Nhu Mỹ Đình ôm lấy Đông Phương Khúc cánh tay kéo hắn đi về phía của Diệp Thần cùng với Nhu Tiểu Băng. Nhìn hai người đi đến, hắn cảm nhận được bên cạnh Nhu Tiểu Băng bất an di chuyển sát về hắn, mặt có chút đỏ ửng giống như bị bắt gian tại trận.
“Tỷ tỷ nghe nói ngươi bị đuổi ra khỏi nhà. Không nghĩ tới tật xấu vẫn không có sửa. Lại cùng một cái khác nam nhân ôm ấp ở nơi này. Ta nói vị tiểu ca này ngươi vẫn là tránh xa nàng, nếu không sớm muộn nàng cũng cho ngươi đội nón.” Nhu Mỹ Đình lời nói có gai đâm vào Nhu Tiểu Băng lòng nói. Nhưng nàng cũng có chút tức giận, cái nữ nhân này bỏ đi Khúc ca ca lại có thể vớ được soái như vậy nam nhân. Tuy nhiên nhìn quần áo đều là đồ đểu như vậy, chắc cũng chỉ là loại nghèo mạt mà thôi. Nam nhân không có tiền, ai quan tâm hắn thế nào đẹp.
“Chuyện của ta không cần các ngươi quản.” Nhu Tiểu Băng cắn răng tức giận nói.
“Ta nói ngươi biết. Muốn sống thì tránh xa nàng một chút. Dù có hàng do ta bỏ cũng không đến loại nam nhân khác hưởng dụng.” Đông Phương Khúc có chút khó chịu, hắn cảm giác như mình bị cắm sừng một dạng. Dù sao trước đó Nhu Tiểu Băng cũng là hắn nàng dâu.
“Không đến ta? Chẳng lẽ là đến ngươi sao?” Diệp Thần không khách khí kéo Nhu Tiểu Băng vào mình lòng đưa tay sờ nàng cái mông trắng đằng sau váy. Khiến Nhu Tiểu Băng mặt đều ưng đỏ. Nàng còn không có mặt qυầи ɭóŧ, còn trước mặt hai cái đáng ghét vậy bị Diệp Thần sờ xoạng lại không dám phản kháng.
“Ngươi là muốn chết?” Đông Phương Khúc lạnh lùng tức giận tay đều nắm chặt. Dám ở trước mặt hắn động hắn dự tính tình nhân? Nữ nhân này hắn còn chưa có hưởng dụng qua đâu.
“Thay vì ẳng những thứ vô nghĩa mày lên làm gì thiết thực hơn đi. Nhiều đứa đều muốn tao chét rồi, nhưng tao vẫn sống đấy thôi. Nhìn bồ mày cũng ngon đấy chứ? Mỗi tội, ngực hơi lép. Thế nào, theo tao một đêm có được hay không?” Diệp Thần tay trái sờ mông của Nhu Tiểu Băng tay phải đưa tay hướng tới Nhu Mỹ Đình khuôn mặt sờ sang.
Nhu Mỹ Đình lập tức câm nín sợ hãi trốn ra đằng sau Đông Phương Khúc lưng ánh mắt kinh tởm nhìn Diệp Thần cùng Nhu Mỹ Đình.
”Tỷ tỷ quản tốt nam nhân của ngươi.” Nhu Mỹ Đình khinh bỉ nói.
“Ta quản không được hắn.” Nhu Tiểu Băng thấy Nhu Mỹ Đình sợ hãi ngược lại thích thú không có ngăn cản Diệp Thần hành động.
“Mỹ Đình không cần sợ, loại du côn này, Khúc ca ca một đánh liền xử mấy cái.” Đông Phương Khúc không thấy Diệp Thần có cái gì kình lực liền tự tin nói. Tuy hắn tu luyện không có tiền bộ, nhưng một thân minh kính cao thủ đều là dược tài bồi lên, người thường hắn có thể đánh mười cái đại hán cũng không thành vấn đề.
