Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 295: Thần điêu- Ngự địa làm thê, ngự thiên làm thiếp, vạn dân làm phòng

Diệp Thần bế lên Hoa Tranh bắt đầu đi kiếm tìm đi a. Tìm một nơi để dừng chân, tìm một nơi để làm cái chuyện mà ai cũng biết nhưng không phải ai cũng làm a.

“Ngươi ngó cái gì vậy?” Hoa Tranh không khỏi tò mò hỏi. Cái tên này từ nãy đến giờ đều không biết ngó cái gì a. Nàng đẹp như vậy mà hắn không chịu ngắm a.

“Nói tế nhị là tìm khách sạn, nói bình dân là tìm quán trọ.” Diệp Thần nhìn nàng trả lời nói.

“Tìm khách sạn với quán trọ để làm gì a.” Hoa Tranh có vẻ chưa kịp nghĩ liền hỏi. Nàng đường đường là công chúa, cao quý không ai bằng nào có chuyện đi ở quán trọ bao giờ a. Tất nhiên nghĩa đen của nó cũng là không biết rồi.

“Ngươi nặng như vậy ta không tìm nơi ném, ta thực bị ngươi nặng chết a. Ta nói ngươi ăn cái gì… ấy sao nhìn ta giữ vậy. Ta nói gì sai sao à. Không có a, từ trước đến giờ người ta luôn khen ta thật thà dễ ghét à.” Diệp Thần nhìn nàng luyên thuyên trêu trọc.

“Ngươi im đi, nếu để bổn công chúa nghe thấy ngươi từ miệng phát ra một từ nào ám chỉ ta nặng hay béo. Thử xem bổn công chúa không chém chết ngươi hả.” Hoa Tranh mặt đen lại véo lấy má Diệp Thần nói. Cái tên tiểu tử thối nằm trong phúc mà không biết hưởng a a. Người ta đường đường cành vàng lá ngọc, trên Mông Cổ không biết bao nhiêu người muốn đem nàng ôm đều không được. Vậy mà hắn chê nàng béo a.

“Ta có ám chỉ ngươi béo đâu a. Chẳng qua nhìn ngươi có chút ú thôi.” Diệp Thần sợ nhà cháy không to liền đổ thêm dầu nói.

“Có gì khác nhau sao hả. Ngươi có biết bổn công chúa là gầy chính là chỉ còn da bọc xương a. Ta chính là gầy, chính là nhẹ a. ” Hoa Tranh lườm Diệp Thần nói.

“Ngươi gầy nhưng mông ngươi không gầy a, ngươi nhẹ nhưng ngực ngươi không nhẹ chút nào.” Diệp Thần không khỏi đưa tay sờ một cái Hoa Tranh cái mông cảm thán.

“Ngươi dám phi lễ ta, ta nhất định cho phụ thân ta chém ngươi cả nhà.” Hoa Tranh uốt ức nói. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu nàng cảm thấy bị khi dễ như vậy a.

“Ngươi thực lỡ để ngươi tướng công bị phụ thân ngươi chém sao a.” Diệp Thần nhìn nàng làm một cái vẻ mặt đáng thương nói.

“Biết sợ sao, như vậy chịu khó phục vụ bản công chúa, về sau sẽ tha cho ngươi cái mạng a. Không những thế cha ta rất giàu còn có thể thưởng cho ngươi a.” Hoa Tranh thấy Diệp Thần như vậy không khỏi đắc ý nói.

“Thực sự giàu thế sao? Vậy ngươi bao nuôi ta đi a. Ta nhìn như vậy rất công dụng à. Có thể làm ấm giường, còn có thể cho ngươi ôm, còn có thể giúp ngươi sinh bảo bảo a. Đảm bảo kỹ thuật không sai, ta có kinh nghiệm khai hoang cùng canh tác nếu nói đệ nhị không ai dám cùng ta tranh đệ nhất à.” Diệp Thần làm vẻ mặt cầu bao nuôi nói.

“Ngươi nghĩ ăn ta, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Nhìn ta thế này chính là đã ngoài ba mươi tuổi a. Ngươi còn muốn sao.” Hoa Tranh liền đề phòng mở miệng nói. Tên khốn nạn này hắn muốn chiếm nàng tiện nghi a. Chính vì vẻ đẹp phang thời gian này của nàng mà khiến không ít người muốn bắt nàng về a.

