần liên tục kêu meow meow sợ hãi.
Keng, ảnh hưởng của bánh quy rất chi là mạnh mẽ. Ký chủ như vậy rất dễ thương.
“Dễ thương cái con khỉ meow… lão tử không phải mèo… meow… chỉ giả mèo… meow… chết tiệt vẫn kêu meow meow...” Diệp Thần đều cảm giác muốn khùng một dạng.
Keng, mình bắt trước loài mèo kêu nha kêu cùng hệ thống meow meow... meow meow…
“Meow meow… meow meow…. cho đẻ chứ meow… bổn miêu gia dị ứng… meow với bài hát này… cho lão tử tắt nhạc… meow...” Diệp Thần đều muốn đem cái hệ thống này đập chết.
Keng, bổn hệ thống meow... đã… meow… tắt… meow… nhạc… meow…
“Ngươi… meow… giỏi meow...” Diệp Thần liền mở miệng nói lập tức cảm giấc tức giận. Đem đầu đều muốn đập lên tảng đá.
“Vẫn là thôi đi meow… bổn miêu gia meow… vẫn còn soái chán… meow...” Diệp Thần kêu meow meow liên tục tự an ủi mình cầm quần áo cất vô hệ thống chiếc dây chuyền đeo nhẫn đeo lên cổ mèo của mình.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền cảm thấy có chút đòi bụng. Dù sao hiện tại hắn không thể dùng Linh Khí sẽ cảm thấy đói và thấy khát.
“Vẫn là đi tìm cái gì đó ăn… meow...” Diệp Thần liền quay người muốn bước đi lập tức ngã sấp trên mặt đất.
“Móa… meow… lão tử thế nào lại meow… không giữ được thang bằng meow...” Diệp Thần muốn đứng dạy lại lập tức ngã ra đằng sau.
Keng, hảo ý… meow… nhắc nhở… meow…
“Mẹ nó meow… nói tử té không nín… meow meow… “ Diệp Thần đều muốn khùng meow… Móa cả suy nghĩ cũng meow...lầy vừa thôi meow…
Keng, không đùa ký chủ, kẻo người ta lại nói bắt nạt động vật bốn chân chưa tiến hóa. Hiện tại ký chủ là mèo. Mèo cần đi bằng bốn chân, ngươi còn có một cái đuôi nữa, Đứng thẳng còn có thể dễ một chút, nhưng di chuyển khó vô cùng.
“Đệt… meow… á đù… meow… lão tử không tin mèo đi hia… meow đi hai chân được meow… bổn miêu gia cũng là mèo sẽ không chịu thua kém… meow... phải cho mọi người biết thế nào là… meow mèo quý sờ tộc… meow...” Diệp Thần tự động viên mình cố gắng nói.
Keng, ký chủ ngươi vẫn là từ bỏ đi.
Sau một tiếng ngã sấp mặt trên mặt đất, Diệp Thần vãn là không thể đi bằng hai chân mà phả đi bằng bốn chân.
Keng, bổn hệ thống đã nói mà mèo thộn.
“Meow… cấm gọi bổn miêu gia… meow mèo thộn.” Diệp Thần bức tức nói. Bụng thì đói cái hệ thống cứ châm chọc khiến hắn tức lộn ruột. Với tốc độ của một con mèo ú này, Diệp Thần khó mà biết khi nào hắn mới có thể đến được Hắc Mộc Nhai quá.
Tạch… đi dọc bờ sông lúc một con cá lập tức từ mặt nước bơi qua.
“Méo mèo meow cá...” Diệp Thần lập tức hai mắt sáng bừng nhảy từ trên bờ ra bắt lấy con cá. Có vẻ như người hắn quá nặng.
“Tủm...” Ngọt xớt một tiếng phát ra. Diệp Thần liền rơi xuống đất ướt như mèo lột.
“Meow… bổn miêu gia không bơi được… meow… cứu mạng… meow...” Diệp Thần lập tức kêu cứu. Móa, loài mèo này bơi kiểu gì vậy.
Sau một thời gian vật lộn trong nước, Diệp Thần cuối cùng bơi trở lại vào bờ. Lông toàn thân đều xù đi lên phồng to ra. Giờ trông hắn hoàn toàn không khác gì miếng kẹo bông.
“Chó chết… meow… ta muốn trở lại làm người… meow… làm mèo khổ quá hu hu… meow...” Diệp Thần đều khóc không ra nước mắt kêu meow meow bên bờ sông liên tục.
Vào lúc này tại Hắc Mộc Nhai bên trên bế quan không ra ngoài Nhậm Ngã Hành tay nắm chặt mình lá thư báo đến xé thành từng mảnh một.
“Hừ, ta hi sinh mình thê tử, hi sinh mình gia đình chỉ muốn bước vào Tiên Thiên Cảnh. Vậy mà kết quả nàng một chút bí kíp võ công cũng không đem về. Da^ʍ phụ… hừ, tức chết ta….” Nhậm Ngã Hành vốn cho rằng dùng Tuyết Tâm dụ dỗ tiên sinh mắc mưu. Không nghĩ tới hắn liền mất cả trì lẫn chài.
“Giáo chủ đại nhân, Đông Phương trưởng lão hiện tại ở trong bang cũng rất có uy tín. Nếu chúng ta còn không hành động e rằng...” Một đám người cầu xin Nhậm Ngã Hành xuất quan nói.