“Ta tin tưởng Khúc ca ca sẽ bảo vệ ta.” Nhu Mỹ Đình ánh mắt đều lóe tinh quang nhìn Đông Phương Khúc.
“Giả tạo. Lão công đừng nói với bọn họ chúng ta rời đi.” Nhu Tiểu Băng khinh bỉ một cái muốn kéo Diệp Thần rời đi. Dù sao Đông Phương gia hay là Nhu gia, hiện tại hai người đều động không nổi. Trước đó nàng rất nghĩ trả thù nhưng sau khi có đứa bé này. Nàng chỉ cầu thanh thản trôi qua mà thôi.
“Được, dù sao ta đối với nàng phẳng cùng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ nữ nhân không có hứng thú.” Diệp Thần ánh mắt không kiêng kỵ nhìn qua Nhu Mỹ Đình xì một cái, hắn là biết y thuật, nhìn qua một cái liền thấy được cái này Nhu Mỹ Đình từ trên xuống dưới đều sửa qua, tất nhiên là ngoài bộ ngực, dù sao nơi này nam nhân sẽ rất dễ cảm nhân được là giả, để cua Đông Phương Khúc nàng đương nhiên không ngu đến đem ngực cũng đập đi xây lại.
Nhu Mỹ Đình nghe được Diệp Thần nói vậy lập tức liền biến sắc nhìn Đông Phương Khúc biện bạch: “Khúc ca ca đừng nghe nó nói bậy, ta từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua dao kéo.”
“Hừ, hắn là thùng rỗng kêu to mà thôi. Từ trên xuống dưới ngươi, ta chỗ nào không sờ qua, làm sao không biết thật giả.” Đông Phương Khúc đương nhiên không tin Diệp Thần an ủi Nhu Mỹ Đình nói.
“Cảm ơn Khúc ca ca đã tin ta.” Nhu Mỹ Đình thở phào nhẹ nhõm tức giận nhìn về phía Diệp Thần cùng với Nhu Tiểu Băng đang muốn rời đi.
“Tỷ tỷ chị tính cứ như vậy rời đi sao? Ta thấy nam nhân lưu manh như vậy, không phải là ngươi bao nuôi chứ? Ngươi bỏ Khúc ca ca tốt như vậy, đi theo hắn sao? Hiện tại hai người muốn đi thuê khách sạn?” Nhu Mỹ Đình ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ không cho Nhu Tiểu Băng rời đi, nàng muốn lợi dụng Đông Phương thiếu gia trả thù cho mình.
Đông Phương Khúc nghe thấy vậy trong lòng cũng có nổi nóng. Nghĩ đến việc Nhu Tiểu Băng tiếp tục cùng nam nhân khác lên giường hắn vô cùng tức giận: “Tiểu tử, ta cho ngươi tiền, khôn hồn rời đi nàng. Nàng không phải ngươi có động.”
“Ngươi nói vậy là sao chứ?” Nhu Tiểu Băng biến sắc nói.
“Ngươi không phải rất cần đàn ông sao? Hôm nay ta giúp ngươi thỏa mãn.” Đông Phương Khúc liếʍ môi một cái nói.
“Khốn nạn, tiền của ta ngươi ta không cần. Chúng ta đi.” Nhu Tiểu Băng muốn kéo Diệp Thần rời đi, hắn cho nàng là ai có thể tùy tiện ngủ sao? Nhưng nhìn thấy Diệp Thần bất động rời đi nàng lập tức lo lắng, hắn không phải động tâm chứ?
“Tỷ tỷ đừng có không biết điều như vậy. Khúc ca ca nghĩ ngươi là đối với ngươi quan tâm lắm rồi.” Nhu Mỹ Đình vì lấy lòng Đông Phương Khúc liền chắn trước mặt Nhu Tiểu Băng nói.