“Ta cũng không có trẻ như vẻ bên ngoài a.” Diệp Thần cũng đầy tự tin mở miệng nói. Hắn cũng không còn trẻ nữa a. Xác thực bao nhiêu tuổi hắn cũng không rõ nhưng so với nàng chắc chắn còn lớn.

“A, quán trọ này còn mở. Còn không mau đặt ta xuống đi vào bên trong a.” Hoa Tranh thấy phía trước liền mở miệng nói.

“Thoáng như vậy sao. NGười Mông Cổ quả nhiên là chất chơi a.” Diệp Thần nhìn thấy Hoa Tranh thoải mái theo mình đi thuê phòng không khỏi ngẩn người. Hắn còn tưởng muốn dùng cái gì đó thủ đoạn lừa đảo nàng nữa cơ à.

“Ngươi không muốn, chính ta tự. Đừng nói ta không cho ngươi vào a.” Hoa Tranh liền nhìn Diệp Thần không khỏi mở miệng nói. Cái tên này chỉ là thuê cái phòng ngủ mà thôi, hắn sao phải như vậy quan trọng hóa vấn đề a.

“Muốn chứ, tất nhiên muốn. Ngu sao không muốn.” Diệp Thần liền lập tức gật đầu lia lịa nói. Lập tức kéo nàng vô bên trong thuê phòng a.

“Khác quan ngươi muốn thuê phòng sao, chúng còn rất nhiều… vừa may còn có một phòng a.” Ông chủ nhìn thấy hai người một nam một nữ. Trên tay nam nhân còn cầm một thỏi bạc xoa xoa. Hắn làm ăn bao lâu còn không rõ cái này trò sao. Nếu không biết dứt khoát đóng cửa đừng tiếp tục làm ăn nữa cho nhanh.

“Còn một phòng? Vậy liền cho ta thuê a.” Hoa Tranh liền không đợi Diệp Thần nói liền đưa tiền cho chủ quán rồi nhìn sang Diệp Thần đầy thách thức. Ta xem tối nay ngươi phải ngủ ngoài chuồng ngựa a. Cái phòng này là của bổn công chúa định.

“Thoáng như vậy sao? Chẳng lẽ bổn công tử có sức hút kinh người như vậy, nàng còn gấp hơn cả hắn a. Không được, xem ra từ trước đến giờ ta đều bị người ta chiếm tiện nghi a. Nàng nhìn như vậy là thách thức ta sao? Được tối nay ta xem thử ngươi phải kêu cứu hay ta phải kêu cứu a.” Diệp Thần cũng đầy thách thức nhìn lại nàng nghĩ.

“Ngươi nhìn cái gì hả? Còn không mau đi đến nơi ngươi nên đến a.” Hoa Tranh ám chỉ chuồng ngựa nói.

“Gấp như vậy sao. Thật là hoàng thượng chưa gấp thái giám đã gấp a.” Diệp Thần nhìn nàng không khỏi nghi hoặc. Cái cô gái này là cái da^ʍ nữ sao hả trời. Không phải là tại do xử nữ lâu năm nhìn thấy hắn đẹp trai ngon giai bất ngờ, thú tính trỗi dậy, đói khát đến vậy sao.

“Không nói chuyện với ngươi. Ông chủ làm ơn đưa ta lên phòng a.” Hoa Tranh lập tức liền mở miệng nói.

“Tất nhiên a. Dù sao đêm xuân một khắc giá ngàn vàng a. Ta nào giám chễ nãi bổn tiểu thư việc tốt a.” Ông chủ liền lập tức cười mờ ám nói. Sau lại quay lại cho Diệp Thần một cái nháy mắt, cái tên tiểu tử này vậy mà số hưởng a. Cô gái này chính là một cái đại mỹ nữ ngự tỷ a. Với lại, hắn cũng cần phải rút kinh nghiệm à. Trên đời không chỉ có sắc nam còn có cả sắc nữ a.

“Tất nhiên rồi, còn không nghĩ bổn thiểu gia là ai chứ. Tối nay đừng có làm phiên biết chứ.” Diệp Thần cũng đắc ý nháy mắt ra hiệu nói.

“Cẩn thận tinh tẫn người vong a. Nhìn nàng hành động có vẻ rất đói khát đó.” Chủ quán ra hiệu lại nói.