“Không cần thiết, hừ, chuyện này ta tự có mình tính toán. Chỉ cần qua một thời gian ta liền có thể đại công cáo thành. Giờ phút này ta không thể xuất quan.” Nhậm Ngã Hành liền phân phó nói.
“Bẩm báo giáo chủ đại nhân, giáo chủ phu nhân muốn gặp người.” Một cái người từ bên ngoài vào báo nói.
“Kêu nàng có chuyện gì để sau hẵng nói, ta hiện tại không thích hợp để xuất quan cùng nàng gặp mặt.” Nhậm Ngã Hành liền lạnh nhạt nói. Hiện tại đối với hắn sức mạnh mới là tất cả những gì hắn muốn.
“Báo… giáo chủ phu nhân nói muốn giáo chủ đặt tên cho nhi nữ của mình.” Vừa mới đi ra ngoài một lúc kẻ này lại vào lần nữa chuyển lời.
“Muốn đặt tên gì liền tùy tiện nàng đặt. Lần sau mấy việc nhỏ này đừng làm phiền đến ta. Còn nữa, từ nay ta bế quan, đừng để nàng đến làm phiền ta.” Nhậm Ngã Hành đối với Tuyết Tâm trở lên càng lúc càng lạnh nhạt nói. Đặc biệt là sau khi Tuyết Tâm sinh ra nữ hài không phải nam hài, càng khiến hắn không muốn gặp nàng.
“Giáo chủ phu nhân… ngươi không thể vào… giáo chủ phu nhân...” Lời vừa chuyển ra ngoài chưa lập. Tuyết Tâm lập tức từ ngoài xông vào bên trong động.
“Phu quân, ta đến là muốn để ngươi nhân lúc con sắp đầy tháng cho nàng một cái tên.” Tuyết Tâm liền không đối với các trưởng lão tỏ chút nào kinh nể đối với Nhậm Ngã Hành lên tiếng yêu cầu nói. Dù sao ở cái này xã hội, tên con cái vẫn là nam nhân quyết định.
“Phu nhân, chúng ta đang bàn chuyện. Ngươi vẫn lên lui ra ngoài đi. Chuyện tên của nữ nhi ngươi tự mình quyết là được.” Nhậm Ngã Hành không chút nào bận tậm nói.
“Ngươi xuất ngày chỉ biết đến bang hôi. Hi sinh ta là đủ rồi, mặc dù ta đã phản bội ngươi. Nhưng đó vẫn là ngươi nữ nhi, ngươi không thể ghét bỏ nàng.” Tuyết Tâm lập tức mở miệng nói.
“Ta nói là đủ rồi. Nếu như ngươi không muốn ta ghét bỏ nàng, Ngay từ đầu đừng có sinh ra nó.” Nhậm Ngã Hành tức giận khi nàng nói thẳng với hắn việc nàng phản bội hắn.
“Ngươi… ta...” Tuyết Tâm không nghĩ tới Nhậm Ngã Hành thay đổi lớn như vậy, khi hắn tiếp xúc đến quyền lực cùng lực lượng hắn đã thay đổi. Hiện tại đã thay đổi đến chính nàng cũng không nhận ra.được nữa rồi.
“Người đâu đem phu nhân đưa ra ngoài, từ nay về sau không có lệnh của ta. Kể cả nàng cũng không được vào.” Nhậm Ngã Hành lớn tiếng ra lệnh.
“Nhậm Ngã Hành… ta và ngươi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt. Ta sẽ đưa nữ nhi của ta rời khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo.” Tuyết Tâm quyết tâm nói.
“Câm miệng,đừng để nàng nói hồ đồ, lập tức đem nàng nhốt lại. Không có lệnh ta không được thả nàng ra.” Nhậm Ngã Hành lập tức quát lớn với mình phu nhân.
“Mau thả ta ra… các ngươi bỏ ta ra… Nhậm Ngã Hành… đồ tuyệt tình… ta lấy ngươi làm phu quân… là ta Tuyết Tâm hối hận nhất việc… Nhậm Ngã Hành… thả ta ra… để ta rời đi...” Tuyết Tâm lập tức bị kéo ra ngoài tức giận.
“Xúc phạm giáo chủ, vi phạm môn quy. Đem nàng cùng nàng ta nữ nhi lập tức ném tới phòng củi nhốt vô. Từ nay Nhậm Ngã Hành ta không có phu nhân.” Nhậm Ngã Hành nổi lên sắc bén sát khí lớn miệng nói. Hừ, tiên sinh nói đúng, đạo vốn vô tình, vô tình mới là đạo. Hai kẻ này chính là thứ làm vướng chân hắn.
“Nhậm Ngã Hành ngươi điên rồi… ngươi luyện công đến điên rồi....” Tuyết Tâm lập tức nói sau đó liền bị kéo đi ra ngoài.
“Chúng ta tiếp tục nói tiếp đi.” Nhậm Ngã Hành hít thở một hơi thật sâu lần nữa cùng với các trưởng lão khác bàn đại sự, hoàn toàn không quan tâm đến Tuyết Tâm. Bỏ mặc nàng ngoài kia. Hiện tại hắn đã trở thành nô ɭệ của sức mạnh rồi.
Nhìn thấy Nhậm Ngã Hành như vậy máu lạnh, mọi trưởng lão lập tức đều cảm thấy run người, sợ hãi. Người hắn yêu thương quan tâm bao năm như vậy. Cuối cùng hắn chỉ vì một quyển võ công liền có thể đem nàng bán đứng. Thật sự là kinh người tham vọng nam nhân.