“Bao nhiêu tiền?” Diệp Thần cân nhắc hỏi. Nhu Tiểu Băng lập tức biến sắc mặt, nàng làm sao quên nam nhân này là cái trai bao. Chỉ cần có tiền hắn đến thân đều có thể bán.
“Ngươi rất tức thời, mười triệu, ta cho ngươi tiền. Thậm chí vừa rồi ngươi lỗ mãng ta cũng sẽ không cùng ngươi chấp.” Đông Phương Khúc cười lạnh nói.
“Lão công… đừng… ta… ta… nhưng mà trong bụng...” Nhu Tiểu Băng đều kéo chặt Diệp Thần tay áo lắp bắp khẽ cầu xin hắn đừng bỏ rơi nàng. Dù sao nàng cũng mang thai con của hắn nha.
“Mười triệu? Ngươi cho là đuổi ăn mày sao? Ít nhất một tỷ.” Diệp Thần không quan tâm bên cạnh Nhu Tiểu Băng ánh mắt tội nghiệp nói. Nhu Tiểu Băng cùng với Nhu Mỹ Đình lập tức sững sờ, nam nhân này là tham tiền hóa điên rồi sao?
“Lòng tham vô đáy? Một tỷ ngươi có thể ngủ bao nhiêu cái nữ nhân? Ngươi thèm tiền đến phát điên sao? Một trăm triệu, cầm tiền cút đi.” Đông Phương Khúc viết một tờ chi phiếu ném lên mặt đất tức giận nói. Một tỷ không phải số ít, dù hắn là ăn chơi chác tán đại thiếu gia cũng không thể như vậy ném tiền qua cửa sổ.
“Không có tiền ở trước mặt ta ra oai? Một tỷ cầm lấy tiền để nàng ở lại.” Diệp Thần viết một tờ chi phiếu lên một tập séc màu đen ném vào người của Đông Phương Khúc khinh bỉ nói. Nhu Tiểu Băng nhìn cái này màu cùng hoa văn tập séc giống tấm thẻ của Diệp Thần đưa nàng vô cùng.
“Một tỷ? Ngươi là dùng séc giả để lừa chúng ta? Ngươi làm gì đừng đến đây? Ưm… trách xa ra.” Nhu Mỹ Đình nhìn màu đen tờ séc lập tức tức giận, nhưng không kịp chú ý nàng lập tức bị Diệp Thần đè vào tường cưỡng hôn. Ở kinh thành chưa từng nghe qua hắc tấm séc bao giờ. Một bên Đông Phương Khúc ánh mắt cũng vô cùng tức giận, hắn cũng chưa từng nghe qua hắc tấm séc, ngoài ra nam nhân này dám trước mặt hắn hôn hắn nữ nhân? Còn có thể nhịn sao?
“Mùi vị thật tệ hại, ngươi so với tỷ tỷ ngươi kém quá nhiều. Hai người thật là chị em sao? Ngươi cơ thể thật khiến ta buồn nôn. Tiểu Băng đi về, ta nghĩ đánh răng.” Diệp Thần ném ra Nhu Mỹ Đình nhổ ra một miếng nước bọt ghê tởm kéo tay Nhu Tiểu Băng muốn rời đi.
“Khốn nạn, hôn ta nữ nhân còn muốn rời đi? Muốn động vào nữ nhân bước qua xác của tao. Mày động cô ấy chết đi.” Đông Phương Khúc tức giận đỡ ngã trên đất Nhu Mỹ Đình cơ thể đưng dạy lập tức hướng Diệp Thần muốn đánh tới.
“Mày nói cái gì cơ? Sủa lại xem nào?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn Đông Phương Khúc tay từ lúc nào xuất hiện một khẩu súng chĩa hẳng giữa chán Đông Phương Khúc khiến hắn sợ đển run người, không dám cử động. Cũng không dám hét lên. Nhu Mỹ Đình lập tức biến sắc, hắn không nghĩ tới nam nhân này vậy mà có súng trên người.