“Không có vấn đề, ngự địa làm thê, ngự thiên làm thϊếp, vạn dân làm phòng, một cây như ý kim cô bổng đánh khắp mỹ nữ trong thiên hạ. Một cái nữ sắc khiếu trời còn có thể thắng được hay sao.” Diệp Thần tự tin ra hiệu lại nói.

“Hai người các ngươi làm cái gì a. Đều là nam nhân, cũng không phải tình nhân làm gì nhìn nhau đắm đuối như vậy a. Không thấy ta đều mệt sao.” Hoa Tranh liền không khỏi nhướng mày nói.

“Có một số việc chỉ có nam nhân với nhau mới có thể hiểu được.” Diệp Thần làm vẻ cao nhân nói.

“Đúng vậy, vị tiểu thư này. Ta liền đưa các ngươi về phòng a.” Ông chủ lập tức khách khí mở miệng nói.

Hoa Tranh liền lập tức đi theo đi à. Mặc dù nàng có cảm giác có một cái gì đó sai sai ở đây a. Hình như là chủ quán vừa mới nói từ “các ngươi”, hay có lẽ nàng nghe nhầm a.

“Đây chính là phòng của tiểu thư cần a. Cách âm rất tốt, với lại có một số thú vui đảm bảo để tiểu thư hài lòng à. Dọn dẹp rất sạch sẽ a.” Ông chủ đưa Hoa Tranh đến cửa phòng liền quay đi, trước khi đi hắn còn nháy mắt một cái với Diệp Thần ý là tình thú cái gì đều có đủ à.

“Đây là phòng trọ Trung Nguyên sao, mấy cái thứ này là gì a. Nhìn thật quen đi à. Hình như mấy thê thϊếp của phụ vương hay dùng thì phải.” Hoa Tranh đi vào bên trong không khỏi tò mò nhìn xung qunah sau liền đi đến một cái khúc gỗ mượt mà, có chút bỏng bảy, còn có chút cong cong, thật to tròn a. Đầu còn có hai cái như cái nấm à.

“Giờ ta đã hiểu tại sao mà ngươi hiện tại đói khát như vậy a. Hóa ra là do môi trường sống đâu.” Diệp Thần không khỏi nhìn Hoa Tranh đầy thương cảm nói.

“Sao ngươi còn ở đây. Mau đến nơi ngươi lên đến đi a. Ta còn muốn nghỉ ngơi.” Hoa Tranh cầm lên cái cây gậy to dọa đánh Diệp Thần nói.

“Thoáng như vậy? Được rồi, đến đi a.” Diệp Thần nghe nàng nói nhưng hoàn toàn tiếp thu với ý vị khác liền nằm lên giường xòe tay ra như người bị hại a.

“Ngươi làm cái gì, mau xuống khỏi ta giường a.” Hoa Tranh nhìn hắn chiếm nàng giường nói.

“Ngươi ưa thích làm đứng sao. Cũng được, không có vấn đề, ta còn tưởng mông cổ nữ nhân thích cưỡi ngựa đâu. Sao không nói sớm a. Thượng Đế Bế Quan Âm, Lão Hán Đẩy Xe Bò, hay ngươi thích hoang dã một chút Tiên Cô Hút Cần, Vét Máng Trong Mương đều có thể a.” Diệp Thần đứng dậy nhìn nàng mở miệng nói.

“Ngươi nói cái gì vậy? Nữ nhân Mông Cổ đều rất thích cưỡi ngựa a. Ta cũng không ngoại lệ, nhưng đây là Trung Nguyên phi ngựa không thể phi bừa bãi. Còn nữa mấy thứ đó là gì, chơi vui lắm sao.” Tội nghiệp cái này công chúa không hiểu sự đời a. Nàng làm sao có thể biết được thứ võ công bảy mươi hai tuyệt kỹ Võ Động Giường Rung a. Nàng càng nói càng khiến Diệp Thần cảm thấy nàng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn a.

“Tất nhiên là rất vui a. Không biết ở Mông Cổ các ngươi thích chơi thế nào. Nhưng ở Trung Nguyên này a, nữ nhân tất nhiên là muốn chơi mấy cái này a.” Diệp Thần liền không khỏi cười mở miệng nói. Cái cô gái này nói đúng a. Phi ngựa không thể phi bừa, ở Trung Nguyên phải theo Trung Nguyên phong cách a. DÙ sao thì hắn vẫn thích chủ động để nàng cưỡi cũng không có thích thú lắm.