“Ta… ta là Đông Phương gia đại thiếu gia… ngươi ngươi đừng có làm càn.” Đông Phương Khúc cả người đều run như cầy sấy đe dọa?
“Ngươi… ngươi là Đông Phương đại thiếu gia?” Diệp Thần giả bộ hoảng sợ hỏi.
“Biết sợ sao? còn không mau cút đi. Lưu nàng lại?” Đông Phương Khúc đắc trí nói.
“Mày làm bố mày sợ quá cơ ý. Muốn ta lưu lại ta nữ nhân? Còn kêu tao cút đi? Tao cũng muốn xem thử một chút Đông Phương gia nhanh hay là đạn tao nhanh hơn? Còn con điếm bên kia, mày cũng đừng có sủa lớn tiếng, mày biết đấy tốc độ ánh sáng luôn nhanh hơn tốc độ âm thanh. Mau lại đây cởϊ qυầи áo cho bổn thiếu gia xem. Mày trừng cái gì? Để con đĩ đó cởi chút quần áo thì sao?” Diệp Thần hung ác đè súng dí sát vào Đông Phương Khúc chán quát.
Đông Phương Khúc lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Hắn từ nhỏ được nuông chiều, nào có được rèn luyện qua. Đối với súng đạn minh kính cao thủ vẫn có thể mất mạng như thường. Huống chi quần áo lụa là thiếu gia. Hắn hiện tại chỉ cầu ai đó đi qua chỗ góc vắng người này cứu bọn họ. Diệp Thần ngược lại không lo sợ, tiệm xem phim này đều là người của Ngũ Đại Ác Nhân. Ở nơi này hai người có kêu rát họng cũng không ai cứu.
“Ta… ta… tỷ tỷ ta sai rồi. Ngươi tha cho ta được không?” Nhu Mỹ Đình ánh mắt đáng thương nhìn Nhu Tiểu Băng, nàng biết Nhu Tiểu Băng tính tình lương thiên, rất dễ mắc lừa, đợi trở lại Nhu gia nàng liền để ba ba đến cửa hỏi tội Nhu Tiểu Băng cùng cái khốn khϊếp lưu manh nam nhân này, dám hôn nàng, còn đe dọa nàng cởϊ qυầи áo.
“Diệp lão công… hay là tha cho nàng?” Nhu Tiểu Băng lương thiện khuyên can.
“Nhóc ở đó đứng nhìn là được rồi. Chuyện này để nam nhân giải quyết. Mợ nó nữ nhân lão tử cũng dám động. Chán sống? Thằng này nữa, muốn mạng, thì chuyển tiền sang cho lão tử. Khốn nạn, mày nhìn cái lờ, còn không nôn tiền ra? Còn mày đứng đó làm mắm, cơi quần áo ra, bộ điếc hả?” Diệp Thần một cước đạp đến Đông Phương Khúc trên thân tức giận vô cùng nói.
“Lão công… có phải hơi quá đáng không?” Nhu Tiểu Băng sợ hãi nói. Nàng biết Diệp Thần nàng quản không nổi.
“Kẻ bị bảo vệ dưới thì hiện tại tiếp diễn nói cái quái gì vậy chứ? Nhu Tiểu Băng để lão công dạy ngươi một điều. Thằng nào mà dám ngu học động vào ngươi, ngươi cử xả cho nó phát đạn vào đầu. Này đứng yên, mày né cái đầu đi đâu thế? Mày còn né có tin tao lỡ tay bóp cái cò tiễn mày đến gặp bố của thằng bố mày của bố của thằng bố bố mày không hả?” Diệp Thần hướng Đông Phương Khúc cái đầu chỉ chỉ nhìn thấy hắn né né đầu mà tức giận quát.
“Đừng nghịch… món đồ này nguy hiểm...” Nhu Tiểu Băng đều sợ hãi, nàng tin Diệp Thần dám nổ súng.
“Cái gì nguy hiểm thì luôn hiệu quả, còn cái gì hiệu quả thì nó luôn phải nguy hiểm. Và tất nhiên là có rủi ro.” Diệp Thần cười cợt không quan tâm nói.
Đông Phương Khúc lập tức cầm máy điện thoại không dám nhúc nhích báo động, mà lập tức chuyển tiền cho Diệp Thần vào số tài khoản yêu cầu. Sau đó một bên nhìn Nhu Mỹ Đình nước mắt đều lưng tròng cởi ra mình quần áo chỉ còn lại mỗi áσ ɭóŧ mà tức giận, thoát khỏi truyện này hắn muốn gϊếŧ chết cái tên nam nhân súc sinh này.
“Đồ lót mặc cái rắm, cởi.” Diệp Thần một cái tát phiến lên mặt Nhu Mỹ Đình khiến nàng ngã trên mặt đất dữ tợn quát.
“Ta… ta...” Nhu Mỹ Đình sợ hãi khóc hức hức. Nàng lần đầu tiên gặp kẻ đáng sợ như vậy.
“Đưa đồ lót qua đây? Nhìn cái gì? Chọc mù mắt giờ, chưa thấy con trai cầm đồ lót bao giờ hả? Này đền cho ngươi, Tiểu Băng dùng tạm đi.” Diệp Thần đưa cho Nhu Tiểu Băng đồ lót Nhu Mỹ Đình mặc qua sảng khoái nói. Sau đó nhìn Nhu Mỹ Đình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cơ thể đê hèn đánh giá một phen. Đông Phương Khúc đứng một bên nghiến răng ken két.
“Cái này cũng được sao?” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt cầm Nhu Mỹ Đình đồ lót.
“Chê bẩn sao? Con mẹ nó, đồ đĩ đồ lót mặc bẩn vậy. Cả vệ sinh cá nhân cũng không biết. Sống làm cái gì hả?” Diệp Thần lập tức đưa súng dí vào đầu Nhu Mỹ Đình hỏi.
“Á… không có mà, thật sự không có.” Nhu Mỹ Đình lập tức quỳ trên mặt đất che thân thể sợ hãi nói.
“Đừng… ta mặc là được.” Nhu Tiểu Băng lập tức quấn quýt nói. Sau đó liền chạy vào gần đố nhà vệ sinh thay đồ liền đi ra.
“Ra rồi? Cầm lấy súng.” Diệp Thần đưa súng cho Nhu Tiểu Băng nói.
“Hả? Cầm súng để làm cái gì?” Nhu Tiểu Băng cả người đều run rẩy cầm lấy súng của Diệp Thần chỉ vào hai người kia nói.
“Đứa nào động đậy đυ.c một cái lỗ trên người nó. Hút điếu thuốc cái.” Diệp Thần nhún vai ẩn Nhu Mỹ Đình quỳ tứ chi trên mặt đất ngồi lên nàng lưng. Nhu Mỹ Đình cảm thấy sức nặng cũng không có dám phản kháng gì. Diệp Thần lấy ra một bao thuốc cắm vào giữa Nhu Mỹ Đình hai khe động. Nhu Mỹ Đình cảm thấy bốn góc nhọn đâm vào bên trong đều run rẩy lẩy bẩy. Cố định lại bao thuốc, hắn liền mở ra đầy hộp bên trong còn hai điếu thuốc liền rút ra ngậm lên miệng.
“Nhìn cái gì? Còn không mau châm thuốc cho lão tử?” Diệp Thần nhìn một bên Đông Phương Khúc nhìn Nhu Mỹ Đình khẽ nước cấm hộp thuốc lá chảy nước mà ánh mắt đỏ ửng tức giạn quát.