“Vậy thật tốt, ta muốn tất cả cùng chơi qua một lượt a.” Hoa Tranh liền mở miệng vui vẻ nói.

“Thoáng như vậy? “ Diệp Thần không khỏi kinh ngạc nói. Không được con tim ta đau quá a.

“Có gì không được sao hả. Ngươi không muốn cùng ta chơi, ta cũng tự chơi.” Hoa Tranh liền khinh bỉ nói. Nàng không hỏi hắn còn có thể hỏi người khác cách chơi a.

“Sao lại không cùng ngươi chơi. Nhìn sang bên kia một chút đi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Cái cô gái này tự chơi cũng có thể nói ra được a. Hắn là cái nam nhi còn bị nữ nhân khi dễ đâu có được à.

“Đâu có gì đâu, ngươi lừa ta sao? Oái, ngươi làm cái gì vậy. Quần áo ngươi đâu rồi hả? Mau mặc vào a.” Hoa Tranh nghiêng đầu ra đằng sau quay đầu lại liền bị Diệp Thần tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng chống tay lên đùi, một chân đặt lên giường ra vẻ suy tư nhìn nàng. Rõ ràng chưa đến hai giây quần áo hắn đâu hết a. Cũng còn tốt, có thứ ánh sáng thần thánh che đi nếu không mắt nàng liền bị ô uế a. Này thằng tác kia bỏ cái ánh sáng thần thánh ấy ra mau đi hả.

“Mặc vào làm gì a. Chẳng lẽ ngươi muốn tự tay cởi. Không cần thiết phải làm như vậy, chúng ta liền đến tốt.” Diệp Thần kéo nàng đè ra giường nói.

“Ngươi muốn làm gì a? Mau cút về chỗ ngươi lên về a.” Hoa Tranh liền tức giận trừng mắt nhìn nàng nói.

“Không phải là ở đây sao?” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.

“Là ở chuồng ngựa a. Ngươi muốn làm gì ta. Với lại ngươi nghĩ cái gì hả.” Hoa Tranh tức giận nói.

“Ta nghĩ ngươi là muốn như vậy như vậy a.” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng nói.

“Khốn nạn, bổn công chúa là ai chứ hả? Sao có thể cùng ngươi. Ta không phải loại người như vậy.” Hoa Tranh liền đỏ mặt nói.

“Ta cũng không có nói ngươi là người như vậy a.” Diệp Thần liền nhìn nàng mở miệng nói. Hắn là hiểu lầm a.

“Nhưng ngươi nghĩ. Còn không mau mặc áo vào cút.” Hoa Tranh lườm hắn nói.

“Đợi đã ngươi không phải muốn cùng ta chơi sao? Như vậy ta nói Tiên Cô Hút Cần với cả Vét Máng Trong Mương ngươi thích chơi cái nào trước hả?” Diệp Thần làm sao có thể rút lui khi đạn đã lên lòng a. Chỉ có cách đâm lao theo lao thôi à.

“Tiên Cô Hút Cần cái này nghe lạ a.” Hoa Tranh ngây ngốc trả lời nói. Dù sao Mương thì ở trên thảo nguyên nàng cũng từng thấy qua a.

“Sẽ như ý ngươi muốn a.” Diệp Thần nhún vai nói. Đây là nàng nói muốn không phải hắn muốn a.

“Ngươi làm cái gì, sau lại đưa cái đó trước mặt ta… a…. ta…m… uốn… ch…ém ….cả… n… hà… ngươi…” Hoa Tranh sợ hãi lúc liền bị tống kẹo vào mồm đi à. Hiện tại nói đều không có thành lời a.

“Ngoan ngoãn đừng cắn a. Nếu ngươi cắn ta thực sự sẽ chết đó.” Diệp Thần nhìn nàng nở nụ cười xong lại hưởng thụ nàng vụng về động tác à.

Hoa Tranh nghe thấy hắn sẽ chết liền ý định cắn đều không còn a. Hiện tại cây kẹo liền xuống đến nàng họng đi à. Thật khó thở cũng càng khó chịu đi a. Với lại cái này mùi hương, vị giác, lẫn cảm giác đều rất lạ a. Nó không giống như vị mà những thứ nàng đã từng ăn qua a. Cái này rất đặc biệt không tả lên lời. Nói chung nó đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng đi à.