Đông Phương Khúc run run đứng dạy cầm trong người bật lửa hướng Diệp Thần đi gần tới. Ánh mắt loáng thoáng nhìn Nhu Tiểu Băng tay run run cầm cây súng. Chỉ cần đợi thời cơ tiếp cận Nhu Tiểu Băng, hắn lập tức cướp lấy Nhu Tiểu Băng súng trả lại bọn họ khuất nhục.
Nhưng chưa kịp tiến tới gần Nhu Tiểu Băng vào Diệp Thần ở giữa, một chước từ Diệp Thần lập tức đạp vào bụng của hắn liến hắn đều đau đớn nằm trên mặt đất.
“Bảo ngươi châm thuốc cho lão tử sài cái rắm bật lửa? Mở ví lấy tiền cho lão tử châm thuốc.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
Đông Phương Khúc cắn chặt răng từ trong người móc ra ví tiền cầm bất lửa đốt lên một tờ hướng gần tới Diệp Thần châm thuốc cho hắn. Điếu thuốc bốc cháy lúc, Đông Phương Khúc lập tức hướng Nhu Tiểu Băng cướp lấy súng.
“A… Đông Phương Khúc… ngươi...” Nhu Tiểu Băng lập tức hoảng sợ, nàng vốn dĩ không có gan nổ súng thấy Đông Phương Khúc tiến gần lập tức sợ hãi đứng hình bị hắn cướp mất súng.
“Mợ nó dám khi dễ lão tử. Các ngươi còn không mau cho lão tử quỳ xuống.” Đông Phương Khúc dành được súng liền vui vẻ cười điên cuồng.
“Tiểu tử thối, còn không mau đứng lên? Nhu Tiểu Băng, ta muốn ngươi cởϊ qυầи áo. Ta muốn ngươi bị ngàn người nhìn.” Nhu Mỹ Đinh tức giận hét lên. Nàng nhịn quá lâu rồi.
Nhu Tiểu Băng lập tức biến sắc đứng gần bên cạnh Diệp Thần, hiện vẫn ngồi trên người Nhu Mỹ Đình.
Xèo… tiếng thịt bị cháy….
“A… á… đau quá...” Nhu Mỹ Đình lập tức hét lớn đau đớn vô cùng ngã rạp trên mặt đất.
“Mợ nó ngươi ẳng cái rắm. Dám đối với nàng lớn tiếng?” Diệp Thần đứng dạy tay phải cầm điếu thuốc dí vào Nhu Mỹ Đình hoa cúc thâm xì nơi dập tàn khinh bỉ nói. Nhu Tiểu Băng thấy Diệp Thần như vậy tàn nhẫn lập tức không lạnh mà run nhìn Nhu Mỹ Đình co giật nằm trên mặt đất máu từ dưới chảy ra.
“Mợ nó chết đi.” Đông Phương Khúc lập tức nổ súng nhưng lập tức đứng hình nhìn đầu ngọn súng bốc ra một cái lửa. Cái súng này… là cái bật lửa? Không phải súng thật?
Diệp Thần từ giữa khe động của Nhu Mỹ Đình nắm ra điếu thuốc còn lại có vẻ như đầu thuốc đã bị chút ướt. Ngậm vào trong miệng, Diệp Thần đưa đầu thuốc tại ngọn súng của Đông Phương Khúc khẽ châm thuốc sau đó ngậm thuốc trên miệng, từ trong túi lấy ra một cái gương cùng một cái lược soi vào bắt đầu chải tóc.
“Dám trêu trọc ta? Khốn nạn.” Đông Phương Khúc lập tức tức giận một quyền muốn đấm đến nhưng lập tức lần nữa đứng hình ôm vết máu trên tay.
Phụt… tiếng đạn phát ra từ giảm thanh.
“Á… đau quá… là ai?” Đông Phương Khúc ôm cánh tay nằm trên mặt đất. Nhu Tiểu Băng cũng sững sờ, nhìn một đoàn người mặc áo véc đen đi đến phía Diệp Thần.
“Dám đối với gia gia động thủ? Ngươi thật sự điên rồi?” Ác Phi Long đem theo đám người hướng nơi đó đi tới.
“Đến đúng lúc nắm.” Diệp Thần tiếp tục chải tóc mình nói.
“ y, gia gia ngươi làm cái gì thế?” Ác Phi Long ngạc nhiên.
“Không có gì tuốt lại vẻ đẹp trai mà thôi. Vừa rồi để bộ dạng lưu manh nhìn con cún nhỏ này sợ hãi như vậy kìa.” Diệp Thần chải tóc chỉ bên cạnh Nhu Tiểu Băng sợ hãi nói.
“Ồ, ta biết, bên ngoài có xe sẵn. Gia gia ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.” Ác Phi Long đưa cho Diệp Thần chìa khóa xe nói.
“Phi Long, đừng để chúng chết. Hiểu không?” Diệp Thần nhắc nhở nói sau đó cầm chìa khóa xe nhìn liếc qua Nhu Mỹ Đình sợ hãi nằm trên mặt đất lõa thể từ trong ngực rút ra một bình thuốc.
“Gia gia ngươi đây là cái thuốc đó đó phải không?” Ác Phi Long nhìn bình thuốc không tên nói. Hắn nghe phụ thân nói qua về Diệp Thần thích sài loại thuốc này hành hạ người.
“Sao ngươi biết hay vậy?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên.
“Vì tướng của gia gia rất dâʍ đãиɠ mà hắc hắc...” Ác Phi Long cười bỉ ổi nói.
“Nhìn ngươi cũng đê hèn lắm chứ? Hắc hắc,... “ Diệp Thần cười đểu nói.
“Như nhau thôi như nhau thôi.” Ác Phi Long liếʍ mép bỉ ổi nói.
Nhu Tiểu Băng một bên đều toát ra dấu hỏi thuốc gì vậy chứ?
“Gia gia, đây là thuốc tên gì nha?” Ác Phi Long nhìn Diệp Thần trai thuốc tò mò hỏi.
“Hắc hắc, loại thuốc này chỉ cần một chút thôi cũng có thể xưng bá ở trong giới da^ʍ tiện. Thứ thuốc này không phải chỉ không sờ được, mà ngửi cũng không được nữa.” Diệp Thần bá đạo nói.
“Lợi hại thật không vậy?” Ác Phi Long nghi ngờ. Thật có thần dược này?
“Thử không phải sẽ biết? Đè nó ra trước đi.” Diệp Thần chỉ Đông Phương Khúc nói.
“Đừng… đừng mà...” Đông Phương Khúc sợ hãi kêu lên.
“Đợi chút.” Diệp Thần bảo đám người dừng lại.
“Đại gia, ta biết ngươi không nhẫn tâm như vậy...” Đông Phương Khúc sợ hãi đến són ra quần nói.
“Tiểu băng quay đầu sang một bên. Cảnh tiếp theo có chút không đẹp mắt.” Diệp Thần nhắc nhở nàng. Nhu Tiểu Băng lập tức nghe lời quay đi, phía sau truyền đến tiếng kêu cứu vang vọng.
“Giữ chặt, banh miệng nó ra.” Diệp Thần mở miệng ra lênh. Đám người lập tức banh ra Đông Phương Khúc miệng, ai ở đây không phải ám kình cao thủ? Đông Phương Khúc thế nào dãy dụa lập tức bị đổ thuốc vào miệng bắt uống.
“Được rồi, thả nó ra.” Diệp Thần mở miệng nói.
Đông Phương Khúc mặt lập tức đỏ ửng ôm chặt lấy cây cột nhà gần đó liếʍ láp liên tục cọ vào.