“Thoải mái a.” Diệp Thần liền thoải mái, nàng thành công khiến cây kẹo biến thành kẹo sữa a. Thật thần kỳ à.

“Ực… cái này là cái gì vị thật… dễ chịu a… tuy lúc đầu có hơi khó nuốt nhưng cũng thật tốt. A còn có a.” Hoa Tranh bị tấn công bất ngờ liền nuốt toàn bộ đi vào nói. Sau thấy xung quanh miệng còn vương lại liền thuận tiện đưa lưỡi liếʍ nốt a.

Này nhé thực sự chỉ là mυ'ŧ kẹo mυ'ŧ mà thôi à. Không phải làm cái điều mà họ đang nghĩ cũng như là các ngươi đọc đang nghĩ đâu nhé, tác thuần khiết lắm đó.

“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trần chuộng kɧıêυ ҡɧí©ɧ đi à.” Diệp Thần không khỏi nhìn nàng thấy hứng tính nghĩ lập tức đè ra nàng nói.

“Ngươi làm cái gì quần áo của ta. Ngươi thoát sao nhanh vậy chứ.” Hoa Tranh bị DIệp Thần lột sạch quần áo trong chưa đến hai giây lập tức ngạc nhiên nói.

“Luyện tập cả a.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Skill lột đồ này không phải ai cũng có thể luyện đến lô hỏa thanh thuần như hắn đâu a.

“Ngươi nhất định chuyên môn cởi đồ nữ nhân biếи ŧɦái. Oái ngươi làm cái gì a.” Hoa Tranh nhìn hắn đè ra nàng nói.

“Ta giúp ngươi a. Ngươi giúp ta, ta cũng phải giúp ngươi a. Có qua có lại mới toại lòng nhau a.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.

Một giây lẻ hai tíc tắc, căn phòng tràn ngập tiếng vui vẻ của nữ nhân. Lúc đầu nàng có ẩn ra đầu của hắn nhưng chỉ khi hắn nếm thử nàng tư vị cũng là khi lưỡi chạm đến món ăn chính, nàng liền ngoan lạ thường a. Nhưng có vẻ như cảm giác kỳ lạ này khiến nàng lập tức ngây ngốc cảm thụ đi à. Hiện tại nàng là muốn thêm a.

“Ngươi lại làm cái gì nữa. Sao để cái thứ đó lại gần nó như vậy a.” Hoa Tranh bừng tỉnh từ con say thì thấy Diệp Thần kéo ra nàng hai chân liền không khỏi có cảm giác sợ hãi nói.

“Nếu nàng ngoan ngoãn van xin bổn công tử, thì biết đâu bổn công tử sẽ động lòng,còn xem xét có nên tha cho ngươi hay không a.” Diệp Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn nàng nói. Dù nàng có là con ngựa hoang hắn cũng có thể thuần hóa a.

“Ngươi biết ngươi đang đùa với lửa không?” Hoa Tranh liền nhìn hắn tức giận nói.

“Rồi sao? Làm gì được ta? Cấm ta đi a.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói, hiện tại cơ thể nàng đừng nói động chỉ cần hắn chạm nhẹ đến nàng chỗ đó đủ khiến nàng run bắn lên trong khoái lạc a.

“Không buông ta ra nữa. Có tin ta phun nước miếng vào mặt không. Còn không buông phun cho ngươi chết nè. ÓA ngươi làm gì. Sao lại hôn ta.” Hoa Tranh liền bị Diệp Thần hôn lên môt liền tức giận. Nụ hôn đầu cứ thế mất a.

“Không có gì chỉ là trả bài thôi, yên tâm ta có kinh nghiệm a. Ngươi cứ việc rên và la thôi, còn lên và ra cứ để ta lo. ” Diệp Thần liền nhìn nàng cười nói. Cái này cô gái xem ra là nụ hôn đầu a. Không sao rất nhanh sẽ là lần đầu.

Một tiếng kêu kinh hoàng kết thúc nữ nhi cuộc đời vang lên trong căn phòng này a. Tối nay là một ngày rất dài a. Quả nhiên mùa xuân là mùa hoa nở, mùa thu đến là lúc hoa tàn a. Hiện tại Hoa Tranh cũng đã bị bạo đến tàn đi.