“Ngươi xem thuốc hiệu quả chưa? Chỉ cần trúng loại thuốc này người, sẽ động tình với bất cứ vật thể gì tròn và dài, và cứ hôn hít cạ cạ ngoài không có ngừng đâu. Cho dù ngươi có phản kháng thế nào đi nửa. Kéo hắn lại đây.” Diệp Thần ra lệnh đám người lập tức kéo Đông Phương Khúc lại, hắn lập tức lao vào Diệp Thần vô cùng da^ʍ tiện muốn hôn hít.
“Ngươi xem, thậm chí ngươi xua đuổi nó. Đánh đập nó tàn nhẫn. Đánh chết nó đi nữa. Nó vẫn can đảm tiến đến không nản chí. Không bao giờ ngừng lại.” Diệp Thần dùng tay đánh đập tàn nhẫn Đông Phương Khúc thậm chí dùng tuyệt tử tuyệt tôn cước đá liên tục vào Đông Phương Khúc háng, nam nhân xung quanh nhìn đều thốn sợ hãi. Đông Phương Khúc dường như càng bị đá vào chỗ đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ rên ư ư như con chó một dạng tiến đến Diệp Thần càng mạnh mẽ hơn.
“Loại thuốc này thần kỳ như vậy.” Ác Phi Long kinh dị nói.
“Được rồi, cho nàng uống nhiều một chút. Banh ra miệng nàng.” Diệp Thần chỉ một bên sợ hãi co một góc Nhu Mỹ Đình nói. Đám nam nhân lập tức làm theo.
“Đừng mà… Nhu Tiểu Băng… ta không tha cho hai các ngươi...” Nhu Mỹ Đình lập tức gào rú.
“Mợ nó còn dám chửi. Nốc cả đi.” Diệp Thần tức giận lập tức đổ trắng xóa bột phấn toàn bộ vào miệng của Nhu Mỹ Đình bịt nàng miệng bặt nàng nuốt xuống. Sau đó Nhu Mỹ Đình lập tức ôm trầm lấy nam nhân xung quanh.
“Phi Long ta muốn hôm nay để cho nàng cả đời này đều sống trong ám ảnh. Nàng không phải chửi ta nữ nhân bên ngoài ngủ trai sao? vậy ta liền để nàng vạn người ngủ. Tìm tất cả anh em, làm gì ngươi biết?” Diệp Thần nhìn Ác Phi Long nói.
“Biết rõ ràng. Các anh em cô nàng này không tồi, còn là tiểu thư. Các ngươi lần này có phước. Tùy tiện chơi, đừng để chết. Gọi anh em trong nhà, gia đình, các anh em khác kẻ nào thiếu thốn tình cảm đến chơi nàng. Sau đó ném đến bọn vô gia cư nói đó cho bọn chúng chơi đùa. Nhớ kỹ muốn sống.” Ác Phi Long nhắc nhở nói.
Đám nam nhân lập tức hô hào xông tới Nhu Mỹ Đinh cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bắt đầu cởi ra quần áo hãʍ Ꮒϊếp nàng. Nhu Mỹ Đình không có kêu cứu khóc lóc mà lập tức hưởng ứng, thậm chí còn mạnh bạo cầu xin họ đút vào nàng bẩn thỉu nơi đó.
“Ta thấy các ngươi ánh mắt da^ʍ tiện như vậy là co việc xấu gì sao?” Diệp Thần thấy mấy người không có cởϊ qυầи áo dò hỏi.
“Đại gia gia chúng ta … không thích nữ nhân… cái đó… cái đó...” Đám người nhìn bên kia Đông Phương Khúc liếʍ mép nói.
“Tùy tiện chơi đùa. Chơi chán đem ném ra bên ngoài tiệm phim.” Diệp Thần nhún vai nói.
Nhu Tiểu Băng thấy cảnh này đều sợ đến đứng hình. Người nam nhân này quá tàn nhẫn.Hắn sẽ không làm gì mình chứ? Diệp Thần kéo theo Nhu Tiểu Băng ra xe liền bắt đầu rời đi. Nàng tại trên xe không nói một lời chỉ lặng im run rẩy.